Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Cách Chỉ Huy (1)

Phiên bản Dịch · 1155 chữ

Huống chi Trang thám trưởng tự mình chỉ huy hành động, chút giặc cướp ấy chỉ sợ còn chưa đủ một mình đại lão thám trưởng đánh.

Giờ phút này Thái Nguyên Kỳ cùng bốn người huynh đệ cầm tấm chắn trong tay, người mặc áo chống đạn, tạo thành một lớp mặt tường, đối diện cửa khoang xe, chặn lại ở phía trước nhất.

Hắn nghe thấy âm thanh nhắc nhở của huynh đệ, gật đầu nói: “Hiểu rõ, ngươi chú ý an toàn.”

“Cảm ơn Kỳ ca!” Huynh đệ che tấm chắn lại, đám người Thái Nguyên Kỳ mở chốt bảo hiểm súng lục, ánh mắt quét qua, 3 người Trác Cảnh Toàn, A Khang, A Giang bên trong tất cả tiểu tổ bốn người. Bọn họ dùng áo chống đạn, tấm chắn hợp kim, toàn bộ đều là từ ngân hàng cung cấp, bọn họ không là mất thể diện tiểu nhị khu Trung Hoàn, lấy mạng ra chống lên thể diện của Trang thám trưởng.

. . .

Ầm!

Ầm!

Hai xe chạm vào nhau.

Mỗi chiếc xe cũng là lắc lư một trận.

“Được rồi, mau tiến lên!”

Giang Long đẩy ra cửa xe tải, bước nhanh lao xuống con đường, mang theo 6 tên đạo tặc đỉnh đầu trồng tất chân chạy ra phía sau xe chở tiền.

“Hành động!”

Trang Thế Giai bước nhanh xuống xe, mở cửa xe, dùng cửa xe che lại nửa người.

Sau đó, hai tay cầm súng kê hai tay lên cửa xe, lập tức nhắm chuẩn 4 tên tội phạm.

Ào ào ào, một trận động tác rầm rập vang lên, ở trong những chiếc xe nhảy ra một đám nhân viên cảnh sát, toàn bộ đều móc súng nhắm chuẩn, gần như chậm hơn một chút so với Trang thám trưởng.

“Chuyện gì xảy ra?” Giang Long phát giác được động tác khắp bốn phía, trong lòng đột nhiên chợt hiện ra một cỗ dự cảm không may.

Có mai phục! Có nội ứng! Nhưng cơ bản hắn không kịp gầm thét, Giang Hổ lập tức giải nguy mở ra cửa sau của xe chở tiền, triển lộ ra trận địa sẵn sàng đón quân địch tiểu tổ thường phục trong xe.

“Pằng pằng pằng pằng!”

Đường phố vang lên bốn đạo tiếng súng.

Trang Thế Giai liên tục bóp cò súng, 4 viên đạn xông ra ổ đạn magnum 38 Special, xẹt qua khoảng cách 20m, trong nháy mắt bắn nổ đầu của bốn người.

Giặc cướp trong tay nắm lấy súng trường, bên hông cắm súng lục trong nháy mắt ngã xuống một nửa!

Lực trùng kích của viên đạn nổ ra máu tươi, máu tươi thấm ướt tất chân, trực tiếp nổ ra trên mặt ba người Lý Hướng Đông, Quách Học Quân máu me đầm đìa, hết sức khủng khiếp.

Giờ phút này bọn họ vội vàng lên tất chân bịt mặt, giơ cao hai tay lên, trái tim bay nhảy bay nhảy cuồng loạn.

Trong lòng bọn họ bị kinh hãi, cần phải so với trong lời đồn càng thêm kinh dị nhiều! Sợ “Trang Súng Thần” không cẩn thận là hơn bóp thêm mấy lần cò súng, thuận tiện bắn toàn bộ 3 người bọn họ cùng nhau tiễn đi về nơi gió cát!

Cũng may lòng dạ của Trang thám trưởng cũng hết sức rộng lớn, sẽ không làm việc ngốc qua sông chặt cầu.

