Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1263 chữ

Thanh ôm chiếc áo khoác trên tay, hớt ha hớt hải chạy đến bên cạnh anh Dương mà càu nhàu:

- Anh thật là... làm em lo chết mất.

Dương cười trừ, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi:

- Tạm thời anh cứ ở đây vài hôm để theo dõi sức khỏe đi. Em về nhà nói với ba mẹ một tiếng. Em lo lắm đấy – Thanh lắc đầu, vỗ vỗ vào vai anh Triết

Anh lớn thì luôn không nói gì cả, chỉ đứng nhìn rồi quan sát em trai của mình. Công việc bận rộn lại càng mệt mỏi như thế này, thật là đáng để lo lắng. Anh Dương không nói gì, đôi mắt kiệt quệ sức lực cứ luôn nhướn lên gặng cười:

- Hôm nào anh em mình lại đi uống nhé. Tiền bạc để anh lo.

Anh Dương nghe xong liền bật cười thật lớn, anh em bình thường không phải đều sẽ khuyên người bệnh rằng không nên uống rượu bia vào quá nhiều hay sao? Vậy mà anh Triết lại an ủi bằng cách rủ rê em trai mình đi uống như thế này. Anh Dương ho khan, trêu:

- Anh muốn em chết sớm hơn phải không đây? Thôi đi, em chỉ mệt mỏi quá độ đến mức tuột huyết áp đấy rồi xong.

Vừa kết thúc kỳ thi loại ở trường, Thục Ly liền phải quay trở lại lớp học với một mớ kiến thức không biết phải bắt đầu từ đâu. Em cứ loay hoay mãi mới có thể giải được một bài toán vậy mà Bảo ngồi kế bên đã giải gần xong một tờ đề cương. Thục Ly khóc thầm trong lòng, nếu cứ như cái đà này mãi thì em thật sự không biết phải làm sao trong khi cuộc thi chuyển cấp cũng cách không xa nữa. Tâm trí Thục Ly quay mồng mồng đến vật vã.

Bảo đẩy quyển tập của mình sang phía của Thục Ly, chỉ chỉ ngón tay:

- Đáp án này, Ly tham khảo đi.

Thục Ly nhìn vào quyển tập trước mắt, đáp án thực sự rất ngắn gọn và dễ hiểu. Em ồ lên trong đầu một tiếng, hóa ra môn toán lại dễ đến như thế. Thục Ly xoay xoa cằm, nghiền ngẫm từng bài một, em ghi chép vào quyển tập của mình rồi nắn nót chú thích vào từng dòng. Bảo chóng cằm nhìn Thục Ly thỏ thẻ:

- Ly có chuyện vui hả?

Em gật đầu. Thấy Thục Ly không hề có ý định nói ra nên Bảo cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ biết ngồi yên lặng một bên nhìn em.

.

Anh Thiên cởi chiếc áo khoác bên ngoài, nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ , trông anh có vẻ mệt mỏi. Anh Thiên ngồi xuống ghế sofa, tựa thẳng lưng mà dựa vào. Thục Ly rót cho anh ly nước:

- Hôm trước em chưa gặp được chú Tuấn à? Lạc nó vừa gọi cho anh sáng nay, chú Tuấn vừa vào viện. Hỏi xem có đến thăm thì đến.

Chị Nguyệt từ dưới bếp chạy lên, ngỡ ngàng nói:

- Ủa sao thế anh?

- Thì... chân chú đau mấy tháng rồi. Đi cứ ngã mãi, nghe nói lần này ngã mạnh lắm mới thế - anh Thiên nghiêng đầu uống hết cả một ly nước - mai anh đón em rồi mình cùng đi nhé? – anh hỏi Thục Ly.

Em nhanh chóng gật đầu, đây quả là một cơ hội tốt. Lần trước đã không gặp được chú Tuấn rồi cho nên lần này nhất định phải dành ra một chút thời gian để đến thăm chú. Sẵn tiện hỏi thăm tình hình của chú dạo này.

