Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực tập viên

Tiểu thuyết gốc · 2144 chữ

- Cậu không sao chứ?

“Bức tường” kia hiền lành đưa tay kéo Minh Huy dậy. Minh Huy lúc này mới tỉnh hồn, phát hiện anh đâm vào một ông bác cao lớn, cả người đen bóng như dân Châu Phi. Đầu anh ta thì trọc lốc và cơ bắp thì vô cùng khủng khiếp. Minh Huy nhìn mà nổi hết cả da gà, anh không phải người quá to con nhưng cũng không nhỏ, nhưng mà anh so ra chỉ bằng phần tư, một phần năm ông bác khổng lồ này thôi.

- Này. Này. Cậu có làm sao không? Có cần tôi đưa cậu tới chỗ Bất tử Thần Y để ngài xem giúp cậu không?

Minh Huy đang choáng váng vì cú va chạm và cả thể hình quái vật của ông bác, nghe xong câu này liền giật mình tỉnh lại. Móa. Vừa chạy sấp mặt xong giờ quay lại để bị thịt à? Anh còn chưa ngu tới mức độ đó.

- Tôi không sao!

Minh Huy lắc lắc đầu, bám tay ông bác đứng dậy.

- Không sao là tốt rồi. Tôi là thợ rèn Liệt Dương. Hay là cậu qua nhà tôi ngồi một lát?

- Liệt Dương?

Minh Huy cười ầm lên. Với thân hình khủng bố của ông bác này mà liệt chỗ đó thì đúng thật là chuyện cười.

- Phải. Tôi Liệt Dương đây. Qua nhà tôi ngồi một chút nhé?

Thợ rèn Liệt Dương hiển nhiên có chỉ số IQ không được cao cho lắm, vẫn không nhận ra được cái tên của mình có lực sát thương lớn thế nào. Thậm chí trong đầu NPC này còn suy nghĩ có phải tên này bị va chạm mạnh quá nên thần kinh có vấn đề rồi hay không.

- Được được. Tôi là người mới. Trưởng làng bảo tôi đi thăm hỏi mọi người. Vừa rồi gấp quá nên mới va vào anh.

Minh Huy cũng không từ chối, thuận tiện đáp ứng để ông bác này đưa về. Thợ rèn Liệt Dương cười cười, dùng hai ngón tay túm lấy cổ áo phía sau gáy của Minh Huy xách anh lên như thể con chó con mèo. Minh Huy cũng mặc kệ, âm thầm phát động “Quan Sát”. Trải qua chuyện của Thần Y bà Tân, anh thầm nhủ phải có thói quen sử dụng "Quan sát" mới được.

NPC: Thợ rèn Liệt Dương

Giới thiệu: Một đứa bé được sinh ra ngay trong biển dung nham của Long Hỏa Sơn, sau này được trưởng làng mang về. Trời sinh sức khỏe vô cùng, giỏi sử dụng các nguyên liệu tạo ra đồ vật. Cung cấp vũ khí, trang thiết bị, cường hóa vật phẩm.

- Này thợ rèn. Tôi có thể nhờ bác chút việc không?

Minh Huy nghển cổ hỏi một câu. Chẳng phải anh vừa nhận được một món vũ khí hay sao. Chắc chắn với mức độ khó của con game này, món vũ khí này sẽ theo anh dài dài. Vậy thì cường hóa nó lên.

- Hả. Cậu cứ hỏi đi lính mới.

- Ầy. Bác xem cho tôi có thể nâng cấp con dao này không?

Minh Huy lấy ra dao găm, ném qua cho Liệt Dương. Liệt Dương nhìn qua một chút, trả lại Minh Huy.

- Được thôi. Nhưng chất lượng con dao này không quá tốt, chỉ có thể nâng cấp 3 lần. Mỗi lần nâng cấp chỉ số của nó sẽ được nhân đôi.

Liệt Dương thật thà trả lời. Có thể với các chuyện khác ông bác này hơi khù khờ thật, nhưng bản chất là một NPC, các vấn đề liên quan tới chuyên môn thì ông bác này cực kỳ nhanh nhạy.

- Vậy cần những nguyên liệu gì?

Minh Huy biết NPC sẽ không làm “free” nên dứt khoát hỏi về nguyên liệu tiêu hao. Đột nhiên LoG lên tiếng:

- Chủ nhân nhận nhiệm vụ: Học nghề rèn. Yêu cầu: Nâng cấp dao găm tân thủ lên cấp 3. Phần thưởng: 100 exp. 10 đồng.

Ngon. Tính ra Minh Huy cuối cùng đã hiểu cách vận hành con game này. Tất cả mọi thứ kể cả nhiệm vụ muốn có cũng phải sống theo lối “có làm thì mới có ăn”. Chắc người sáng tạo trò chơi này là đồ đệ của anh Huấn râu zì thì phải.

