Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân thần bí

Tiểu thuyết gốc · 1074 chữ

Chương 2 : Nữ nhân thần bí

Khi bị đẩy ngã xuống vách núi , lũ tay chân của Diệp Vô Thiên tưởng Diệp Vô Thần đã chết nên đã không kiểm tra mà đi về luôn. Nhưng trời cao có mắt , khi Diệp Vô Thần rơi xuống vách núi ghì lại rơi trúng vào một hồ nước, nước lạnh như băng khiến chàng run lẩy bẩy cố gắng bơi về bờ. Thể chất của Diệp Vô Thần hiện tại vẫn chỉ là thể chất của một người phàm nên việc ngã xuống vực sau trận đòn và cố gắng bơi vào bờ đã khiến cho Diệp Vô Thần ngất đi. Khi tỉnh lại , thắp lửa , hong khô quần áo và nhờ ánh sáng từ ngọn lửa xem xét nơi đây. Nơi này là một cái đáy vực bốn phía không hề có đường ra , thất vọng Diệp Vô Thần bắt đầu chán nản nhưng đột nhiên nghĩ đến hồ nước chàng dùng ngọn đuốc dò xét. Mặt nước xanh như ngọc bích trong suốt thấy đáy , nhưng điều khiến Diệp Vô Thần quan tâm lại là cái quan tài thuỷ tinh nằm dưới đáy hồ. Trong quan tài là một nữ nhân chàng như mất hồn như vì vẻ đẹp của cô gái đó , nữ nhân đó nằm đó như đang ngủ nhưng tất cả cảnh vật lại như đang vì nàng thủ hộ . Hắn ngây ngốc nhìn nàng, một cái gì đó đang dần chiếm lấy hắn và hắn đã quyết định thủ hộ nàng cả cuộc đời này.

Hắn nhẹ nhàng lặn xuống đáy hồ mặc kệ làn nước rét buốt , lạnh giá kia mà bơi nhanh về phía quan tài. Hắn thật nhẹ nhàng , thật nhẹ nhàng kéo chiếc quan tài kia lên bờ , hắn cố hết sức làm thật chậm thật nhẹ như đang sợ làm ảnh hưởng đến người con gái đang nằm ngủ kia.

Và rồi chiếc quan tài được hắn nhẹ nhàng mở ra , hắn như ngây như ngốc đưa tay định chạm lên mặt nàng đột nhiên một sự đau đớn khiến hắn giật mình, một giọt máu nơi đầu ngón tay hắn rơi xuống , một trận pháp rất phức tạp rắc rối khiến hắn hoa mắt xuất hiện , một đạo ánh sáng đang tụ tập bắn về phía hắn , chưa bao giờ hắn thấy mùi vị của tử vong gần như vậy , hắn cố né tránh nhưng nguồn sức mạnh kia khiến cho hắn bất động. Càng ngày nguồn sức mạnh kia càng tụ tập và hắn cũng ngửi thấy mùi vị của tử vong càng gần. Hắn nhắm mắt thầm vĩnh biệt mẹ hắn, muội muội hắn và cả người con gái đang nằm trong quan tài kia. Nhưng thật lâu, thật lâu hắn đều chưa cảm nhận thấy mình đã chết. Khẽ hé một mắt ra nhìn thì hắn thấy quanh người hắn hiện ra một sức mạnh vô hình đang cắn nuốt luồng sáng kia và trong đầu hắn đã nhiều hơn một vài thứ nhưng hiện tại hắn cũng chưa quan tâm nhiều mà hắn đang quan tâm tới cô gái kia và luồng sáng đã biến mất.

Một lần nữa hắn trở lại bên quan tài , cô gái vẫn nằm đó, cũng như lần trước hắn đưa tay định vuốt ve khuôn mặt nàng. Khi chạm đến khuôn mặt kia , hắn cảm thấy được hơi ấm và hắn thấy hàng mi cong vút của nàng đang khẽ động. Nàng mở mắt ra. Đôi mắt đẹp mê hồn khiến tâm hồn hắn mê mẩn, hắn nhìn chằm chằm nàng và nàng cũng đang nhìn hắn với một sự tò mò , ngạc nhiên .

“Ngươi có thể bỏ tay ra khỏi mặt của ta không?”

Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng lại khiến hắn như sực tỉnh, hắn vội rút tay đang để trên mặt nàng lại và ấp úng không nói nên lời:

“Cô…cô …cô nương… đừng hiểu…lầm …..ta ta không cố ý . Tại ... cô nương …đẹp quá nên ta mới ta mới …”

“Ngươi không cần giải thích, ta hiểu mà . Ngươi thật là một kẻ kì lạ , một người phàm như người tại sao có thể thoát khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp của ta và hơn nữa phong ấn của mất lão bất từ kia cho dù ta thời kì toàn thịnh cũng phải mất chút công sức mới phá được mà ngươi lại lông tóc không thương. Thật kì lạ!”

“Ta cũng không biết tại sao nữa, vữa nãy chùm sáng thật đáng sợ …”

Nàng quan sát hắn thật lâu , trên người hắn như một làn sương mù đang bao bọc khiến nàng không thể nhìn thấu. Cả khi nàng dùng thôi diễn thuật thôi diễn tương lai của hắn thì lại càng đáng sợ , nàng bị thôi diễn thuật cắn trả nhưng điều ngạc nhiên nhất là sự cắn trả này còn đáng sợ hơn tất cả những lần thôi diễn trước khi kể cả mấy lão bất tử của ba thế lực trong tinh hà.

Thôi diễn thuật cắn trả khiến nàng tiêu hao vài nghìn năm tuổi thọ , trong nháy mắt nàng phun ra một ngụm máu làm cho đang đứng cạnh nàng Diệp Vô Thần kinh hãi. Hắn tiến đến nhưng không biết làm gì nên cứ ngây ra làm nang tức cười . Nàng nhìn hắn rồi nhẹ nhàng nói:

“Ta không sao , ngươi không cần lo”

“Ta thấy ..thấy ngươi phun ra máu , có phải ngươi bị bệnh rồi không để ta kiếm…”

Nói tới đây thì hắn chợt nhớ ra là mình đang ở dưới đáy vực và thế càng khiến mặt hắn đỏ bừng vì lúng túng.Nàng cũng nhận ra điều đó nên khẽ cười nói với hắn :

“Ta rất tốt , ngươi không phải lo lắng đâu”

Khi quan sát và thôi diễn về hắn bất thành thì một ý tưởng đã nảy ra trong đầu nàng – nàng muốn thu hắn làm đồ đệ và thế là nàng đã hỏi hắn:

“Ta muốn thu ngươi làm đồ đệ , ngươi cảm thấy thế nào”

Nhưng hắn cũng không đáp ứng mà cũng không từ chối chỉ hỏi lại nàng:

“Nếu ta làm đồ đệ của nàng thì có thể cưới được nàng không?”

Bạn đang đọc Hư vô thần đế sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.