Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị bẫy học sinh

Phiên bản Dịch · 2405 chữ

Chương 26: Chuẩn bị bẫy học sinh

Kayle là người trẻ tuổi, dễ kích động, dễ nổi nóng, vài quý tộc trẻ tuổi lên tiếng trêu chọc cậu, còn cậu đang mải cãi vã cùng những người khác. Cậu nói một câu, đám quý tộc đối diện lại cười ha hả, ra vẻ nhạo báng. Trưởng thôn bên cạnh đang lén kéo tay cháu trai mình, để cháu mình đừng kích động như vậy nhưng không có hiệu quả gì.

Lương Lập Đông nhìn một lúc rồi chuyển mắt đi, Jeanne d’Arc nhỏ giọng hỏi: “Sao thế, không tới giúp à?”

“Bị người ta chọc vài câu đã không nhịn nổi. Nếu chỉ chút ấm ức đó cũng không chịu nổi sau này làm sao nó sống nổi trong tầng lớp quý tộc đây?”

Lương Lập Đông vừa nói vừa thử điều động nguyên tố xung quanh nhưng lại phát hiện hành động của hắn rất khó khăn. Hắn tính toán, kết giới ma pháp được thiết lập trong lâu đài ít nhất là cấp bốn hoặc là kết giới ma pháp loại đặc biệt, khiến nguyên tố phép thuật khá thưa thớt. Có điều dẫu sao cũng phải để khách khứa ra vào lâu đài, giờ kết giới ma pháp chỉ trong trạng thái khởi động một nửa, rất khó tính toán ra cường độ chính xác của kết giới ma pháp.

Lương Lập Đông quan sát xung quanh, vô tình phát hiện Barbara đang ngồi bên một khung cửa sổ tầng ba của lâu đài nhìn xuống. Cô gái trốn trong góc tối gian phòng, người thường không thể phát hiện ra, nhưng Lương Lập Đông nắm giữ thị giác Vân Long, có thể thấy rất rõ. Có lẽ vì thấy Kayle chịu nhục, gương mặt Barbara tức giận tới mức đỏ bừng, hai tay nắm chặt khăn tay.

Lương Lập Đông thậm chí cảm giác được tinh thần lực của cô bắt đầu xao động, từng cơn nối tiếp từng cơn, như sóng động biển gầm. Cũng chỉ người dùng phép mới có thể cảm giác được những gợn sóng này, người bình thường không chút phản ứng. Hắn quay lại nhìn mấy thanh niên quý tộc đang dùng lời nói công kích Kayle, mỉm cười, thời gian tới đám người này xui xẻo rồi.

Đã có người nguyện ý giúp học sinh của mình, Lương Lập Đông càng không để ý hiện giờ Kayle phải chịu nhục ra sao. Một người muốn có thành tựu phải chống cự được áp lực, tình hình như vậy cũng là một loại rèn luyện đối với Kayle, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng là được.

Lương Lập Đông không còn người quen nào khác tại đây, Karl cũng không tới, hắn nhìn xung quanh, phát hiện trong sân có mấy cái bàn, trên bàn sắp đặt hoa quả. Bước tới cạnh bàn lại phát hiện trên bàn không có dao gọt hoa quả, hắn nghĩ một chút rồi lấy thanh kiếm sắt mua mấy hôm trước từ trong không gian trữ đồ ra, dùng khăn trải bàn xoa xoa, gọt vài quả táo ăn.

Có hai sở trường ‘Tinh Thông Vũ Khí Loại Kiếm’ và ‘Kiếm Thuật Quý Tộc’, hắn dùng kiếm rất thành thạo, không tới mười lăm giây đã gọt xong quả táo, cắn từng miếng một. Có ‘Học Thức Nấu Ăn’, quả táo này qua tay hắn cũng khá ngon miệng, ăn vài miếng liền dừng không nổi. Hắn cũng gọt giúp Jeanne d’Arc, sau đó một người một chim chiếm cả cái bàn, cầm kiếm gọt hoa quả ăn, chẳng mấy chốc hoa quả trên bàn đã ít đi một phần ba.

