Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị đánh lén

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Khói bụi tan dần. Diệu Huyền lấy tay phẩy phẩy trước mặt. Lúc này cô mới phát hiện ra "thảm cảnh" của anh bạn đồng đội. Minh Huy nằm bẹp dưới tảng đá. Điểm sinh lực đang tụt từng chút một. Đau đớn khiến anh không nói được gì. Nhưng trong đầu anh lúc này còn nghĩ được tới việc "Vừa nãy mình làm cái gì thế nhỉ? Tự dưng giơ người ra đỡ cho Diệu Huyền, mồm miệng phun máu như kiểu "trọng thương". Uầy. Xịn thế nhờ!".

Nhưng khổ nỗi hậu quả của việc làm anh hùng là giờ Minh Huy bị kẹt dưới tảng đá này rồi. Mặc cho anh dùng sức thế nào tảng đá cũng không nhúc nhích. Hiện tại anh chỉ còn 40 máu. Tệ hơn nữa là mỗi phút qua đi anh lại mất thêm 5 máu. Vậy cũng chẳng mấy chốc là anh "hi sinh" anh dũng.

- Anh áo đen! Anh sao rồi?

Diệu Huyền tới bên cạnh Minh Huy cất tiếng hỏi han. Nhưng cái tay nghịch ngợm thì không có hiền lành như lời nói. Cô chẳng biết nhặt đâu ra một cành cây nhỏ như chiếc đũa, vừa hỏi han vừa khều khều chọc chọc Minh Huy. Từ giọng điệu mà xem thì rõ ràng là cô cực kỳ hứng thú với bộ dạng Minh Huy bây giờ. Minh Huy đen mặt. Thay đổi cũng quá nhanh đi. Lúc thì rõ ràng là một cô gái đánh quái không được, đi ăn cướp không được, tức giận đến mức bật khóc. Lúc thì làm nũng với anh như đứa trẻ. Lúc lâm trận lại là một bộ dạng "điếc không sợ súng". Còn bây giờ lại nghịch ngợm như con khỉ con. Quả nhiên, người ta bảo nếu muốn hiểu một người đàn ông thì đọc một quyển sách trăm trang là đủ, còn nếu muốn hiểu một người đàn bà thì ông có đọc sách cả đời cũng chưa hiểu được 1/3. Haizz... Minh Huy thở dài thườn thượt. Không lẽ anh phải nằm đây đợi tới khi hết điểm sinh lực rồi hi sinh thật hay sao.

- Đừng chọc nữa. Em có cách gì không? - Minh Huy xua xua cánh tay duy nhất còn tự do.

- Hmm.. em có một kỹ năng gọi là "Linh hoạt", có thể đẩy mục tiêu đi ra một quãng xa. Không biết có được không anh? - Diệu Huyền nghĩ một chút rồi trả lời.

Câu trả lời này làm Minh Huy mừng húm. May là có cách. Anh chẳng muốn bị đá đè chết một chút nào. Anh vội vàng trả lời ngay:

- Được. Em dùng ngay đi. Nhắm cho chuẩn nhé!

- Dạ!

Diệu Huyền gật đầu. Hai bàn tay lập tức sáng lên thứ ánh sáng màu xanh lam. Ánh mắt của cô tập trung nhìn về phía trước.

"Xoẹt"

Một mũi tên năng lượng khá lớn phóng ra. Diệu Huyền mỉm cười. Lần này chắc chắn trúng đích. Mục tiêu bất động, lại to lù lù như vậy mà bắn hụt thì cũng quá oan uổng cho cái danh Xạ Thủ đi.

Quả nhiên, mũi tên năng lượng chuẩn xác lao thẳng vào mặt của Minh Huy. Minh Huy nào kịp phản ứng, mà có phản ứng cũng đâu làm gì được? Anh vội vàng hét lên:

- Em làm cái....

Câu nói còn chưa kết thúc, mũi tên đã đặt lên môi anh một nụ hôn nồng thắm. Minh Huy lập tức cảm nhận một lực đẩy, hất bay anh ra phía sau.

Tội nghiệp chàng trai trẻ. Anh kẹp ở dưới hòn đá, bị lực lượng lớn đánh bay đi. Lưng và gáy ma sát với hòn đá. Bụng và "tiểu đệ" thì cày xuống mặt đất tạo ra 2 cái rãnh 1 lớn một nhỏ. Đã thế, mũi tên kéo theo một đống đất đá chui tọt vào miệng Minh Huy. Cú hất văng còn khiến anh va mạnh vào vách động phía sau lưng, khiến anh choáng váng mặt mày.

