Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá – Uy lực của Hư Vô

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Hắn dựa theo tâm pháp của Tu La thần công dẫn chân khí đi vào cơ thể để tìm kiếm đầu kinh mạch đầu tiên.

Hắn tìm rất lâu. Thấy rồi. Đầu kinh mạch trong cơ thể không dễ tìm dễ đả thông như các đầu chủ mạch ở hậu thiên cảnh.

Đầu kinh mạch này nhỏ xíu, thật mảnh, nếu hắn dùng chân khí quá mức để đả thông sẽ gây nên vỡ các đầu kinh mạch này nên hắn không dám mạnh mẽ trùng kích.

Tốn nửa ngày mà đầu kinh mạch này vẫn chưa hề có dấu hiệu mở ra khiến hắn dần mất đi kiên nhẫn.

Nổi nóng hắn mạnh mẽ dùng toàn lực như lúc mở các đầu chủ mạch để trùng kích.

Kết quả khiến hắn há hốc mồn vừa tức vừa than khổ.

Hắn dùng toàn lực trùng kích và kết quả đầu kinh mạch vẫn như cũ không hồ có dấu hiệu mở ra.

Đây chính là cái khó khăn mà nàng nói khi trùng kích cảnh giới sao. Hắn đã cảm thấy rồi.

Hắn cam tâm sao. Đương nhiên là không. Hắn không thể dừng lại ở hậu thiên cảnh. Hắn muốn 2 tháng sau đạp lên mấy tên phế vật ở Diệp gia dưới chân. Hắn muốn cho họ thấy là những kẻ mắt mù năm xưa đuổi mẹ con hắn ra khỏi Diệp gia. Hắn muốn Lâm gia phải hối hận năm xưa đã làm như thế với mẹ hắn.

Hắn lại điên cuồng trùng kích đầu kinh mạch nhỏ bé kia.

Đau quá. Máu thấm cả ra ngoài da nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.

“Tạch”

Tiếng động nhỏ bé này khiến hắn mừng rơi nước mắt. Hắn thành công rồi. Hắn bước vào thiên tiên thành công rồi, hắn là nhân tiên sơ kì rồi.

Chỉ kịp nghĩ đến đây là hắn ngất đi nhưng trên khoé miệng vẫn còn treo nụ cười.

Nàng chạy lại đỡ hắn dậy, giúp hắn kiểm tra thân thể.

Lúc trước ở hậu thiên cực cảnh, nàng giúp hắn kiểm tra thân thể phát hiện ra lượng chân khí của hắn so với nhân tiên trung kì còn nhiều hơn, thân thể có thể so với nhân tiên trung kì.

Hiện tại, khi đột phá nhân tiên, lượng chân khí trong đan điền đã ngang bằng với nhân tiên hậu kì, thân thể tuy không có đột phá lớn nhưng cũng tăng lên rất nhiều.

Linh hồn hắn lại bị hút vào không gian trống rỗng ban đầu. Nơi đây tràn ngập Hư Vô chi khí, lực lượng này khiến hắn rất thoải mái. Từng sợi như đều có sinh mệnh, lượn lờ vây quanh hắn. Bọn hắn thật giống các tiểu hài nhi, bọn hắn khiến hắn yêu thích không rời. Hắn rất yêu quý bọn chúng, một cảm giác như bọn chúng là một phần thân thể hắn vậy.

Đột nhiên, một sợi Hư Vô chi khí biến mất, rồi 2 sợi , rồi 10 sợi biến mất nơi bàn tay hắn.

Hắn giật mình không hiểu tại sao. Thân thể hắn đâu có bọn chúng tồn tại. Vậy chúng đã đi đâu.

Ngẩn người một chút, mắt trái hắn lại căng ra như muốn nổ tung.

Trong thế giới này, mắt của hắn từ chủ chuyển thành Hư Vô chi đồng và hắn không thể nào tắt đi nhưng ở đây thì con mắt này không khiến hắn chịu cắn trả nên hắn cũng mặc kệ không quản.

Mắt hắn đã ngừng đau đớn trở lại bình thường để lại một dòng huyết lệ còn kéo dài trên khuôn mặt.

Thì ra chúng đã dung nhập vào con mắt hắn, lúc này hắn cảm nhận được con mắt này thật đáng sợ.

Hắn cảm thấy đau khắp thân thể, cạnh hắn càng có một mùi hương, một mùi hương khiến hắn dễ chịu, khiến hắn say mê.

Nàng lại lần nữa nằm bên cạnh hắn. Nàng như một con mèo nhỏ vừa dịu dàng, mền mại, lại rất xinh đẹp khiến cho người ta không thể rời tay. Thật bình yên. Thật đẹp

Hắn đưa tay trái ra nhẹ nhàng cho nàng gối lên trên đó. May nàng nằm bên trái và cánh tay trái cũng là nơi duy nhất trừ khuôn mặt ra đang không bị thương trên cơ thể sau lần trùng kích kia.

