Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm dài (1)

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Diệp Vô Thần đã quyết định thả nữ nhân kia về báo tin cho Diệp gia cũng đã đoán trước được truy binh của Diệp gia chín thành sẽ truy sát hắn.

Hắn sợ sao? Đương nhiên là có. Nhưng là sợ những tên Địa tiên hậu kì, sợ những tên Thiên tiên. Nhưng Diệp gia có mấy cái Địa tiên hậu kì, mấy cái Thiên tiên, bọn hắn quanh năm toạ trấn Diệp gia, việc truy sát một mao đầu tiểu tử như hắn cần bọn hắn xuất hiện sao? Trong mắt bọn hắn đây là một tiểu tiểu đả nhá khiêu khích uy nghiêm của Diệp gia nên chắc chỉ cần phái vài tên Địa tiên trung kì cũng đã dư sức xử lý.

i

Thực lực của hắn hiện tại là nhân tiên cực cảnh mở ra 13 đầu chủ mạch, vượt cấp chiến đấu là việc không thể nào bình thường hơn. Địa tiên sơ kỳ bình thường hắn đã không để vào mắt, Địa tiên trung kì mới có tính khiêu chiến, lần này hắn muốn dùng máu của bọn hắn tuyên bố với Diệp gia “Hắn – Diệp Vô Thần trở về”.

Lần này trừ khi có cường giả trên Địa tiên trung kì xuất hiện chứ không hắn sẽ không để Nam Cung Hồng Nhan xuất hiện. Hắn muốn một lần nữa tôi luyện trước khi kết thúc chuyến thí luyện lần này từ đó tìm ra cực hạn của hắn ở đâu.

Ánh triều đỏ như máu chiếu xuống Nam Lĩnh sơn mạch khiến cả sơn mạch như bao phủ một lớp áo màu máu.

Một bộ bạch y trắng như tuyết, tay ôm tiểu Bạch – tên của tiểu hồ ly được Nam Cung Hồng Nhan đặt, cưỡi trên tiểu Kim cứ thong thả, ung dung đi tiến ra ngoài Nam Lĩnh sơn mạch.

Hắn giống như đầu Bạch Hổ trên cánh tay phải kia, một bộ bạch y bước ra từ biển máu, như một đoá thanh liên mọc lên giữa bùn lầy tăm tối.

Sát khí được tích tụ ở Sát ấn trong quá trình hắn tôi luyện săn giết yêu thú và một phần rất lớn là quá trình hấp thu năng lượng tiêu cực của Cửu U Ma tổ hoả khiến cho hắn đứng nơi đó nhưng lại giống như một đầu bạch hổ xuất thế.

Mặt trời đang dần khuất bóng, mặt trăng cũng đã bắt đầu treo trên cao. Hắn nhếch mép cười. Huyết chiến bắt đầu – đến lúc đi săn mồi rồi.

Diệp gia đã nhận được tin về 4 tên kia khiến tất cả Diệp gia phẫn nộ. Đặc biệt là Đại trưởng lão, hắn về già mới có một đưa con duy nhất nối dõi tông đường nên hắn cưng chiều hết mực không kém Diệp Vô Thiên – con trai gia chủ Diệp Thanh Lan là bao nhiêu. Nhưng hiện tại đã chắc 8 thành là chết rồi.

Hắn đang hi vọng điều kì diệu có thể xảy ra.

Hắn mang theo nữ nhân kia điên cuồng lao tới nơi vây bắt tiểu Kim lúc trước, đã không còn một dấu vết gì nhiều nữa.

Trong một hang đá phát hiện y phục bị xé rách của hai tên được Nam Cung Hồng Nhan chiếu cố. Trên đất xương cốt chỉ còn là từng mảnh vụn còn xót lại. Hai tên kia đã được hắn xác định là chết rồi.

Nhưng con hắn – Diệp Thiên Hổ cùng với Diệp Hùng vẫn chưa thấy tung tích. Nhưng điều này cũng hắn hi vọng rằng Diệp Thiên Hổ vẫn có thể còn sống sót.

Nữ nhân được Diệp Vô Thân thả đi phát hiện ra điều bất thường so với lần trước, một ngọn núi đá gần phía trước đã như trống rỗng biến mất chỉ để lại một đống đá vụn. Tò mò muốn xác định lại, nàng đã tiến lại xem xét.

Nàng lất từng viên đá, từng viên đá.

“Aaaaaaaa….”

