Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ vật

Tiểu thuyết gốc · 1638 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Sau khi bỏ rơi tiểu mỹ nhân họ Phạm lại bãi đất, Hoa Vô Tư liền lao đi nhanh nhất có thể vào sâu trong khu rừng. Tốc độ di chuyển của hắn rất đáng kinh ngạc, liên tục đạp gió mà phóng tới khiến cho lá cây rơi rụng khắp nơi. Bất chợt có hơi lửa nóng rực thổi ngang qua mặt khiến hắn lập tức dừng lại. Hoa Vô Tư im lặng, cảnh giác thăm dò từng chi tiết ở những lùm cây phía đối diện. Không gian trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Lúc lâu sau, một làn sương mờ đục chứa đầy sự chết chóc xuất hiện và bao phủ xung quanh hắn. Tiếng xèo xèo của mấy thân cây bị cháy xém, mùi khét nghẹt bốc lên từ bụi cỏ bị cháy trụi, mặt đất bỗng rung lên từng hồi dài.

Có thứ gì đó đang di chuyển!

Chậm chạp dò xét, từ trong màn sương mờ ló ra cái đầu to lớn, dẹp và cong như hình lưỡi liềm. Một con yêu thú khổng lồ với thân dài sọc chắc cũng tầm hơn bốn mét, nhiều ngấn trông giống loài giun gớm ghiếc với hình thù kì dị đang trườn tới gần. Con mắt nhỏ xíu sáng quắc nằm ngay chính giữa đầu của nó trừng trừng nhìn thẳng vào Hoa Vô Tư đầy hung hiểm.

Nhanh như cắt, nó mở cái miệng rộng chứa đầy nanh sắt kéo theo luồng hỏa khí cực hung tấn công về phía hắn.

“RẦM”.

Cú táp mang dư chấn cực mạnh dọa cho hết thảy đám yêu thú cấp thấp ở gần đó hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Trên mặt đất lúc này lộ ra một cái hố sâu hoắm, cỏ mọc xung quanh đó bị hỏa khí đốt cháy đen thui. Hắn đứng cách cái hố khoản vài chục bước, bình thản lấy tay phủi bụi dính trên áo khiến con yêu thú khổng lồ trợn ngược mắt kinh ngạc, nó dè chừng mà lùi lại, nhe nanh đề phòng.

- Dị Giun Lửa à! Ngươi mạo hiểm tìm ra đến tận đây chắc là vì đánh hơi được nội đan hỏa phượng thất tinh nhỉ? – Hoa Vô Tư vừa lẩm bẩm vừa xắn tay áo lên – Hầy, ngươi thật kém may mắn quá, tiểu Na nhà ta thích nhất là bắt nạt yêu thú khổng lồ!

Dứt câu, vai áo của hắn bất chợt gồ lên, có thứ gì đó đang chuyển động chầm chậm, chầm chậm dọc xuống ống tay áo. Một con rắn nhỏ màu đen tuyền với vảy sáng lấp lánh từ bên trong bò ra cuộn tròn quanh bàn tay trái của hắn. Ngay khi vừa nhìn thấy con rắn nhỏ đó, ánh mắt yêu thú bỗng lóe lên tia sợ hãi cực độ, nó liền xoay mình trườn đi nhanh nhất có thể. Hắn nhìn cái sự gấp gáp, vội vàng ấy mà bật cười:

- Khặc khặc, lại còn muốn chạy cơ à?

Con rắn nhỏ trên tay hắn nhanh chóng phóng xuống đất đuổi theo, cả cơ thể của nó sáng lên, to dần, to dần, trong nháy mắt biến thành một hắc xà khổng lồ không thua kém gì yêu thú Dị Giun Lửa.

Hắc xà chiếm ưu thế hơn về tốc độ nên chỉ trong thời gian ngắn đã đuổi kịp được Dị Giun. Ngay lập tức, hắc xà liền dùng tấm thân to lớn dài sọc lấn át và cuộn tròn Dị Giun lại, ra sức siết chặt. Yêu thú tức giận há cái miệng đầy nanh nhọn đáng sợ khi nãy táp một cái vào hắc xà, nhưng tiếc thay, vảy trên mình hắc xà cực kì cứng cáp, không những không thể cắn xuyên qua được mà lại còn khiến toàn bộ hàm răng sắt lẹm của nó gãy hết.

Hắc xà càng lúc càng siết chặt khiến nó giãy giụa đau đớn, máu từ miệng bị ép sặc ra văng tứ tung khắp nơi. Thông thường, hỏa khí của Dị Giun Lửa vốn có thể đốt cháy vạn vật, tuy nhiên lúc này chả khác gì thứ vô dụng khi đối diện trước lớp vảy bất khả xâm phạm đó. Tiếng xương cốt càng lúc càng vỡ vụn, tiếng gào rú trong vô vọng, thoáng chốc, Dị Giun Lửa trút hơi thở cuối cùng một cách nặng nề. Khi mọi thứ đã xong xuôi, hắc xà há miệng cắn vào đầu của yêu thú, moi ra một viên nội đan hỏa tinh tám trăm năm, sau đó xoay mình bò về lại nơi chủ nhân của nó đang đứng đợi, bỏ lại một bãi chiến trường tan hoang cùng với xác của con yêu thú khổng lồ giữa rừng…

Hoa Vô Tư chống nạnh, nhịp chân chờ đợi chiến lợi phẩm ngay giữa làn sương mờ đục nóng rát do Dị Giun Lửa tạo ra khi nãy. Hắn ung dung nhìn tàn cuộc còn sót lại, cái cảnh tượng cây cối đổ ngổn ngang, vài đốm lửa nhỏ hãy còn cháy dưới mặt đất được tạo ra bởi trận rượt đuổi khi nãy.