Vốn các quý tộc còn định đến bắt lời nhưng thấy tình hình như vậy lại không dám tới. Hoa quả trên bàn đều chỉ để tô điểm cho bữa tiệc, tránh cho khung cảnh quá đơn điệu, bình thường chẳng ai đi ăn cả. Nghe nói người dùng phép tính cách đều hết sức kỳ quái nhưng không ngờ lại kỳ quái đến mức này, căn bản không buồn để tâm tới cái nhìn của người khác.

Không bao lâu sau, Kayle lửa giận đùng đùng đi từ một phía khác lại. Lương Lập Đông như có mắt sau lưng, ném một miếng hoa quả đã cắt gọt xong sang, Kayle tiếp miếng hoa quả, cho lên miệng cắn, vốn lửa giận đùng đùng cũng dịu lại, cậu trai lên tiếng: “Miếng hoa quả này ngon quá. Thầy, rất nhiều người đang nhìn thầy đấy, thầy không sợ người khác chê cười à?”

“Ai dám cười thầy?”

Lương Lập Đông mỉm cười nhìn xung quanh, những người tiếp xúc với ánh mắt hắn lập tức quay đi, như không nhìn thấy gì.

Sắc mặt Kayle trầm xuống: “Thầy thật uy phong, không như con, vừa rồi…”

Cậu hít một hơi dài, sau đó cười nói: “Có điều cũng do con không học tốt các nghi lễ, khiến ông nội mất mặt.”

“Vừa rồi trước khi xuống xe chẳng phải thầy đã nói với con rồi sao, lễ nghi chẳng qua là công cụ người bề trên ràng buộc người dưới mà thôi. Con có thể học nhưng không cần quá để ý.”

Kayle há hốc miệng, một lúc sau cậu mới nói: “Không phải lễ nghi đại diện cho văn minh à?”

Lúc này bên cạnh lại vang lên tiếng ho, trưởng thôn cũng tới, ông lão đã đứng cạnh một lúc lâu. Lương Lập Đông không để ý tới ông lão mà tiếp tục nói: “Bản chất ban đầu của lễ nghi là dạy con làm sao để giao tiếp với những người khác, nhưng sau một thời gian tương đối dài, nó đã trở thành một thứ ràng buộc. Giờ con thấy thầy không để ý tới cái nhìn của những người khác, thoải mái làm theo ý mình, con nghĩ là vì thầy là người làm phép, dù sao những người làm phép cũng đại biểu cho sức mạnh và thần bí, không ai dám nói lung tung về họ, phải không?”

Kayle chần chờ một lát rồi gật đầu.

“Nhưng nếu thay đổi cách suy nghĩ, nếu đổi thân phận thầy thành quốc vương… Chậc, không cần thân phận cao như quốc vương, hầu tước là được, thành chủ cũng là hầu tước mà. Nếu như người ngồi ăn tại đây là hầu tước, con nghĩ mọi người có cảm thấy người đó thiếu lễ nghi không?”

“Cái này…” Kayle chần chờ.

“Vậy nếu giờ chúng ta lại đổi thân phận khác, công tước nhé?”

Kayle lắc đầu: “Nếu là công tước chắc chúng ta chẳng dám nói nửa lời.”

“Thế nếu là tử tước?”

Kayle thành thật trả lời: “Vậy con sẽ châm chọc hắn.”

“Như vậy không phải rõ rồi sao.” Lương Lập Đông cười ha hả: “Lễ nghi giờ biến chất rồi, thầy từng gặp không ít người quyền thế, bọn họ có tố chất nhưng xưa nay không hề tuân thủ thứ gọi là lễ nghi. Chỉ cần không ảnh hưởng tới người ngoài, cứ làm sao cho thoải mái là được!”

Kayle suy tư!