Đau! Đắng! Thốn! Ba cảm giác không thể nào "tuyệt vời" hơn cùng lúc đập vào người Minh Huy. Ấy vậy mà đằng kia Diệu Huyền còn liên tục nhảy lên ăn mừng:

- ahaha. Quả nhiên là xạ thủ bách phát bách trúng. Anh thấy em chưa. Em bắn đó nha.

Minh Huy vừa "tỉnh" lại nghe thấy lời ấy suýt nữa lại bất tỉnh. Còn tưởng cô nàng này định mưu sát chồng à nhầm đồng đội, hóa ra là ngớ ngẩn không chịu được. Sao không đơn giản là đẩy tảng đá ra cho anh bò lên chứ?

- Chủ nhân bị mất 20 HP do va chạm vật lý. HP còn lại: 20. - LoG nhắc nhở

Móa. Minh Huy cay cú đang định nổi giận thì nhìn thấy dáng vẻ của Diệu Huyền liền không tức giận nổi. Đáng... đáng yêu quá....Thật là giết người không dùng dao mà!

- Anh! Chúng ta làm gì bây giờ.

Qua một hồi tưng bừng, Diệu Huyền hình như cuối cùng cũng nghĩ ra vấn đề chính. Minh Huy nhìn ra ngoài, không thấy con quái đá đâu, anh thở phào một cái:

- May quá con quỷ kia nó đi rồi. Nó là một con quái đá tinh anh. Với chỉ số bây giờ của anh với em mà đánh bừa thì chỉ có nước lên bàn thờ ăn chuối thôi nhóc ạ.

- Nhóc nào. Em lớn lắm rồi nhé. - Diệu Huyền phản bác

Minh Huy cười hiền lành. Cô bé này thật là....

- Trước mắt chúng ta nên đi kiếm mấy con sói làm nhiệm vụ nhỏ trước. Nếu tìm được quái đá nhỏ tý xíu thì làm sau. Đi xa một chút, tránh gặp lại con quái vật vừa rồi.

- Vầng...

Diệu Huyền vâng một tiếng, nhưng kết hợp dáng vẻ phụng phịu hờn dỗi của cô khiến người ta chỉ muốn hôn một cái.. .Xuy xuy. bậy bạ quá rồi. Minh Huy thầm nhủ, đây chỉ là trò chơi, đừng để bản thân có ý nghĩ xấu với một trò chơi chứ. Phải rồi. Đi săn! Đi săn! Xua đuổi tư tưởng bậy bạ ngay mới được.

Nghĩ là làm, Minh Huy đưa tay kéo Diệu Huyền đi. Anh cố ý tìm đường cũ quay về gần làng tân thủ. Với lượng máu ít ỏi này, khẽ va chạm một cái cũng có thể đưa anh "về thành" bất cứ lúc nào.

Nửa giờ sau, Minh Huy và Diệu Huyền đã trông thấy cánh cổng làng Tân thủ. Minh Huy nhất thời thả lỏng. Nói thật suốt quãng đường vừa rồi, tâm trí Minh Huy căng như dây đàn. 20 HP mà. Lỡ đụng độ quái vật thì xác định mất. Giờ nhìn thấy cánh cổng làng từ phía xa xa, Minh Huy như trút hết mọi gánh nặng. Diệu Huyền thì không sao cả. Bây giờ cô có đồng đội, cứ đi theo đồng đội là được. Minh Huy lại là một người làm nghề du lịch, anh nhút nhát nhưng một khi đã "bệnh nghề nghiệp" thì lại rất giỏi nói chuyện. Trên đường đi, mặc dù thần kinh căng thẳng nhưng anh vẫn đùa cho Diệu Huyền cười khúc khích. Hai người qua một đoạn đường đã trở nên thân nhau hơn nhiều.

- Áo đen. Sao anh đặt cái tên nghe ngộ thế. - Diệu Huyền nằm trên lưng Minh Huy, lười biếng hỏi.