“Loạt xoạt”. Tiếng động rõ rệt phát ra từ bụi cây ở gần đó, một con rắn màu đen to lớn xuất hiện, đứng sừng sững đối diện hắn. Hoa Vô Tư bật cười khen ngợi:

- Đúng là lợi hại lên không ít nhỉ!? Đi nào! Chúng ta kiếm thêm lễ vật tặng cho Phạm gia!

~ oOo ~

Hơn hai trăm năm trở về trước, Phạm gia đã từng là một gia tộc hùng mạnh, nhận được vô vàn sự kính trọng từ người đời. Có thể nói, khoản thời gian tốt đẹp đó cho phép tất cả tộc nhân sống trong niềm tự hào tuyệt đối về nòi giống hỏa phượng hoàng của mình.

Ngoài việc đứng đầu Phượng tộc, Phạm gia còn sở hữu cơ ngơi đồ sộ và giàu có bậc nhất. Tiêu biểu như việc xây dựng nên bốn tòa thành trì nổi tiếng tráng lệ khắp cả Yêu giới bao gồm: Thiên Phượng thành, Đồ Bàn thành, Hỏa thành và thành Diên Khánh. Đồng thời danh tiếng của Nhất phủ, Nhị phủ, Tam phủ, Tứ phủ lần lượt đặt ở trong bốn tòa thành này cũng không hề thua kém. Tất cả đều thuộc sở hữu của hỏa phượng tộc, là khối gia sản khổng lồ khiến người người ngưỡng mộ.

Nhưng đó là chuyện kể về quá khứ, trước kia quả thật Phạm gia đã từng có một thời huy hoàng như vậy, còn hiện tại mọi chuyện đã đổi khác. Bốn tòa thành trì tạo nên sự kiêu ngạo của hỏa phượng tộc giờ chỉ còn lại mỗi thành Diên Khánh...

Tại phòng khách Tứ phủ, Phạm Tĩnh đang cùng bốn vị trưởng bối khác trong gia tộc nghị sự. Một trưởng bối có màu da ngăm đen, hơi cau mày lên tiếng:

- Tối hôm qua ta đã cho người điều tra rất kỹ về cái tên Hoa Vô Tư, rồi còn Y Đế? Nhưng chẳng thu lại kết quả gì cả. Gia chủ! Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy?

- Văn Nghiêm huynh đừng quá sốt ruột, biết đâu hắn lại là quý nhân phù trợ cho Phạm gia ta thì sao? – Một trưởng bối khác có gương mặt trẻ nhất trong tất cả, vừa thong thả đưa tay nghịch mấy quả táo trên bàn vừa tiếp lời với điệu bộ rất hời hợt.

“RẦM”. Vị trưởng bối có chòm râu trắng ngay giữa cằm nghe xong liền nổi giận đập tay xuống bàn:

- Gia tộc đã thành ra thế này rồi mà tên tiểu tử Phạm Nhiên ngươi vẫn lạc quan thật đấy! Ta sống lâu bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nghe nhắc đến Y Thánh có nhận thêm đệ tử thứ ba bao giờ cả! Hắn rốt cuộc có dã tâm gì, ai mà lường trước được chứ?

Phạm Nhiên cười khanh khách:

- Ta thấy Quang Huy huynh lo lắng thái quá rồi!

- Thái quá? Ta lại thấy chỉ có mỗi đầu óc của ngươi đơn giản đến mức ngu ngốc thôi.

- Thế đầu óc của huynh phức tạp cũng giải quyết được gì chứ?

- Ngươi vừa nói cái gì? - Phạm Quang Huy cáu gắt.

Trong lúc hai trưởng bối trong tộc một trẻ nhất, một lớn tuổi nhất cãi nhau loạn hết cả lên thì Phạm Tĩnh thở dài một hơi rồi lắc đầu, xoay qua một trưởng bối khác là Phạm Tân Phong, hỏi:

- Phong đệ nghĩ sao?

Phạm Tân Phong nằm trong chi thứ của Phạm gia, dáng người đạo mạo, tâm tư kín đáo, hơn nữa còn suy nghĩ chu toàn, rất có khí chất.

Phạm Tân Phong yên lặng suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Gia chủ! Thân phận cũng như dòng bí pháp mà Hoa Vô Tư đã đưa cho Khánh Vân hiện tại vẫn chưa thể xác định là thật hay giả. Tuy nhiên theo đệ thấy hắn chắc chắn phải có xuất thân không hề tầm thường, kết giao với loại người này cần phải cẩn trọng. Hay cứ đợi hắn tìm đến để xem thử mục đích hắn tiếp cận Phạm gia là gì rồi hẳn đưa ra quyết định.

Nghe xong những lời này, Phạm Tĩnh trở nên trầm tư. Ngay lúc đó, một gia nhân lật đật chạy đến, đứng trước cửa hành lễ, gấp gáp báo:

- Dạ bẩm… gia chủ cùng các vị trưởng bối, có người tự xưng là Y Đế xin được vào gặp, hiện tại đang đứng chờ ngoài cổng lớn.

Phạm Tĩnh ra lệnh:

- Mau cho hắn vào!

- Dạ!

~ oOo ~

-Bao Đồng công tử-

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.