Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1473 chữ

Chị Nguyệt không đi cùng vì hôm nay chị cũng có việc phải làm rồi. Anh Dương lái xe đưa Thục Ly đến địa chị đã được viết sẵn trong giấy ghi chú, thật sự là phải đi qua một quãng đường khá là xa:

- Hình như là ở đây đó anh - Thục Ly đọc kỹ trong giấy địa chú, so sánh với biển địa chỉ được treo ở trên tường. Em mở cửa bước xuống xe, cái nắng chang chang hắt vào đến nhức cả mắt. Anh Dương đội nón lên cho em rồi nhấn chuông cửa.

Tầm khoảng chừng mười lăm phút sau đó vẫn chưa có động tĩnh gì, anh Dương lại nhấn thêm một lần nữa. Tiếng chuông kêu to, vang mãi một hồi nhưng vẫn không thấy ai. Thục Ly đứng sát vào song sắt, cố gắng nhìn vào bên trong:

- Khóa ngoài rồi, có lẽ chú Tuấn hôm nay không có ở nhà - anh Dương gõ vào trong ổ khóa, chớp chớp mắt nhìn Thục Ly - đi xa như vậy rồi, em có muốn đi đâu đó không?

Thục Ly có một chút thất vọng, em nghĩ tới việc liệu sau này có được gặp chú nữa không. Có lẽ có nhưng sẽ là một khoảng thời gian rất lâu sau này. Thục Ly rời đôi bàn tay của mình ra khỏi cánh cửa, gật đầu mỉm cười với anh Dương. Ở đây có một bờ hồ khá lớn, phù hợp với việc đi dạo vào những ngày nghỉ như thế này. