Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tử Diệp gia – ước chiến Diệp Vô Thiên

Tiểu thuyết gốc · 1656 chữ

Rất nhanh, Diệp Vô Thần mang theo Nam Cung Hồng Nhan chạy tới chỗ của tiểu Kim và tiểu hồ ly.

Hai tiểu tử này lúc này trên người đã đầy những vết thương, tiểu Kim trên người có những vết đao thấy rõ xương cốt gần như mất đi toàn bộ lực chiến đấu nhưng vẫn không hề lùi bước để che chở tiểu hồ ly ở phía sau. Vây quanh nó đều là “người quen” của Diệp Vô Thần – lũ chó săn của đệ đệ tốt Diệp Vô Thiên của hắn – những kẻ đã đẩy hắn xuống vực sâu – ba huynh đệ Diệp Hùng.

“Thiên Hổ ca ca, người bảo bọn hắn đừng làm thương đến tiểu hồ ly kia nha. Nhân gia rất muốn mang nó về nha”

“Các ngươi đã nghe rõ chưa tiểu mĩ nhân của ta nói chưa. Đầu hổ kia có thể giết nhưng còn đầu hồ ly kia phải cho ta bắt sống mang về. Đã rõ chưa.”

“Đã rõ thưa Thiên Hổ thiếu gia”

Bọn chúng đang chuẩn bị tiến lên một lần nữa tấn công tiểu Kim thì nơi phương xa vọng đến một đạo âm thanh phẫn nộ:

“Huynh đệ của ta ngươi cũng dám bắt. Diệp Thiên Hổ, Diệp Hùng các ngươi muốn chết sao"

Bọn hắn giật mình, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Không hề có ai. À không, có một người đang cấp tốc chạy tới, là người quen – phế vật bị trục xuất khỏi Diệp gia – Diệp Vô Thần.

“Diệp Vô Thần, mạng ngươi thật cứng, lần trước bị rơi từ vách núi cao như vậy xuống mà cũng không chết. Lần này chúng ta giúp ngươi đổi một cách chết mới. Hahaa”

“Phế vật, lại đây. Ngươi nếu chui qua đây ta có thể cho ngươi một con đường sống.”

Nói xong hắn hơi dạng hai chân ra nhìn Diệp Vô Thần đầy khiêu khích.

“Nhan nhi, ngươi vào bên trong nằm nghỉ một chút, ta xử lý bọn chúng xong lại đón ngươi ra ngoài “

Nàng cũng nhu thuận gật đầu rồi khẽ biến mất vào Huyết Linh giới nơi tay hắn.

Lúc này hắn đã hoàn toàn buông lỏng không hề cố kị sẽ làm bẩn mắt nàng nữa rồi. Hắn chàm chậm bước về phía tiểu Kim và tiểu hồ ly.

Đưa một tay xoa đầu tiểu Kim, một tay bỏ tiêu hồ ly vào ngực rồi lấy đan dược chữa thương ra đút cho bọn chúng ăn, khẽ nói:

“Tiểu Kim, ngươi làm rất tốt, hiện tại việc còn lại giao cho ta còn ngươi cứ yên tâm chữa thương đi. Ta sẽ bắt bọn chúng trả giá đắt”

Tiểu Kim rất ngoan ngoãn như một chú mèo lớn không quan tâm gì nữa toàn lực luyện hoá đan dược khôi phục thương thế. Nó tin tưởng Diệp Vô Thần vô điều kiện, nó biết hắn mạnh như thế nào, nó biết nữ ma đáng sợ ra sao. Khoé miệng nó khẽ nhếch lên, nó nghe hiểu tiếng nhân loại, nó đã lờ mờ thấy được kết quả của đám tiểu tử kia. Nghĩ thôi cũng thấy thoải mái rồi.

Hắn cũng lười nói nhảm nữa, ba huynh đệ Nhân tiên sơ kì Diệp Hùng mỗi tên một quyền khiến bọn hắn hoàn toàn mất đi chiến lực. Nhờ Tu La Bộ khiến cho ba người ngã xuống nhưng mà Diệp Thiên Hổ chưa kịp phản ứng. Khi phản ứng thì Diệp Vô Thần đã tới cách hắn chưa tới 10 trượng. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân tiên hậu kì, trong Diệp gia cũng được đánh giá rất cao nhưng cũng một phần nhờ cha hắn là Đại trưởng lão Diệp gia, nên số lượng vũ kỹ, vũ khí, đan dược hắn sử dụng rất nhiều.

“Thanh phong kiếm pháp, sát”

Tay hắn xuất hiện một thanh kiếm phối hợp với kiếm pháp của hắn như một ngọn gió lao về phía Diệp Vô Thần.

“Tu La kiếm chỉ , toái”

Cả hai va chạm tạo ra một tiếng chát chúa rồi cùng tiêu tán, nhưng khi này Diệp Vô Thần mới sử dụng hai thành thực lực, trái lại Diệp Thiên Hổ cả sức bú mẹ cũng đã sử dụng ra nhưng vẫn bị đánh lui.

Kết quả này khiến Diệp Thiên Hổ kinh ngạc, tốt độ phản ứng của hắn cũng rất nhanh, hắn mượn lực lùi lại xoay người bỏ chạy về phía xa.

Chưa được bao xa thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt hắn. Kẻ kia trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng nụ cười nàng trong mắt Diệp Thiên Hổ lại như là nụ cười của Tử Thần đòi mạng hắn. Hắn đã biết sợ hãi là như thế nào, hắn thật không muốn rơi vào tay Diệp Vô Thần tên ma quỷ này.