Dù sao, Vạn Đại Đại còn muốn để lại người sống, tiêu diệt ba người bọn hắn, sau này ai còn sẽ làm việc cho mình? Trang thám trưởng cũng không phải kẻ keo kiệt như vậy, không kém chút tiền thù lao ấy.

Hơn nữa tốc độ bọn họ kéo lên tất chân bịt mặt rất nhanh, không có cho bất luận một nhân viên cảnh sát nào có thời gian nổ súng!

Bằng không . . . . Ha ha, kết quả thật đúng là không nhất định!

“Giải quyết xong!” Sắc mặt của Trang Thế Giai hài lòng đứng cài lại chốt an toàn trên súng, trước khi cắm súng lại bên hông còn cố ý thổi nhẹ họng súng, khiến cho dáng người hắn đứng ở xe cảnh sát lại thêm ra mấy phần đẹp trai.

“Keng! Nhiệm vụ hoàn thành: Chia binh hai đường.”

“Thành công phá vỡ hành động cướp bóc của bốn huynh đệ Giang gia, nhân viên cảnh sát / người nằm vùng / tai trong tham dự hành động, số lượng người ngộ thương, tự tay bắn chết bốn huynh đệ Giang thị, tổng cộng ban thưởng kinh nghiệm 400.”

“Đẳng cấp kinh nghiệm đã đủ, đẳng cấp kí chủ +1, điểm thuộc tính +1.”

“Đẳng cấp trước mắt của kí chủ LV9, có được điểm thuộc tính 1.”

Đám cảnh sát thường phục nâng súng lên, ngắm trái ngắm phải, chợt phát hiện toàn bộ nhân vật mục tiêu trúng đạn, còn dư lại toàn bộ là tai trong nằm vùng.

Cho nên bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ thu lại súng lục, một viên đạn cũng chưa kịp bắn, lập tức tiến lên kiểm tra thi thể của tội phạm.

Mặc dù bọn họ có hơi không cam tâm, nhưng mà người nằm vùng kéo xuống tất chân trùm đầu quá nhanh, với lại dù cho bắn nằm vùng cũng không có công lao, ngược lại sẽ còn gặp phải phiền phức, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thu lại súng.

Bằng không, khó tránh khỏi phải biểu hiện biểu hiện bắn hai ba phát ở trước mặt thám trưởng.

Mà lúc các huynh đệ bắt đầu xác nhận thân phận của tội phạm, lúc rửa sạch hiện trường, hai người Thái Nguyên Kỳ cùng Trác Cảnh Toàn cũng mới vừa mới từ từ lấy lại tinh thần: “Vậy là kết thúc rồi sao?”

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không nghĩ tới hành động bày trận địa sẵn sàng đón quân địch lâu như vậy, một phát đạn cũng còn không kịp bắn, bốn cỗ thi thể lập tức đã nằm ở trước mặt. Ngược lại là còn lại bốn người dù cho bắn chết cũng không đáng giá tiền ta * hàng! Cũng là không đáng phải bắn!

Cũng chỉ có Hoàng Vĩ Diệu sau khi một mực phụ trách phong tỏa con đường, trông thấy hiện trường nhanh chóng giải quyết, cũng theo đám người rất là vui vẻ chạy tới kêu lên: “A đát! Trang gia ngươi làm động tác gì nhanh như vậy! Chỉ một cơ hội ra tay ra chân cũng không cho ta!”

Hoàng Vĩ Diệu nói xong nhảy dựng lên dùng chân đá chưởng, bày ra một tư thế hết sức tiêu sái.

Sau đó, trung sĩ hoàng Vĩ Diệu dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua đám người Vạn Đại Đại, Lý Hướng Đông. . .

Vạn Đại Đại, Lý Hướng Đông bị doạ run lẩy bẩy . . .

Bạn đang đọc Hồng Kông Đại Kiêu Hùng (Dịch) của Manh Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 朱羊印白
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.