Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu khích

Tiểu thuyết gốc · 1183 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Gia nhân vội quay người đi thông báo thì bất ngờ có bóng người lướt ngang qua. Một thiếu niên mặc y phục màu đen, dáng cao, phong thái có chút kiêu ngạo thong thả bước vào phòng khách Tứ Phủ.

Phạm Quang Huy liền đứng bật dậy, chỉ tay về phía người thiếu niên, nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi là ai? Sao lại tự ý xông vào đây? Thật vô phép tắc!

Hoa Vô Tư nhướng mày:

- Ơ... thế nha đầu kia chưa thông báo cho các ngươi à?

Cùng lúc có tiếng hô hoán từ xa vang lên:

- Mau bắt hắn lại!

Tiếng bước chân gấp gáp to dần, lát sau xuất hiện ba, bốn gia nhân khác trong phủ chạy đến trước cửa phòng khách. Khi bọn họ nhìn thấy kẻ lạ mặt cần truy bắt giờ lại đang ung dung đứng bên trong cùng gia chủ và các vị trưởng bối thì lập tức hành lễ bẩm báo:

- Dạ bẩm... bẩm...

Phạm Tĩnh nhanh chóng đoán được sự việc đang diễn ra, liền ngắt lời mấy gia nhân:

- Được rồi! Không cần bẩm báo nữa, các ngươi mau lui ra đi!

- Dạ... dạ!

Chuyện đã tạm dẹp yên, Phạm Tĩnh quay sang Phạm Quang Huy, từ tốn nói:

- Quang Huy huynh cũng ngồi xuống đi! Vị đây chắc có lẽ là Y Đế mà Khánh Vân nhắc đến.

- Uầy, ngồi ở ngay vị trí chính diện thế này thì chắc là gia chủ nhỉ!? Quả nhiên tinh tường hơn hẳn.

- Chẳng hay Y Đế tìm đến Phạm gia ta là vì lí do gì? – Phạm Tĩnh ngắt lời.

Hoa Vô Tư đảo mắt chậm rãinhìn lần lượt từng người ngồi trong phòng, trề môi:

- Phạm gia các ngươi tiếp đãi khách quý như vầy có phải hơi thất lễ rồi không hả?

Bốn vị trưởng bối nghe xong liền chau mày nhìn lẫn nhau, nhưng đều không lên tiếng. Phạm Tĩnh hiểu ý, bèn sai gia nhân chuẩn bị ghế ngồi cho Hoa Vô Tư. An tọa xong xuôi, hắn ngồi vắt chân chữ ngũ, ngó nghiêng bâng quơ, rung đùi kiểu rất thư thả. Phạm Quang Huy nôn nóng đến mức không chịu được nữa, bèn hỏi:

- Rốt cuộc tại sao ngươi đến đây hả?

- À, chả là ta đang cần tìm một thứ quan trọng, cho nên muốn nhờ Phạm gia nghe ngóng giúp.

- Y Đế đây muốn tìm thứ gì? – Phạm Nhiên chen ngang.

Hoa Vô Tư vươn vai, ưỡn người trông khá mệt mỏi. Hắn ngáp thêm mấy cái rồi lắc lắc cổ:

- Tiểu nha đầu kia lúc chuyển lời với các ngươi không có nói là chuẩn bị canh bún cho ta à?

Nghe xong, Phạm Nhiên thì bật cười trong khi Phạm Văn Nghiêm thở dài chán nản, còn sắc mặt của Phạm Quang Huy càng lúc càng đỏ lên như gất. Tuy nhiên, Phạm Tĩnh lập tức ra hiệu cho bọn họ giữ bình tĩnh đồng thời sai gia nhân mang canh bún lên cho hắn. Phải tận một lúc lâu sau, khi cả năm vị trưởng bối trụ cột của Phạm gia ngồi nhìn Hoa Vô Tư ăn ngon lành bốn bát canh bún đến nỗi chẳng còn sót lại giọt nước nào thì hắn mới chịu mở miệng nói tiếp:

- Hỗn Thế thần kiếm! Đó là thứ ta cần tìm!

