Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Hạ thành.

Tiểu thuyết gốc · 1088 chữ

Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa

Buổi trưa trên đường lớn ở Hạ thành, xuất hiện mười mấy cường giả mặc lam phục khiêng theo năm cái rương vàng sáng loáng gây thu hút sự chú ý. Đoàn người này đi nghênh ngang lấn chiếm gần hết cả con đường, dân chúng qua lại chỉ biết tránh sang một bên chứ cũng không ai dám phàn nàn gì. Dẫn đầu là bốn vị công tử kia ăn mặc sang trọng, thân cưỡi kị thú, ngoại hình đạo mạo toát lên rõ cái dáng vẻ thường thấy của con cháu gia tộc giàu có.

Người đi đường thấy vậy liền thì thầm to nhỏ với nhau:

- Lại là cái bọn “Tứ Thiếu” của Tiêu gia, đi đâu cũng phô trương như vậy hết!

- Suỵt, be bé cái mồm thôi! Ngươi muốn chết à?

- Chết thì chết! Từ ngày Tiêu gia phất lên thì chúng chả coi ai ra gì, ngang tàn, hống hách, bạo ngược thế nào người người đều biết. Hạ thành này ngày trước dân chúng đâu phải sống khổ sở đến vậy? Bọn “Tứ Thiếu” tới đây chắc chắn chả có gì tốt đẹp cả, chỉ khổ chúng ta thôi!

Loáng thoáng từ đằng xa có tiếng vó ngựa gấp rút chạy tới, tên đánh xe cố gắng la hét xua đuổi, mặc sức tông ngã vô số người đi đường vô tội. Ở cái Hạ thành này, kẻ duy nhất dám ngang nhiên làm chuyện bất lương giữa ban ngày như thế chỉ có thể là Tiêu Hùng – tâm phúc của Tiêu gia chủ. Xe ngựa vội vã chạy đến trước mặt đám người nhà họ Tiêu thì dừng lại, từ bên trong khổ sở bước xuống một gã có thân hình béo ú, gương mặt tầm thường nhưng vẫn ráng nở nụ cười thật "phấn khởi".

Tên đánh xe vất vả hồi lâu mới đỡ được gã an toàn đặt chân xuống đất, vừa ổn định xong, ngay tức khắc gã béo ú kia lật đật tiến tới kế bên Tiêu Phi, khép nép cúi mình hành lễ:

- Tiêu Phi thiếu gia đại giá quang lâm đến Hạ thành là phúc phận mười tám kiếp của dân chúng ở đây! Thuộc hạ vừa mới hay tin là lập tức đến đón tiếp, không dám chậm trễ!

Tiêu Hầu lẫn anh em Tiêu Vấn và Tiêu Vũ đều nhếch mép cười khinh, thái độ bọn họ lộ rõ vẻ xem thường Tiêu Hùng mà chẳng thèm giấu giếm. Tiêu Phi vẫn ngồi trên lưng kị thú, hắn bình thản lấy quạt Vũ Phiến gõ gõ mấy cái lên đầu Tiêu Hùng, nói giọng chán nản:

- Vốn sáng hôm nay ta định đến thành Diên Khánh để đưa sính lễ cầu hôn, nhưng lại gặp kẻ phá đám.

Tiêu Hùng ngẩn đầu lên, tỏ ra tức giận:

- Kẻ lớn gan nào lại dám phá đám chuyện của thiếu gia chứ?

Tiêu Phi gõ mạnh quạt Vũ Phiến lên đầu của Tiêu Hùng thêm mấy cái nữa rồi làm bộ suy nghĩ:

- Kẻ đó hình như đang sống trong Tứ phủ, chứng tỏ quan hệ chắc hẳn không hề bình thường với bọn người nhà họ Phạm. Hơn nữa, hắn còn thuần phục được một con thần thú... tên là... Thiết Xà gì đó! Tại sao trước nay không hề nghe tin tức gì vậy hả?