Nàng tìm thấy một cánh tay. Là tay của Diệp Thiên Hổ tên kia.

Đại trưởng lão cũng chạy đến, thấy cánh tay chỉ còn trơ ra toàn xương cốt kia làm hắn tuyệt vọng hoàn toàn. Hắn như tên điên lao tới đào bới đống đá lên. Không có gì cả ngoài những vết máu loang lổ trên đá, mảnh y phục rách nát của Diệp Thiên Hổ và Diệp Hùng.

Không. Còn một dòng chữ được Diệp Vô Thần dùng kiếm khắc trên đá:”lão cẩu Diệp gia, lão tử chờ các ngươi”

“Diệp Vô Thần, ta muốn giết ngươi. Ta – Diệp Thiên Bá thề sẽ rút cốt ngươi ra, mang đầu ngươi về tế Hổ nhi”

Đại trưởng lão như điên dại gào thét lên trong cơn phẫn nộ. Hắn hận năm đó sao không dùng một trưởng đánh chết luôn tên tiểu tử kia để cho hắn sống tới hiện tại cơ chứ.

Hắn cấp tốc trở lại Diệp gia triệu tập hội nghị, mang việc này nói ra đồng thời thêm chút mắm muối. Các trưởng lão nghe xong đều đùng đùng nổi giận hướng về phía Diệp Thanh Lan đang ngồi ở ghế chủ toạ xin phát lệnh truy sát Diệp Vô Thần.

Diệp Thanh Lan hơi cau mày, sau đó lập tức đưa ra quyết định:

“Truyền lệnh của ta, Diệp gia mở ra truy sát lệnh với Diệp Vô Thần. Kẻ mang đầu hắn tới Diệp gia có thể được lĩnh 1 vạn linh thạch cùng một bộ công pháp Hoàng Giai cao cấp. Nếu bắt sống mang tới Diệp gia có thể lĩnh 5 vạn linh thạch cùng một bộ Huyền giai cấp thấp đồng thời có thể trở thành khách khanh của Diệp gia.”

“Kẻ có thể mang đầu hắn tới hoặc bắt sống hắn ta cá nhân thưởng thêm 5 vạn linh thạch nữa, đồng thời ta Diệp Thiên Bá thiếu hắn một cái nhân tình”

Diệp Thanh Lan vừa nói xong, đại trưởng lão cũng cao giọng tiếp lời.

Một đạo lệnh truy nã được ban bố với số tiền lên tới 10 vạn linh thạch cùng một quyển Huyền giai cấp thấp khiến toàn bộ Nguyên Linh thành điên cuồng tạo tổ đội, mang theo chân dung Diệp Vô Thần tiến vào Nam Lĩnh sơn mạch thử thời vận.

Diệp gia cũng náo nhiệt không kém, các cung phụng, danh dự trưởng lão và cả một số trưởng lão cũng đua nhau mang đệ tử tiến hành truy bắt.

Đội ám vệ bí mật được đại trưởng lão tỉ mỉ bồi dưỡng cũng được hắn cho xuất phát hành động, mục tiêu duy nhất: Diệp Vô Thần bất luận sống chết.

Số lượng người truy bắt Diệp Vô Thần đã lên tới con số gần 1 vạn người rồi. Một con số khiến người ta kinh hãi vì đây là truy bắt một tiểu tử mới 16 tuổi.

Lâm thị - Lâm Thiên Tuyết vẫn điềm nhiên như không biết việc gì xảy ra. Ba ngày trước, nàng đã đột phá, trở lại Thiên tiên sơ kỳ nhưng vì không muốn để người phát hiện nên nàng vẫn cần mẫn làm việc bình thường như trước kia.

Lệnh truy sát kia nàng có biết sao? Đương nhiên có. Nhưng nàng quan tâm sao. Sư phụ hắn còn ở đó hắn có thể chết được sao? Hơn nữa nàng tin tưởng vào năng lực của hắn. Hắn là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh lớn nhất của nàng; là món quà lớn nhất mà thượng đế ban tặng nàng. Nàng sẽ không lo lắng cho hắn phía trước, nàng cần thủ vững hậu phương cho hắn yên tâm tiến bước là được. Nàng tin hắn làm được.

Linh Hi tiểu nha đầu đang ngồi trong phòng của mình, gương mặt nhỏ nhắn lại đầy chữ lo lắng. Đôi tay nhỏ như hai ngó sen đang nắm chặt, thỉnh thoảng đưa lên đầu vò tóc khiến cho đầu nàng như một cái tổ quạ. Nhưng nàng đã được nương cảnh báo là không được ra ngoài, nàng rất có thể bị bọn người xấu kia bắt cóc mang đi uy hiếp ca ca nàng.

