Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Tiền phủ

Tiểu thuyết gốc · 1195 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Kim Tiền phủ trông qua không khác gì tên gọi của nó, thực sự là một biệt phủ rộng lớn, vô cùng xa hoa và tráng lệ. Gia nhân qua lại tấp nập, khói bếp nghi ngút, bếp núc hoạt động cả ngày liên tục không bao giờ tắt lửa. Nội thất trong phủ thì khỏi cần phải nói, mọi ngóc ngách từ phòng lớn cho tới nhỏ đều dùng những bảo vật đắt tiền để bày trí. Hơn nữa còn xây hẳn cả một nơi vừa có hồ, vừa có thuyền và thường xuyên gọi vô vàn mỹ nữ đến đây đàn hát nhảy múa chỉ nhằm phục vụ cho việc ăn chơi khoái lạc.

Trên con thuyền chứa đầy tiếng cười nói cợt nhả, Tiêu Phi ngồi chễm chệ ngay giữa hàng chục mỹ nữ, hai tay ôm chặt tiểu thiếp xinh đẹp của Tiêu Hùng trong lòng. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ vẻ không mấy ưng ý, phàn nàn với Tiêu Hùng:

- Đám nữ nhân này tuy mang danh là mỹ nữ, tài nữ cơ mà dung mạo tầm thường quá! Một chút sánh với Phạm Khánh Vân cũng không có!?

Tiêu Hùng đứng bên cạnh cung kính rót rượu vào ly cho hắn:

- Thiếu gia thông cảm, dù gì bọn họ cũng chỉ là hạng thường dân, làm sao mà có thể sánh kịp với Phạm Khánh Vân ạ? Nói cho cùng thì cô ta cũng là hỏa phượng hoàng, đồng thời lại còn là hậu nhân của Hồ Dung Thánh Nữ, đương nhiên khí chất phải hơn hẳn!

- Cũng may còn có tiểu thiếp của ngươi ở đây, nếu không chắc tâm trạng của ta sẽ rất tồi tệ đó! He he.

Tiêu Phi vừa nói vừa đưa ngón tay lên vuốt tóc của tiểu thiếp, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào sắc mặt Tiêu Hùng giống như đang khiêu khích. Thế mà lạ thay, rõ ràng tiểu thiếp của mình đang bị kẻ khác hưởng lợi tuy nhiên nét mặt Tiêu Hùng không hề có chút phản ứng nào. Nụ cười xấu xí đó tiếp tục hiện hữu trên môi gã:

- Thiếu gia thấy thích thì chính là phúc của tiểu thiếp rồi ạ!

Nghe những lời như vậy, lập tức khiến Tiêu Hầu, Tiêu Vấn lẫn Tiêu Vũ ngồi gần đó bật cười không ngớt. Tiêu Phi bỗng nhiên thay đổi thái độ, hắn giơ tay ra dấu cho cả ba người họ im lặng, sau đó lạnh lùng nói:

- Tất nhiên ngươi sẽ không dám có ý kiến gì rồi, cha ta vẫn luôn khen ngươi là con chó biết làm hài lòng người khác nhất trong gia tộc. Quả không sai chút nào!

Tiêu Phi nhìn trực tiếp vào mắt Tiêu Hùng, dáng vẻ lộ ra chút tàn ác. Bầu không khí tự nhiên trở nên căng thẳng đến lạ giữa những tiếng đàn đang ngân vang trên thuyền. Sắc mặt Tiêu Hùng vẫn chẳng hề biến đổi, gã nở nụ cười xấu xí như thường lệ:

- Thiếu gia chỉ dạy rất đúng ạ! Thuộc hạ chắc chắn phải có phước đức từ mấy đời tổ tiên để lại mới có thể trở thành con chó bên cạnh Tiêu tộc trưởng, được hưởng vinh hoa phú quý như hiện tại.

Nhận được câu trả lời rất ưng bụng, Tiêu Phi liền cười một tràng sảng khoái, cười đến chảy nước mắt, lát sau mới bình tâm trở lại. Hắn uống hớp rượu, mỉa mai:

- Nghe nói sau khi ngươi cai quản Hạ thành thì gia tài cũng nhiều lên không ít, thê thiếp đầy nhà. Hơn thế nữa còn dựng hẳn một y quán chỉ để chăm sóc sức khỏe cho riêng bản thân. Ngươi cũng thật biết cách tiêu tiền quá rồi!

