Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ lạ

Tiểu thuyết gốc · 2051 chữ

Sau khi Diệu Linh đã rảo bước vào công ty, Minh Huy vẫn ngơ ngẩn ở lại. Anh nhìn đồng hồ, đã gần tới giờ làm việc. Nhưng Minh Huy ngược lại không hề gấp gáp. Lòng anh rối ren, không muốn bước vào trong cái nơi mà anh từng cống hiến suốt 4 năm trời kia. Trong đầu anh đang tưởng tượng ra hình ảnh ông sếp già có cái đầu hói và cái bụng phệ. Lão trước khi anh đi sẽ chửi anh thật nhiều, chế giễu và xúc phạm anh. Kế tới là hình ảnh của Mỹ Lan, cô đồng nghiệp sẽ nhìn anh bằng con mắt khinh rẻ, cưởi khẩy khi anh ôm thùng đồ lủi thủi đi ra khỏi công ty.

Minh Huy châm một điếu thuốc lá rẻ tiền, chọn một góc tường ít ai qua lại, hung hăng hút. Mùi khói thuốc bay ra khen khét. Cứ mỗi khi căng thẳng hay áp lực, anh lại tìm tới thú vui nho nhỏ này.

- Cho tôi một điếu.

Minh Huy ngồi đó, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình. Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau lưng anh. Anh quay lại thì thấy một ông chú khoảng chừng 30 tuổi. Nhưng ông chú trông vẫn còn phong độ lắm. Áo vest phẳng phiu. Sơ mi trắng bên trong không biết vô tình hay cố ý mà bung mất hai chiếc cúc trên cùng, để lộ ra một chút bộ ngực rắn chắc. Tóc vuốt thành nếp. Kính râm đeo ở cổ áo. Được cái chất giọng Hà thành nghe vừa có phần “gian” nhưng lại cực kỳ thu hút. Không nói nhiều. Đây chính một hotboy chính hiệu. Thành Trung, trưởng phòng kinh doanh và marketing du lịch. Trên lý thuyết thì Minh Huy làm bên bộ phận điều hành tour sẽ phải làm việc cực kỳ sát với Thành Trung. Nhưng trên thực tế, Thành Trung mới tới công ty 1 năm trở lại, đúng thời gian Minh Huy “thất sủng”. Chính vì vậy, lượng thời gian hai người làm việc với nhau không nhiều. Đây là một anh chàng tài năng. Chỉ trong 1 năm đã ngồi vững chắc chiếc ghế trưởng phòng mà đầy những người làm lâu năm nhòm ngó.

Minh Huy ném bao thuốc về phía Thành Trung. Thành Trung thành thục lấy ra một điếu thuốc, cũng châm lên và hút.

- Ầy. Cái vị thuốc Thăng Long này, mãi chẳng thể khác đi được nhỉ. Nhưng cái gì cũ quá mà không tốt thì rồi cũng phải thay đổi thôi, phải không cậu trai.

Đột nhiên Thành Trung nói một câu không đầu không cuối, lại nhìn Minh Huy. Minh Huy thở dài. Anh nhớ mình chưa từng gây sự hay đắc tội gì với ông chú hotboy này, tại sao chú ta phải tới châm chọc anh cơ chứ.

- Chú đang nói tôi sao? Được rồi. Cũng chỉ còn một ngày hôm nay thôi tôi sẽ rời đi. Cần gì phải gây nhau như thế?

Minh Huy thở dài, trả lời.

- Không phải. Hôm nay chúng ta có thêm một người sếp nữa. Con gái chủ tịch mới tốt nghiệp, tới công ty làm. Cậu còn chưa nhìn ra sao? Theo tôi chủ tịch dự định sẽ cho lão Quý về vườn để con gái ông lên đấy.

Thành Trung ban đầu hơi ngạc nhiên. Anh ta nào có gây với Minh Huy, chỉ là muốn khoe khoang một chút “bản lĩnh thông tin” của mình thôi mà. Nhưng rồi anh ta chợt nhớ ra mình nói câu vừa rồi với nhầm người. Dạo này vụ việc của Minh Huy cũng được truyền lưu khắp công ty. Ai cũng thấy tội nghiệp nhưng ai dám lên tiếng giúp anh chứ? Chẳng ai ngu ngốc tới mức ấy cả. Lỡ bị lão Quý bụng phệ ghét lây thì sao đây? Xã hội này là vậy. Khôn sống mống chết. Cái cách đơn giản nhất để tồn tại bình an ở xã hội này là đừng có chõ mõm vào chuyện người khác.