Diệp Vô Thần đã cảm giác được sát khí – đội truy binh đầu tiên đã tới. Hắn đã thông qua Nam Cung Hồng Nhan biết được lần này tiến Nam Lĩnh sơn mạch đội ngũ không có Địa tiên hậu kì.

Đám tôm tép này hắn không quan tâm nhưng đội hình gần 1 vạn truy binh hắn sẽ không quản, phải dùng cách nhanh nhất nếu không một vạn người này tuy đơn đấu không lại hắn nhưng mài chết hắn dư sức. Hắn quyết định xuất thủ trước.

Đội ngũ kia đã tới trước hắn không xa. Mười tên nhân tiên trung kì, một tên nhân tiên hậu kì. Đội ngũ này đã đủ chống lại tất cả nguy hiểm Nam Lĩnh sơn mạch nhưng để truy sát hắn thì thiếu quá nhiều.

“Ta là Diệp gia cung phụng, phụng mệnh gia chủ mang ngươi trở về Diệp gia chịu phạt. Biết điều mau chóng thúc thủ chịu trói sẽ không chịu nỗi đau đớn da thịt.”

Tên cầm đầu tiến đến trước mặt hắn chầm chậm nói, trong đó như là để hắn mang về Diệp gia chịu tội là một ban ân rất lớn với Diệp Vô Thần.

Hắn vẫn chẳng buồn quay đầu nhìn đám người kia, đôi mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, sau đó mới từ từ hỏi lại:

“Bọn hắn treo giá đầu ta bao nhiêu linh thạch”

“Vô Thần thiếu gia quả nhiên là nhân trung chi phượng, ngài không thể nào tưởng tượng được đầu ngài đáng giá thế nào đâu. Gia chủ treo thưởng 1 vạn linh thạch, một bộ Hoàng giai cao cấp nếu mang đầu ngươi tới; nếu bắt sống mà nói sẽ được thưởng 5 vạn linh thạch cùng một bộ Huyền giai cấp thấp. Ngoài ra, Đại trưởng lão cũng tư nhân treo giải cho ngươi, bất luận sống chết đều được 5 vạn linh thạch cùng một cái nhân tình của hắn. Ngươi nói xem đầu ngươi đáng giá như vậy nên hãy theo ta đi thôi”

Hắn vừa nói vừa nhìn Diệp Vô Thần như thể một báu vật sống, như một tuyệt sắc mỹ nhân. Vận khí của hắn thật tốt khi là đội đầu tiên tìm thấy Diệp Vô Thần, nghĩ đến số tiền thưởng kia cũng làm hắn kích động không thôi. 10 vạn linh thạch cũng đủ cho hắn tu luyện vài chục năm, quyển Huyền giai cấp thấp kia cũng đủ để hắn tiến vào hàng ngũ trưởng lão khác họ của Diệp gia. Còn chưa tính cả một cái nhân tình của Đại trưởng lão càng là báu vật vô giá.

Bao năm qua đây là lần đầu tiên hắn thấy lão thiên đối với hắn tốt như vậy.

Hắn đã hồn nhiên quên mất vì sao Diệp Vô Thần lại bị truy sát – là do giết chết nhân tiên hậu kì Diệp Thiên Hổ.

Trên treo giải cũng không hề viết rõ ràng thực lực của Diệp Vô Thần, chỉ viết rằng 2 tháng trước hắn là một phế vật không thể tu luyện.

Tất cả chỉ quan tâm tới số lượng tài phú động lòng người kia mà quên đi tất cả, như thiêu thân lao đầu vào Nam Lĩnh sơn mạch để truy bắt, để thử thời vận của mình.

Nhưng tất cả mọi người không hề biết, ác mộng của bọn hắn chuẩn bị bắt đầu. Và tên cung phụng Diệp gia kia sẽ là kẻ đầu tiên được chứng kiến một huyết sắc Tu La xuất thế.

Trăng đã ẩn sau đám mây mù như không muốn chứng kiến màn tàn sát này, thông tin cần thiết đã biết được không sai biệt lắm, hắn cũng đã sẵn sàng.

Đêm nay, huyết chiến bắt đầu.

Bạn đang đọc Hư vô thần đế sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.