Hắn nhìn nàng say đắm, từ khi gặp nàng, đời hắn thay đổi. Hắn yêu nàng từ giây phút đầu tiên. Nàng đẹp, đẹp như tiên khiến hắn rung động nhưng giây phút mà hắn nhảy xuống hồ nước vào cái ngày hôm ấy là do một tiếng gọi, một vật gì đó khiến trái tim hắn thúc giục hắn, như đang tìm về một mảnh vỡ của trái tim.

Đây là vận mệnh an bài sao?

Hắn không quan tâm. Hắn lười. Hắn không tin lão tặc thiên sau đạo thiên kiếp thứ 10 kia nữa.

Chí hắn không lớn, nguyện vọng không to. Người ta muốn tiến lên trên đỉnh còn hắn lùi lại, nguyện vọng của hắn giản đơn, hắn chủ muốn bảo vệ người nhà, bảo vệ ba tấc đất sau lưng.

Nàng tỉnh rồi. Nàng ngượng ngùng không dám mở mắt. Nàng vốn là trong coi hắn mà giờ lại chui vào lòng hắn ngủ.

Khẽ hé một mắt, thì ra hắn chưa tỉnh. Nàng thở phào nhẹ nhõm. May quá, hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Tay nàng nhẹ nàng đặt cái tay phải đang ôm trên người nàng ra, nhấc đầu dậy, xoa người rón rén định xuống giường. Đột nhiên một bàn tay vòng qua eo nàng kéo nàng trở lại chỗ cũ.

Tên khốn kiếp này đã tỉnh mà lại còn lừa nàng. Nàng vùi đầu vào ngực hắn không dám ngẩng lên. Nàng không biết phải đối mặt với hắn làm sao. Lúc này nàng mới giống như một cô gái đang biết yêu đương, thứ mà nàng chưa hề có từ khi nàng sinh ra.

Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng rồi hôn lên làn tóc dài óng mượt vẫn thoang thoảng mùi hương. Hắn cứ để nàng nằm trong ngực như thế, nàng cũng không hề phản đối và còn hơn thế nữa. Hắn khẽ hỏi:

“Nhan nhi, ta đã hôn mê bao lâu rồi?”

Nàng không trả lời. Tên khốn kiếp này dám gọi nàng là Nhan nhi, không biết hắn còn nhớ nàng hiện tại đang là sư phụ hắn không nữa. Nhưng hình như đã rất lâu rồi chưa ai gọi nàng như thế.

Thấy nàng không nói gì, hắn đưa tay lên véo má nàng, lại hôn lên trán nàng một cái nữa. Tên khốn này thật đáng ghét, nhưng mà hình như nàng không ghét được hắn thế mới lạ.

“Tên khốn kiếp nhà ngươi hôn mê cũng không báo trước gì cả, làm ta lo lắng suốt hai ngày này. Sao ngươi không chết luôn đi”

Giọng nàng vẫn trong, vẫn ngọt ngào như trước nhưng trong đó lại thêm chút quan tâm, chút hờn dỗi khiến lòng hắn thêm ấm hơn.

Hắn biết hai ngày này nàng đã rất lo lắng cho hắn. Càng nhìn nàng hắn càng đau lòng. Nhưng hắn lại cảm thấy phấn đấu của mình là xứng đáng nên phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn.

“Nhan nhi, dậy nào. Ta biểu diễn cho nàng xem một chiêu này. Chúng ta đi nào”

Hai người bọn hắn cưỡi trên tiểu Kim tới một nơi đất trống không rộng lớn. Hắn ra hiệu cho nàng và tiểu Kim lui lại đằng sau.

Tiểu Kim đoán ra hắn định làm gì, cắm đầu chạy thật xa đến khi nhìn lại chỉ bằng một chú mèo nhỏ. Nam Cung Hồng Nhan có chút không hiểu nhưng nàng vẫn nghe lời hắn bay lơ lửng cách hắn một quãng khá xa.

Thấy mọi người đã lùi lại, hắn bắt đầu nhắm lại hai mắt sau đó lại mở ra ngay tức khắc. Nhưng lần này con mắt trái đã biến thành màu trắng trong suốt trông rất tà dị. Không gian xung quanh cũng đang bị đè nén khiến cho vỡ nát ra trông rất đáng sợ.

Một đạo ánh sáng đục từ mắt hắn bay ra.

“Rầm…. rầm ….rầm”

Tiếng núi đá bị đạo ánh sáng này đánh sụp cách đó một ngàn mét, tất cả cây cối xung quanh đều bị quỷ dị biến mất.

Nàng thấy những thứ mà hắn không thấy được; cây cối, cảnh vật và cả không gian nữa không phải biến mất mà là bị đánh nát rồi phân tán thành từng hạt nhỏ.

Hư vô chi lực này thật đáng sợ. Loại lực lượng này không nên tồn tại trên đời.

Nàng sẽ không để hắn lạc lối. Nàng yêu hắn, nàng không muốn hắn bị kẻ khác lợi dụng làm việc ác nên nàng quyết định bàn với hắn việc này.

Nghe xong hắn đã quyết tâm thật hạn chế sử dụng vì hắn cũng biết “thất phu vô tội, hoài bích có tội”.

Chương nữa chưa kịp xong nên sáng mai mới có nha. Sr ae

Bạn đang đọc Hư vô thần đế sáng tác bởi Ha250801
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ha250801
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.