Tiêu Hùng cúi xuống rót đầy rượu vào ly, đáp:

- Không dám nhận lời khen của thiếu gia ạ! Cơ mà nhắc đến y quán, thuộc hạ có một việc cần bẩm báo! Lúc nãy khi phái người đi điều tra lai lịch từ kẻ dám phá đám chuyện tốt của thiếu gia ở Tứ phủ sáng nay, vừa hay trùng hợp, cả hai lại cùng là một người.

Tiêu Phi điềm nhiên đưa ly rượu lên miệng uống, hỏi:

- Cả hai ý là như thế nào?

Tiêu Hùng bắt đầu kể lể:

- Chẳng giấu gì thiếu gia, thời gian gần đây tại thành Diên Khánh rộ lên tin tức xuất hiện tam đệ tử chân truyền của Y Thánh đang hành y cứu thế ở đó. Một y sư thất tinh dưới trướng của thuộc hạ không tin, hai ngày trước liền đi đến y quán của Phạm gia để xác nhận thực hư. Nào ngờ... nào ngờ...

Tiêu Phi uống thêm một hớp rượu nữa, thản nhiên trêu đùa với tiểu thiếp của Tiêu Hùng:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Tiêu Hùng đột nhiên khóc lóc than thở:

- Nào ngờ tên tự xưng là đệ tử của Y Thánh kia lại quá ngông cuồng, không những ra tay đánh trọng thương mấy cường giả theo sau hộ tống mà đến cả vị y sư ấy cũng bị hắn đánh vỡ hết kinh mạch, tàn phế cả đời. Hu hu, thiếu gia phải làm chủ cho thuộc hạ!

Tiêu Hầu hai tay ôm hai mỹ nữ, nghe vậy liền tò mò hỏi:

- Đánh vỡ kinh mạch của y sư thất tinh sao? Vậy tu vi chắc hẳn rất cao cường, nhưng Y Thánh từ khi nào lại nhận tam đệ tử cơ chứ? Đến ta còn không biết!

Tiêu Phi đặt ly rượu xuống bàn, suy tư:

- Ban nãy ngươi bảo... hai người cùng là một, có ý gì?

Tiêu Hùng lau nước mắt:

- Kẻ phá hỏng chuyện tốt của thiếu gia lẫn kẻ dám đánh vỡ kinh mạch của thất tinh y sư đều là cái tên tự nhận bản thân là đồ đệ thứ ba của Y Thánh, hắn tự xưng Y Đế, Hoa Vô Tư.

Tiêu Hầu, Tiêu Vấn, Tiêu Vũ tức khắc trợn tròn mắt ngạc nhiên, riêng Tiêu Phi thì đùng đùng nổi giận, hắn đứng phắt dậy vung chân đạp đổ cả bàn đầy rượu thịt xuống đất, quát lớn:

- Y Đế? Hoa Vô Tư? Khốn kiếp! Từ bao giờ mà Tiêu gia ta lại phải chịu thiệt bởi một tên nhãi nhép vô danh như thế cơ chứ?

Thấy thế, Tiêu Hùng liền thể hiện điệu bộ sợ hãi, vội vã quỳ xuống, dập đầu:

- Thiếu gia bớt giận, chuyện này... chuyện này cứ giao cho thuộc hạ xử lý ạ! Chỉ cần thiếu gia gật đầu cho phép, đừng nói chỉ một Y Đế cỏn con, mà dù có là cả Phạm gia đi chăng nữa thì thuộc hạ cũng sẽ quyết báo thù cho thiếu gia!

Tiêu Phi nghe xong liền cầm quạt Vũ Phiến, cúi xuống gõ quạt mấy cái vào đầu Tiêu Hùng, ánh mắt hắn lóe lên tia nham hiểm:

- Chỉ cần ta đồng ý thì việc gì ngươi cũng dám làm có phải không?

~ oOo ~

Bao Đồng công tử

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.