Minh Huy nghe vào tai, trong lòng cũng đột nhiên thấy...vui vui. Ha ha. Cuối cùng anh cũng không phải là kẻ ra đi một mình.

- Sao. Muốn cười hả? Sao không cười?

Thành Trung lại đột nhiên nói một câu. Minh Huy nhìn sang, lắc lắc đầu. Anh... sợ. Vừa rồi anh cũng thật muốn há miệng cười to một chút, ông cứ ngược đãi tôi đi rồi ông cũng không yên được đâu. Cái này là quả báo đấy! Nhưng trong lòng anh lại dâng lên nỗi lo sợ. Lỡ anh cười rồi, có người trông thấy, họ sẽ ghét anh, đánh giá anh là kẻ tiểu nhân bỉ ổi thì sao?

- Cậu đúng là tấm chiếu mới, chưa từng trải. Cậu nhìn tôi đây. Sao nào. Giống một gã Fuckboy phải không? Haha. Có đầy lời đồn xấu về tôi, cậu nghĩ tôi không biết sao? Nhưng sao mà phải lăn tăn? Cuộc đời này là của cậu hay là của người khác? Việc gì phải làm cho người khác vui lòng? Muốn cười hả. Vậy cứ cười đi. Thôi nhé. Tôi vào trong trước.

- Mà này, nghe nói con gái chủ tịch ngon lắm đấy. Chưa có người yêu đâu. Ha ha.

Thành Trung cười lớn một tiếng. Ném điếu thuốc xuống đất, xoay người bỏ đi. Nhìn cảnh này, Minh Huy đột nhiên thấy làm người như Thành Trung thật tốt, có thể thích thì làm, không bị áp lực nào gò bó. Rồi bỗng nhiên anh suy nghĩ, tại sao anh phải nhút nhát? Tại sao anh chỉ có thể vào game mới có thể là chính anh?

Anh thở dài. Vì anh còn một người mẹ già, một người cha ốm đau. Vì anh cần công việc này... Rốt cuộc, mỗi người đều có vấn đề của họ, không phải ai cũng hiểu ai, nên đôi khi, cách giải quyết đối với anh có thể hiệu quả, đối với tôi lại không!

Minh Huy thở dài, bóp tắt điếu thuốc, chậm rãi đi xuống lầu tìm phòng làm việc của mình.

**


Reng... Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên. Minh Huy vươn vai. Anh hơi ngạc nhiên vì không thấy lão Quý bụng phệ tới tìm anh gây phiền phức. Ngay cả Mỹ Lan cũng không thấy. Minh Huy dò hỏi mới biết được hai người nay hôm nay đều phải đi tham dự một cuộc họp gì đó. Minh Huy lại hỏi về sếp mới, cũng không hề nghe ngóng được gì. Anh nghĩ ngợi. Không lẽ thông tin của Thành Trung là sai?

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Minh Huy nhấc máy. Màn hình hiện lên số điện thoại của Diệu Linh, cô vẫn nhớ lời mời của mình. Minh Huy trải qua buổi sáng, áp lực trong lòng vơi bớt rất nhiều, nên cũng thoải mái đáp ứng cô.

Khi Minh Huy nhà ăn công ty, nơi này đã rất đông đúc. Đại đa phần mọi người đều dùng bữa trực tiếp tại đây. Minh Huy đưa mắt nhìn một lượt, tình cờ rằng anh và Diệu Linh cùng lúc tìm thấy nhau. Diệu Linh đã kiếm được một bàn, trong tay cầm sẵn thìa dĩa. Phát hiện thấy Minh Huy, cô gái cười thật tươi, hai tay cầm cả thìa dĩa mà vẫy vẫy. Minh Huy cũng cười đáp lại, vội vàng len lỏi về phía bàn ăn.

- Haha. Chào em. Ngày đi làm mới của em thế nào?

Minh Huy mở lời. Người ta là mỹ nữ, lại chủ động rủ anh đi ăn một bữa. Trong lòng anh lại vừa tạm trút được gánh nặng, lời nói cũng trở nên phóng khoáng hơn nhiều.

- Ầy. Cũng được anh ạ. Em được cử sang phòng Marketing.

- À. Phòng đó có anh Thành Trung đẹp trai. Mà anh ấy còn chưa có người yêu đâu. Haha

Minh Huy đùa một câu. Không khí trở nên thật vui vẻ. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

- Chuyện của anh sao rồi? Bao giờ thì anh nghỉ thế?