Nguyên lai là đi được một lát, Diệu Huyền lười biếng đòi Minh Huy cõng. Minh Huy cương quyết không. Trung Cộng có câu: Nam nữ thụ thụ bất thân mà. Nhưng qua sự đòi hỏi và nhõng nhẽo của quý cô đồng đội, Minh Huy không thể nào không khuất phục, đành ngậm đắng nuốt cay làm thân con ngưa vậy. Đôi lúc Diệu Huyền ngọ nguậy trên lưng Minh Huy, chọc phá anh, khiến cho bộ ngực cao vút đè nén vào lưng anh. Khoái cảm, à nhầm, cảm giác này khiến anh rất "khó chịu". Anh thầm nhủ, không phải là trò chơi thì xem ai mới là người cưỡi ai nhá. Dĩ nhiên, suy nghĩ tội lỗi của anh khiến cho LoG cảnh báo inh ỏi.

Trên đường đi, Diệu Huyền nói rất nhiều thứ, hỏi rất nhiều thứ. Nhưng đa phần là cô nói, còn Minh Huy thì không. Dù sao, anh cũng chưa quen với cảm giác có người bên cạnh, cũng không quen chia sẻ thông tin cá nhân cho người ngoài bao giờ, kể cả người đó là một cô gái có cái đầu ngớ ngớ như Diệu Huyền. Minh Huy thường thường vẫn đáp lại hời hợt. Nhưng lần này, Minh Huy im bặt!

Diệu Huyền thấy Minh Huy đột nhiên đứng im như tượng gỗ thì hơi giật mình. Cô thầm nghĩ, chắc không phải tại cô hỏi cái gì không nên hỏi chứ. Mà vừa rồi cô có hỏi gì quá đáng đâu nhỉ? Diệu Huyền suy nghĩ, khi đã chắc chắn không phải tại cô, cô mới định vỗ vai Minh Huy mà hỏi. Chưa kịp cất tiếng nói, Minh Huy đã vội vàng kéo cô về một lùm cỏ nằm xuống.

- Em có cảm thấy chúng ta bị nhắm vào không?

Minh Huy nhỏ giọng hỏi. Vừa rồi đột nhiên anh cảm thấy mình đang bị theo dõi. Vì thế nên anh mới đột nhiên không động đậy gì cả, cố gắng cảm nhận cái cảm giác ấy rõ hơn.

- Không có. Anh bị làm sao thế. Chúng ta đang trong một trò chơi cơ mà?

Diệu Huyền gõ đầu Minh Huy một cái, cười phì. Rõ ràng một trò chơi mà Minh Huy cũng phải cuống lên như vậy. Cô thậm chí còn hoài nghi Minh Huy mắc bệnh tâm lý nên luôn sợ sệt mọi thứ xung quanh.

À thì thật ra, về một khía cạnh nào đó, thì Minh Huy thực sự mắc chứng bệnh này. Bình thường anh luôn nhút nhát, luôn sợ hãi một điều gì đó. Nhưng đôi khi, anh lại cực kỳ quả đoán, cực kỳ kiên trì, dũng mãnh. Trong trò chơi anh cưc kỳ sợ chết, sợ phải cảm nhận cái cảm giác đau đớn khi nhận trừng phạt. Nhưng vừa rồi anh sẵn sàng lao ra che chắn cho Diệu Huyền. Trước đó, anh còn một mình đối mặt với Sói hoang, với quái đá... Vậy cuối cùng, bản năng của anh là nhút nhát hay xã hội ngoài kia va vấp khiến anh trở nên nhút nhát? Nói sao nhỉ? Nhút nhát có rèn luyện??

Bất kể nói thế nào, cảm giác vừa rồi của Minh Huy chắc chắn là thật, không phải giả tạo chút nào. Minh Huy ngẫm  nghĩ. Con đường độc đạo phía trước nhìn qua thì không có gì, nhưng có rất nhiều chỗ có thể bất ngờ xông ra tấn công. Mà với tình trạng của Minh Huy bây giờ, không thể để việc đó xảy ra được. Ai biết tốc độ của kẻ đánh lén đạt tới mức độ nào? Khoan đã! Con đường độc đạo? Minh Huy lúc này mới nhận ra. Thì ra trong lúc vô tình, anh đã trở về tới con đường độc đạo dẫn tới làng tân thủ mà khi mới vào game anh đã từng đi ngang qua. Phải rồi. Vậy anh biết kẻ muốn đánh lén anh là ai rồi! Minh Huy nói với Diệu Huyền mấy câu, rồi chẳng sợ gì cả mà hùng hổ đi ra ngoài.

Chẳng bắt Minh Huy phải đợi lâu, anh vừa đi vài bước, một bóng đen từ trên một tán cây bất ngờ lao ra với tốc độ nhanh kinh người!

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.