- Ờm... Xem nào. Cậu sẽ cần 6 tinh hoa đá, 6 xương sói và 2 lọ máu sói cho 3 lần nâng cấp.

- Hửm. Tinh hoa đá gì?

- Trong khu rừng ngoài sói ra có một loại quái vật khác gọi là Đá Xám. Cậu hạ chúng thì sẽ có tinh hoa đá. Bọn chúng là do đất trời sinh ra rồi Sáng thế thần linh cho chúng linh hồn. Vì vậy nên chúng rất khó giết. Nhưng cậu đừng lo. Chúng nó ngu lắm.

Minh Huy không khỏi không biết nói gì. Anh thực sự phân vân giữa việc đám Đá Xám đó thực sự ngu ngốc tới mức Liệt Dương cũng phải chào thua hay căn bản Liệt Dương cũng không hiểu chúng nó đang làm gì nên mới phán chúng là ngu ngốc. Mà đám NPC này luôn miệng cái gì mà Thần Sáng thế, chắc là mấy gã lập trình viên thôi chứ gì.

- Được rồi. Vậy thì tôi đi trước. Dù sao cũng cảm ơn bác.

- Khi nào cậu vào rừng tranh thủ tìm cho tôi một thanh đao nhé. Hôm qua đi vào rừng tìm nguyên liệu tôi có làm rơi gần con sông. Khi nào cậu trở về đây tôi sẽ làm miễn phí cho cậu.

Minh Huy không ngại ngùng tiếp nhận. Chắc chắn sẽ có thêm một nhiệm vụ nữa. Quả nhiên, nhiệm vụ “Đao của thợ rèn” xuất hiện. Phần thưởng là 100 exp và 10 đồng.

Minh Huy đi ra cửa, vươn vai một cái. Không hiểu sao trong trò chơi mà cũng có cảm giác nhức mỏi. Anh nhìn đồng hồ một chút. Đã là một giờ sáng. Chỉ còn lại chủ tiệm vải và chủ tiệm tạp hóa, Minh Huy liền dứt khoát đi một vòng cho nhanh. Gặp gỡ hai bà chủ này, Minh Huy liền có thêm 4 nhiệm vụ nữa.

Minh Huy thầm tính một chút. Nếu vận khí anh tốt, chỉ cần đánh 10 con quái đá và 10 con sói là có thể xong. Nhưng nếu đen đủi, ầy, có khi mất hết cả ngày. Minh Huy thở dài. Thôi để đó lúc nào lại tiếp tục. Anh đăng xuất khỏi hệ thống. Ngày mai anh còn phải đi làm.


Minh Huy mở mắt. Cảm giác đầu tiên là choáng váng. Có lẽ do hệ thống game này tác động trực tiếp vào não bộ. Quả nhiên chơi game nhiều quá cũng không tốt. Anh hơi lắc lắc đầu, chờ một lát cho cảm giác choáng váng ấy tiêu tan. Quay sang bên cạnh, Lux đã “ngủ” từ lâu, cuộn tròn nằm trong tay anh. Đây là chế độ nghỉ ngơi của cô người máy này, giúp làm mát hệ thống và làm sạch bộ nhớ. Còn "sạc pin" thì phải đợi ban ngày trời nắng. Minh Huy mỉm cười. Nhưng nghĩ tới những gì ngày mai anh phải đối mặt: lại là ông sếp già lật mặt như lật bánh tráng, lại là cô đồng nghiệp giỏi chuyện làm hài lòng sếp, nụ cười trên mặt anh lại vụt tắt. Minh Huy mệt mỏi đặt tay lên trán suy nghĩ, dần dần không biết thiếp đi từ lúc nào.

Trong lúc Minh Huy đã ngủ say, Lux lại đột nhiên mở mắt. Trong con ngươi xanh biếc lóe lên vẻ lạnh lùng rất nhân tính hóa....

Sáng hôm sau, Minh Huy thức dậy khá sớm. Sau khoảng nửa tiếng, Minh Huy đã có mặt trên chiếc phi cơ đưa đón nhân viên của công ty. Thời buổi công nghệ cao, xe cộ đã được thay đổi bằng những chiếc phi cơ hết sức tân tiến. Hàng ngày, Minh Huy đều đi phi cơ của công ty đưa đón. Kỳ thực chiếc phi cơ này có lộ trình điểm đưa đón giống xe buýt vậy, nhưng may mắn là điểm dừng đón lại ở trước cổng nhà Minh Huy nên anh không mất quá nhiều thời gian cho việc chờ đợi.