“Tại sao không tiếp tục chạy đi, sao lại dừng lại thế?”

Câu hỏi này của Diệp Vô Thần suýt nữa thì chửi ầm lên, chạy làm sao, chạy bằng cách nào, chạy tên ác ma nhà ngươi không đuổi sao.

“Vô Thần đệ đệ, dù sao chúng ta đều là đệ tử Diệp gia, ngươi bỏ qua cho ta lần này có được không”

“Chúng ta? Diệp gia? Sao ta lại không nhớ nhỉ? Ngươi giúp ta nhớ lại sao?”

“Ta, ta lúc bé còn dẫn ngươi đi chơi ngươi không nhớ sao, à ta còn cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi không nhớ sao”

“Vậy sao, thế mà ta lại nhớ ngươi cùng đệ đệ tốt của ta cùng nhau ức hiếp, cướp đồ ăn của ta, đánh ta, còn bắt ta chui qua háng ngươi nữa. Không biết có phải ta nhớ nhầm hay không”

“Ngươi nhớ nhầm rồi, nhớ nhầm ro….”

“Lão tử nhớ nhầm này, nhớ sai này, …”

Mỗi từ là một quyền, đến khi nói xong thì Diệp Thiên Hổ cũng nằm rạp trên mặt đất thành một đoàn như bùn nhão.

Giờ hắn mới cảm nhận được uy lực của cực cảnh cùng giai vô địch là thế nào, đấu với Diệp Thiên Hổ nhân tiên hậu kì hắn chỉ dùng hai thành thực lực đã ngược hắn như chó.

Tính cách của hắn cũng do tu luyện Tu La thần công nên cũng trở nên táo bạo ngang ngược và lãnh huyết hơn rất nhiều nên bình thường hắn rất hạn chế xuất thủ.

Hắn nắm tóc Diệp Thiên Hổ kéo về chỗ tiểu Kim đang chữa thương ném như một bao rác xuống rồi quay lại mang theo ba huynh đệ Diệp Hùng và cô gái khi nãy bị hắn tiện tay phong ấn huyệt đạo mang đến.

“Tiểu Kim, ngươi nói xem ta nên xử lý bọn hắn ra sao.”

“Nhan nhi, ngươi cũng ra giúp ta nghĩ biện pháp đi”

Nàng lại lần nữa trống rỗng xuất hiện bên hắn nhưng điều đầu tiên nàng làm là kéo tiểu hồ ly ra khỏi ngực hắn khiến cho nó cảm thấy rất bất mãn nhưng không làm gì được chỉ còn cách đưa mắt về phía Diệp Vô Thần cầu cứu.

“Thôi nào Nhan nhi, sao nàng lại bắt nó như thế”

“Ai kêu nó dám chiếm chỗ của ta chứ, ngươi ra chỗ tiểu Kim nằm, ngươi có ý kiến gì không. Tiểu Kim, ngươi có phản đối hay có nghi vấn gì về quyết định của ta không”

Cả hai thú có ý kiến phản đối không, đương nhiên là có rồi, rất có ý kiến là đằng khác nhưng ai dám đi tranh luận vơi nữ ma này. Biết đâu sáng hôm sau tỉnh dậy có canh hổ hay canh hồ ly cũng không biết chừng.

“Không có ý kiến như vậy mới ngoan, từ giờ ta thấy ngươi nằm trong ngực hắn ta lôi ngươi làm súp hồ ly”

Nàng vừa vuốt ve nó vừa nó khiến tiểu hồ ly run lẩy bẩy liên tục lắc đầu biểu hiện ý không dám nữa.

Hắn thấy vậy đưa tay ra ôm lấy vòng eo nàng kéo vào ngực hắn, tiện tay đưa tiểu hồ ly chạy thoát. Nàng cũng mặc kệ, đưa tay ôm lấy cổ hắn, tham lam cảm nhận được hơi ấm từ hắn truyền sang.

Tiểu hồ ly thoát ra khỏi tay nàng như được đại xá chạy ngay tức thì đến sau lưng tiểu Kim, trên người vẫn run lẩy bẩy. Hai con vật tội nghiệp nương tựa vào nhau, tạo động lực cho nhau. Nữ ma với bọn nó là một thứ gì rất đáng sợ không thể làm trái.

“Nàng lại doạ bọn chúng sợ rồi. Thôi nào, giúp ta nghĩ cách trừng trị bọn chúng đi nào”

“Hai ngươi cũng lại đây đi, có ta ở đây nàng sẽ không làm gì các ngươi đâu”

Hai thú nghe vậy nhưng vẫn chưa hết sợ hãi liếc nữ ma một cái thấy nàng không có ý kiến gì nên mới dám mon men lại gần nhưng vẫn cách xa khoảng hơn một trượng so với chỗ hai người. Thấy vậy hắn cũng chỉ biết cười khổ không biết làm sao.

“Ta nghĩ tha cho nữ nhân này trở về báo tin, đồng thời mang chiến thư của ta tới đệ đệ yêu quý của ta. Các ngươi nghĩ sao”

“Cứ theo ý chàng đi, các ngươi có ý kiến gì không”

Nàng đưa mắt nhìn hai thú, hai thú vội gật đầu lia lịa, hai ác ma đồng ý rồi chúng mà phản đối thì kết quả không cần nghĩ cũng phải biết.

Nàng vẫy tay một cái đưa nàng kia giải huyệt cũng khiến nàng bay xa vài trăm dặm.

Hai người hai thú bắt đầu nghĩ làm sao để giải quyết bốn kẻ đang nằm dưới đất kia.

Bạn đang đọc Hư vô thần đế sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.