Trưởng thôn bên cạnh lại ho nhẹ một cái: “Beata các hạ, cách dạy bảo của người thật khiến người ta kinh ngạc, tôi sợ Kayle không chịu nổi.”

Không phải Kayle không chịu nổi mà là ông không chịu nổi. Lương Lập Đông cười thầm trong lòng, hắn không tiếp lời trưởng thôn mà nói: “Kayle rất có thiên phú, cậu bé có thể nhảy ra khỏi vòng tròn mà ông vẽ cho cậu ấy, bước ra thế giới bên ngoài càng thêm rộng lớn. Nếu ông đồng ý, ta sẽ tận tâm dạy dỗ cậu bé một thời gian, nếu ông không muốn cùng không sao, nhưng nếu Kayle hỏi ta học tập, ta vẫn sẽ dạy cậu ấy.”

“Nói vậy tôi không có quyền quyết định phải không?” Giọng nói trưởng thôn mang chút cô đơn.

Kayle vội vàng bước tới an ủi: “Ông nội yên tâm, con sẽ nghe lời ông mà.”

Trưởng thôn nghe vậy mới thoải mái hơn, vỗ nhẹ lên tay Kayle.

Lúc này cửa lớn trong lâu đài bật mở, một nam một nữ bước từ trong pháo đài ra. Nam là một người trung niên, râu quai nón phủ khắp mặt, tuy tướng mạo chỉ bình thường nhưng khí thế uy mãnh khiến người ta không dám tuỳ tiện nhìn vào. Nữ là một thiếu nữ, cô mặc một chiếc váy màu trắng hiền thục, đeo găng tay màu trắng, vòng tay khẽ ôm lấy cánh tay người trung niên, nhìn thẳng lại tuy dung mạo cô không hẳn xinh đẹp, nhưng vóc dáng đẹp tới kinh người, khí chất lại mang ý nhị đặc biệt. So với nàng, những quý tộc trời sinh chỉ có dung mạo không có khí chất chẳng khác nào mặt trăng so với mặt trời, chênh lệch rất lớn.

Cô gái này là trung tâm của bữa tiệc lần này, tiểu thư Barbara, một mỹ nữ da trắng giàu có thật sự. Càng khiến người ta bái phục hơn là một thân phận khác của cô, Ma pháp sư! Một nữ Ma pháp sư rất hiếm thấy. Thành Đông Phong có không biết bao nhiêu quý tộc tuấn kiệt có ý với cô, nghĩ hết mọi cách lôi kéo sự chú ý của cô.

Không biết vì sao, Kayle luôn cảm thấy Barbara thi thoảng lại liếc mắt nhìn mình, nhưng cậu nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, chắc hẳn cô ấy đang nhìn thầy giáo Beata của mình, dẫu sao dáng vẻ của thầy cực kỳ tuấn tú, lại là Ma pháp sư, có được cô gái cao quý như vậy coi trọng cũng là chuyện bình thường.

“Hoan nghênh mọi người tới dự tiệc sinh nhật công chúa nhỏ nhà ta.” Người đàn ông trung niên chính là thành chủ thành Đông Phong, Uther. Hắn đứng giữa quảng trường, lên tiếng thu hút mọi sự chú ý xung quanh: “Công chúa nhỏ của ta giờ đã mười bảy tuổi, đến lúc lập gia đình rồi. Thế nhưng trong việc này ta lại không quyết định được, vì con gái ta nói, nó muốn tự mình lựa chọn người chung chăn gối với mình. Nếu là những cô gái bình thường, ta cũng chẳng quan tâm trong lòng họ có ai hay không, chọn thẳng một người thích hợp rồi gả đi. Nhưng công chúa nhỏ của ta lại khác, con gái ta là Ma pháp sư, lợi hại hơn ta nhiều, nếu chọc cho nó không vui, khéo ầm ầm vài tiếng, căn cơ vài trăm năm của gia tộc ta cũng nổ tan tành, đến lúc đó ta biết khóc với ai.”