Tiêu Hùng sắc mặt tái mét, toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ tội:

- Thiếu gia bớt giận, thật sự... chuyện này... thuộc hạ quả thật không hề hay biết Phạm gia lại có một kẻ lợi hại như thế giúp đỡ. Ta sẽ lập tức cho người đi điều tra... mong thiếu gia tha tội!

Tiêu Phi lắc đầu, dùng ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp nhìn thẳng vào Tiêu Hùng, nói kiểu mập mờ:

- Chuyện ngươi tắc trách có thể tha hay không, còn tùy vào tâm trạng của bổn thiếu gia đây!

Tiêu Hùng nở nụ cười mếu máo đầy gượng gạo trông vô cùng xấu xí, đáp lại:

- Thiếu gia và các vị đây chắc hẳn cũng đã mệt rồi! Thuộc hạ từ sớm đã sai người sắp xếp chuẩn bị rượu thịt tiếp đãi, mời các vị thiếu gia đến phủ, tâm trạng... chắc chắc sẽ tốt hơn ạ!

Tiêu Hầu phì cười:

- Quả nhiên ngươi rất có tài nịnh nọt đó! Còn không mau đi thôi!?

Tiêu Phi bật cười khoái chí rồi ung dung cưỡi kị thú đi về phía trước. Tiêu Hùng lồm cồm bò dậy, định trèo lên xe ngựa thì bị Tiêu Phi ngăn lại:

- Ta muốn vừa đi vừa ngắm cảnh nhưng xe ngựa của ngươi chạy nhanh như vậy thật khiến ta chướng mắt!

Tiêu Hùng chưng ra cái vẻ mặt ngơ ngác không hiểu. Tiêu Vấn nhìn cái bộ dạng ngu ngốc đó mà lắc đầu, giải thích:

- Ý của Tiêu Phi huynh là ngươi đi bộ đấy!

Tiêu Hùng mếu máo đáp:

- Nhưng mà... Kim Tiền phủ còn cách xa lắm!

- Ha ha, vừa hay cũng giúp ngươi giảm được vài cân! – Tiêu Vũ cười chế giễu.

- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm phật ý của đại ca, nếu không quãng đời sau này ngươi sẽ khó sống đó! - Tiêu Hầu nhắc nhở vài câu rồi cưỡi kị thú tiến lên.

Cả đoàn người Tiêu gia cũng bắt đầu di chuyển theo Tiêu Phi, thản nhiên bỏ mặc Tiêu Hùng lại phía sau, hoàn toàn chẳng xem gã ra gì. Lát sau, khi đã bỏ xa gã béo ú kia một đoạn đường dài, Tiêu Hầu mới quay sang Tiêu Phi, mở lời trước:

- Đại ca! Đối phó với tên Y Đế kia đại ca đã có kế sách gì chưa?

- Chỉ một con rắn khổng lồ thôi cũng làm ngươi khiếp sợ đến vậy, còn dám hỏi ta?

- Sáng nay đại ca cũng thấy hình dạng của Bất Khả Sát Vương mà! Không sợ sao được chứ?

Tiêu Phi trầm ngâm hồi lâu như đang suy tính, nói:

- Tên mập kia là kẻ nhiều mưu mẹo, chuyện này cứ để cho gã lo liệu. Hơn nữa, ta cũng muốn xem xem tiếp theo Phạm gia sẽ có động thái gì. Chống đối bổn thiếu gia thì bọn chúng chán sống rồi!

Dứt câu, Tiêu Phi dùng chân thúc kị thú đi nhanh hơn, tiến thẳng về hướng của Kim Tiền phủ.

~ oOo ~

Bao Đồng công tử

Bạn đang đọc Hỗn Thế thần kiếm - Huyết Lệ hoa (FREE) sáng tác bởi HuyetLehoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuyetLehoa
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.