Đột nhiên Diệu Linh lỡ miệng hỏi. Minh Huy trong chốc lát hơi im lặng. Áp lực trong lòng bỗng quay trở lại. Ừ thì anh qua được buổi sáng. Nhưng buổi chiều? Ngày mai?

- Ơ em xin lỗi. Em lỡ lời.

Diệu Linh biết mình hỏi không đúng lúc, ngay lập tức xin lỗi. Minh Huy cười hiền lành.

- Không sao. Anh cũng không biết nữa. Sếp Quý hôm nay đi họp gì đó. Chưa khai đao. Mà không sao. Trước khi nghỉ làm, quen biết em thế này cũng vui rồi.

Rồi không đợi Diệu Linh trả lời thêm câu gì, Minh Huy đột nhiên nói đùa một câu:

- Hậu bối tiểu muội cứ tự nhiên dùng bữa. Vi huynh đây đột nhiên có hứng thú đốt một hơi thuốc nên ta đi trước à nha.

Nghe câu đùa có chút ngớ ngẩn của Minh Huy, lại thêm điệu bộ giống như trong các bộ cải lương khiến Diệu Linh không nhịn được cười. Cô vớ lấy chiếc cốc giấy trên bàn ném về phía Minh Huy. Minh Huy nhanh chân bỏ chạy mất dạng. Bất tri bất giác, hai người đã kéo lại gần khoảng cách hơn một chút.

Rất nhanh thời gian nghỉ trưa đã kết thúc. Mọi người lại vào công việc buổi chiều. Minh Huy ngồi trong văn phòng, từ xa anh đã thấy lão Quý bụng phệ. Anh thở dài, rồi việc gì tới cũng sẽ tới thôi.

- Chào mọi người. Mọi người tập trung lên đây một chút. Tôi có chút vấn đề về nhân sự cần công bố đây.

Lão Quý bụng phệ bước vào, lão đứng giữa phòng mà thông báo. Tất cả mọi người ngước lên.

Minh Huy thì hơi hơi tái mặt. Nhanh vậy sao? Dù anh đã nghĩ, chỉ trong hôm nay anh sẽ phải đi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

- Minh Huy!

Tiếng gọi của lão Quý vang lên tựa như sét đánh bên tai. Minh Huy giật mình đứng lên:

- Có!

Người trong phòng thấy một màn này, không nhịn được cười khúc khích. Minh Huy cũng ý thức được, đây đâu phải trong trường học, cũng càng không phải trong quân ngũ, anh bị làm sao mà lại bật dậy vậy nhỉ? Anh liền sửa điệu bộ:

- Dạ sếp. Có tôi.

Anh hơi nhìn về phía lão sếp một chút lại cúi gằm mặt. Ông mau tuyên án cho xong đi, việc gì phải úp mở treo dây thần kinh của tôi lên như thế?

- Hôm nay chúng ta có thêm một người mới, cậu sẽ là người hướng dẫn cho cô ấy. Diệu Linh, cô vào đây tự mình giới thiệu đi.

Nhưng lời nói của lão Quý khiến Minh Huy suýt thì té ngửa. Không phải “Tòa tuyên án” hay sao? Vậy còn chuyện của mình thì sao? Minh Huy đột nhiên có chút xúc động gọi lão Quý để hỏi cho ra nhẽ: “Ông không đuổi việc tôi hả?”

Trong lúc Minh Huy vừa nảy ra một ý kiến ngu ngốc trên cả ngu ngốc thì Diệu Nhi đã bước vào, nở một nụ cười thân thiện:

- Xin chào mọi người. Em là Diệu Nhi. Hôm nay em mới đi làm ngày đầu tiên, mong anh chị giúp đỡ ạ.

- Hì hì. Thực ra hôm nay em có được chuyển vào bộ phận Marketing mà em làm không tốt nên bị các anh đuổi. Hi vọng bên này mọi người đừng chê em nha.

Diệu Nhi vừa xinh đẹp, vừa thân thiện, ngay lập tức khiến cho mọi người có hảo cảm vô cùng.

- Minh Huy. Tôi phải đi công tác cùng cô Mỹ Lan một thời gian. Cậu ở lại tạm thời quản lý phòng này. Còn chuyện cũ, tôi về sẽ tính sổ với cậu sau.

Lão Quý đột nhiên ghé vào tai Minh Huy nói nhỏ một câu. Rồi lão cũng không đợi Minh Huy trả lời liền vội vàng bỏ đi. Minh Huy sờ sờ đầu. Ngày hôm nay, hình như có cái gì đó....kỳ lạ sao sao ấy nhỉ?

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.