Những người khách xung quanh mỉm cười thiện ý.

Mặc dù chỉ là vài lời mở đầu hài hước nhưng Lương Lập Đông cũng nghe ra ý khác trong lời thành chủ, hắn đang bộc lộ gốc gác gia tộc mình: Gia tộc chúng ta đã có lịch sử vài trăm năm, con gái nhà ta là Ma pháp sư rất lợi hại, các ngươi nên biết điều ngồi im ở đấy, đừng đến gây chuyện!

Ý tứ này chỉ vài người nghe ra, Lương Lập Đông nhìn bên cạnh vài ông lão vừa vỗ tay vừa cười gằn.

Bàn tay Kayle đã vỗ đến đỏ ửng: “Thành chủ đại nhân xem ra rất hiền từ.”

Hiền từ? Gia tộc Longman hùng cứ thành Đông Phong đã vài trăm năm, thành chủ Uther tuy chỉ có một cô con gái nhưng quanh năm dẫn binh phòng thủ biên cương, chỉ có vợ hiền con thơ ở lại giữ thành, nhưng mười mấy năm qua thành Đông Phong chưa từng rối loạn tới một lần. Nếu chỉ ‘hiền từ’ mà làm được vậy, chắc trên đời không có ai hung ác.

Hơn nữa khi Uther mở lời, ánh mắt thi thoảng lại đưa về một nơi. Lương Lập Đông để ý tới điểm này, nhìn theo ánh mắt đối phương nhưng không phát hiện có gì đáng chú ý, có điều hắn cũng âm thầm đề phòng. Dường như có điểm lạ, khách khứa tham gia bữa tiệc như đông thêm, người hầu cũng rất nhiều, nhưng không có quân nhân và tư binh tới bảo đảm trật tự.

“Ta nghĩ chắc nhiều người đang mắng ta lắm lời rồi. Giờ ta xin phép lui lại để nhân vật chính, công chúa bé nhỏ của ta bước lên sân khấu! Nổi nhạc. Mời các thiếu niên dũng cảm bước lên.

Uther lùi lại, Barbara với chiếc váy trắng lập tức trở thành tiêu điểm trong khu vườn, rất nhiều thanh niên quý tộc bắt đầu xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Lương Lập Đông quay về phía học sinh của mình cười nói: “Kayle, con lên thử xem không khéo có thể nhảy điệu đầu tiên cùng tiểu thư Barbara.”

Kayle đang chuẩn bị xem cuộc vui quay đầu sang khó hiểu hỏi lại: “Hả?”

Lương Lập Đông bất đắc dĩ nhún vai với cậu trai chậm tiêu này.

Tiếng nhạc du dương vang lên, thanh niên dũng cảm nhất lấy hết dũng khí đi tới, nhưng chưa đi được nửa đường thân thể hắn đã run lên lẩy bẩy như thấy quái vật gì, chậm rãi lùi lại! Hành động của hắn khiến những người khách xung quanh cười ha hả, lại có vài thanh niên quý tộc bước tới, cũng chỉ rơi vào cùng một kết cục như thanh niên đầu tiên.

Lần này mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Kayle hỏi: “Thưa thầy, sao lại như vậy?

“Áp chế tinh thần, có thể khơi gợi thứ đáng sợ nhất trong lòng mỗi người, khiến bọn họ rời xa người dùng phép. Barbara đã nhẹ tay, không thi triển toàn lực, nếu không đám thanh niên kia đã sợ tới đái ra quần rồi.” Lương Lập Đông đột nhiên quay sang cười với học trò: “Kayle, đây là cơ hội tốt để con rèn luyện ý chí, nếu con tới được trước mặt Barbara mà không sợ chạy, thầy sẽ dạy con sở trường chiến đấu. Đồng ý không?”

“Thật chứ!” Hai mắt Kayle bừng sáng.

Bạn đang đọc Huy Chương Quý Tộc (Dịch) của Tường Viêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.