Vì là người thân lâu ngày không được gặp nên trong lòng Thục Ly vô cùng phấn khích. Suốt cả ngày ở trường, em chỉ mong có thể hết tiết thật nhanh. Tiếng chuông kết thúc vừa reo, Thục Ly liền dọn dẹp cặp sách thật nhanh, chạy ùa ra bên ngoài. Đúng lúc anh Thiên cũng vừa lái xe tới đậu ngay ở trước cổng:

- Rồi, anh bắt đầu đi nhé?

Anh Thiên lên tiếng xác nhận xem Thục Ly đã ngồi ngay ngắn, thắt đúng dây an toàn chưa. Nhận được cái gật đầu từ em, anh Thiên mới an tâm lái xe. Trong thoáng chốc, hai anh em đã có mặt ở trước cổng bệnh viện. Anh Thiên đưa cho Thục Ly một tờ giấy ghi chú nhỏ rồi dặn dò em đến nơi cẩn thận, anh đi đỗ xe một lát sẽ lên ngay. Thục Ly mở cửa bước xuống xe ngoan ngoãn gật đầu.

Thục Ly lần mò bước vào trong ngay lập tức mùi cồn đã nhanh chóng xộc thẳng vào mũi. Em dáo dác nhìn xung quanh, chỗ này tuy là bệnh viện nhưng cũng thật là lớn quá, em lay hoay một hồi cũng chẳng biết phải đi đâu. Thục Ly cúi thấp mặt tiến về phía của một cô y tá. Em đưa tờ giấy ra rồi hỏi thăm cô đường đi như thế nào. Bệnh viện này còn ngột ngạt hơn cả khi Thục Ly đứng co rúm lại ở sân bay.

Cô y tá nói một hồi mà Thục Ly lại chẳng thể ghi nhớ hết. Em chỉ có thể đi đến cuối hành lang theo lời cô chỉ dẫn. Bên tai em còn không ngừng vang lên tiếng càu nhàu. Thục Ly bước chân lên cầu thang vừa hay lại có tầm khoảng ba bốn người đi xuống. Em hơi xoay đầu, trông thấy một trong ba bốn người đó có kim tiêm dán băng keo chằn chịt trên tay, không rõ người đó vóc dáng như thế nào nhưng trông có vẻ đau lắm. Trên tay của người ấy còn sưng lên hết cả:

- Em nói anh rồi, cứ không chịu cẩn thận. Lần sau còn như thế thì em thật sự sẽ khóc đấy.

Thục Ly chẳng rõ lắm, nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện gì có vẻ như anh trai của cô gái này đã bị bệnh rồi. Cô gái này nói lớn tiếng, chất giọng khiến cho Thục Ly bất giác cũng cảm thấy quen quen. Em cúi thấp đầu hơn so với ban nãy, chân cũng bắt đầu hoạt động nhanh hơn.

Em đứng trước cửa phòng bệnh, mân mê gấu váy của mình ít lâu. Anh Thiên vậy mà nhanh thật, em vừa đứng suy nghĩ một hồi thì anh cũng đã lên đến nơi. Anh Thiên vỗ nhẹ vai Thục Ly rồi đẩy cửa bước vào. Anh Lạc ngồi ở đấy với chú Tuấn liền xoay người:

- Ồ, Ly, sao em ở đây? Dì với chú ở nhà vẫn khỏe chứ? Em đi nghỉ à?

Anh Thiên tiến lên phía trước chắn ngang:

- Làm gì mà xáp xáp vào em gái người ta thế ông kia? Con bé đến đây để học đấy. Lần trước thằng Dương có chở con bé sang nhà mà sao chẳng gặp được chú Tuấn. Tránh ra coi.

Anh Thiên đẩy anh Lạc sang một bên, mở đường giúp cho Thục Ly. Em cúi đầu mỉm cười với anh Lạc, niềm nở hỏi thăm người đang nằm trên giường bệnh kia. Chú Tuấn vui vẻ xoa xoa đầu em lại còn không ngừng dúi vào tay Thục Ly mấy miếng táo đã được cắt sẵn. Thấy thế anh Thiên liền bá vai kéo anh Lạc ra bên ngoài, để dành thời gian riêng tư cho hai chú cháu.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.