Phạm Nhiên bất ngờ:

- Hỗn Thế thần kiếm? Y Đế đây không đùa chứ? Hơn ngàn năm về trước không phải nó đã biệt tích rồi ư?

Hoa Vô Tư ợ một hơi no nê rồi chép miệng:

- Nếu dễ tìm thì ta còn nhờ các ngươi làm chi?

Dứt câu, hắn liền lấy trong người ra một cái túi vải cũ sẫm màu ném qua bàn gần chỗ Phạm Tĩnh, nói giọng tự đắc:

- Ta chính là đệ tử của lão Y Thánh, không hề mạo nhận. Hơn nữa, nếu có sự trợ giúp từ bổn Y Đế, chắc chắn gia tộc các ngươi sẽ nhanh chóng lấy lại thời huy hoàng như lúc xưa. Vì vậy, lợi ích ta muốn trao đổi chính là tung tích của thần kiếm, hiển nhiên với điều kiện các ngươi phải tìm được trước khi Phạm gia xuất hiện nhân tài tu luyện đến thập tinh hạ phong.

- Đệ tử của Y Thánh không phải chỉ có hai vị là Kim Quy Y Lão và Dược Vương Trúc Lâm hay sao? Ta vẫn chưa từng nghe nói đến có thêm đệ tử Y Đế bao giờ. – Phạm Văn Nghiêm tỏ ra nghi hoặc.

- Tên mặt đen thui kia, ý của ngươi là đang không tin ta đấy à?

Phạm Văn Nghiêm cau mày:

- Ngươi tốt nhất là nên cẩn trọng lời nói của mình đi!

Hoa Vô Tư lắc đầu:

- Chậc chậc, các người thật không biết thời thế gì cả!

Nghe xong, Phạm Quang Huy đập tay xuống bàn, quát lớn:

- Tên nhãi ranh xấc xược! Có phải ngươi thấy bọn ta nãy giờ không lên tiếng cho nên ngươi tưởng rằng bản thân muốn làm gì cũng được hay sao?

- Uầy, tuổi của ngươi còn chưa đến năm trăm mà đã mạnh miệng gọi ta là tên nhãi ranh cơ à? Chậc, hậu nhân đời sau của Phạm Tu quả thật chả có chút tiền đồ nào!

Từng câu, từng chữ của Hoa Vô Tư vừa nói tựa như cái tát thẳng vào mặt cả thảy năm vị trưởng bối trong gia tộc hỏa phượng. Phạm Văn Nghiêm tức giận đứng phắt dậy, hỏa khí bừng bừng, tay phải tức khắc triệu hồi một thanh Bát Tinh Phượng Hoàng Đao vung đến trước mặt của hắn, nghiến răng đe dọa:

- Ngươi đang khiêu khích sự nhẫn nại của ta hả?

Căng thẳng tăng cao, bao trùm cả căn phòng, chỉ riêng mỗi Phạm Nhiên vẫn đưa tay nghịch quả táo trên bàn giống kiểu không để tâm cho lắm. Phạm Tân Phong cảm thấy mọi chuyện đang dần mất kiểm soát nên e ngại đưa mắt

nhìn sang bên Phạm Tĩnh, tuy nhiên vị gia chủ này vẫn chưa hề có động thái gì. Hoa Vô Tư bình thản ngắm nghía lưỡi đao sáng loáng đang chĩa thẳng vào mặt mình, nhe răng cười thách thức:

- Khặc khặc, thử xem!?

Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Phạm Văn Nghiêm nắm chặt cán đao, nhắm thẳng vào Hoa Vô Tư mà chém xuống một nhát toàn lực. Lửa giận bùng cháy, hồng quang chói lòa.

“RẦM!”

Hỏa khí cuồn cuộn, phả mạnh từng luồng hơi nóng rực ra xung quanh. Tiếng động lớn đến nỗi khiến mấy gia nhân làm việc ở gần đó phải giật mình kinh hãi. Phòng khách Tứ phủ lúc bấy giờ hỗn độn hơn bao giờ hết, bộ bàn ghế bị chém gãy làm đôi nằm ngổn ngang dưới nền đất cùng với sự căng thẳng của tất cả trưởng bối trong gia tộc, phút chốc không ai có thể nói được lời nào.

~ oOo ~

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.