Minh Huy bước lên phi cơ, lẳng lặng đi về vị trí phía cuối. Đây là vị trí yêu thích của anh, đơn giản vì nó sẽ không bị ai làm phiền, không có ai bắt chuyện, cũng không phải lắng nghe bất cứ thứ gì. Bởi phi cơ sẽ đi lòng vòng tốn kha khá thời gian nên anh thường xuyên ngồi ở đây.

Chiếc phi cơ này thuộc hạng trung, khá là sang trọng, rộng rãi. Có thể chở tới cả trăm con người. Còn rất nhiều chỗ ngồi tốt, thậm chí có cả phòng ăn, phòng nghỉ ngơi, ban công hóng gió... nên thường thì chẳng có ai tranh giành vị trí này với Minh Huy cả. Nhưng hôm nay thì khác, Minh Huy tiến tới chỗ ngồi yêu thích, đã thấy có một cô gái khác ngồi ở đó. Cô gái ấy đang chăm chú xem quyển sách trên tay.

Minh Huy cười cười. Thời đại càng ngày càng phát triển, những quyển sách càng ngày càng ít xuất hiện. Không phải không có ai đọc mà đa phần thì người ta lựa chọn đọc trên những chiếc smartphone, laptop... Thời của anh, sách như thể một món đồ ngoài hành tinh và người đọc sách thật giống như một con khủng long còn sống vậy. Ngay cả bản thân Minh Huy, lần cuối anh cầm sách đọc cũng phải khoảng 5 năm về trước. Mải theo đuổi công việc, anh vô tình đánh mất đi các thói quen tốt, các sở thích và đam mê của chính bản thân mình.

Ờ vậy anh vừa tìm thấy một con khủng long còn sống đây này. Minh Huy suy nghĩ, trong bất giác lại thành nhìn chằm chằm vào cô gái.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn anh liền bị hút hồn. Cô gái này đẹp. Đẹp quá mức. Thậm chí còn đẹp hơn cả vẻ đẹp nhân tạo của Lux. Một mái tóc đen, mềm mại, dài ngang lưng, nhẹ nhàng buông hững hờ. Gương mặt cân đối, trắng hồng rạng rỡ. Cặp kính mắt che bớt đi đôi mắt lấp lánh nhưng không thể làm xấu đi mà lại tăng thêm cho cô gái vài phần tri thức.

Minh Huy mải ngắm nhìn cô gái tới mức thất thần, không phát hiện ra cô gái đã nhìn thấy anh. Cô không tức giận mà thậm chí còn nở một nụ cười thật tươi:

- Anh gì ơi. Mặt em có dính cái gì ạ?

Minh Huy giật mình tỉnh lại nhưng phát hiện ra mình vừa nhìn chằm chằm người ta thật bất lịch sự, anh cúi đầu, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Cô gái cười tươi, ngồi dịch sang một bên, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh:

- Chúng ta làm quen nhé. Em là Diệu Linh, thực tập sinh mới đi làm ngày đầu. Mong anh sau này giúp đỡ.

- À à. Anh là Minh Huy, làm ở bộ phận điều hành tour. Giúp đỡ thì chắc không được rồi vì sắp tới anh nghỉ việc mất rồi.

- Ơ sao thế ạ?

- Không có gì đâu. Chuyện cá nhân thôi em. Em ra trường lâu chưa?

Diệu Linh rất hoạt bát, vui tính. Minh Huy mới đầu khá là nhút nhát, nhưng chỉ vài ba câu liền cùng cô nói chuyện rôm rả. Dù sao anh cũng là một người làm nghề du lịch lâu năm. Chút bản lĩnh nói chuyện này thì anh vẫn phải có. Nhưng anh cũng không kể chuyện của mình ra. Kể ra thì được cái gì chứ? Chúng ta luôn có những người bạn mà hễ có chuyện gì thì họ đều kể lể, kêu than với mình mà họ đâu biết được rằng chúng ta không thể giúp gì cho họ?

15 phút sau, phi cơ hạ cánh, đã tới công ty của Minh Huy.

- Đây là số điện thoại của em. Trưa nay em mời anh đi ăn trưa nhé. Hì hì. Ba em dặn ngày đầu đi làm nên quen biết một chút thì hơn phải không anh. Mà anh thì là người đầu tiên em quen đấy.

Diệu Linh mở lời mời. Minh Huy đã định từ chối, anh sắp rời khỏi đây rồi. Nhưng nhìn nụ cười đẹp như tiên nữ của Diệu Linh anh lại vô thức gật đầu.

Anh cũng không nghĩ rằng, cô gái mà ngày hôm nay anh quen biết lại sẽ khiến cuộc đời anh thay đổi rất nhiều!

Bạn đang đọc Hư Vực Thần Giới - Hắc Y Nhân sáng tác bởi Huydamvan1
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huydamvan1
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.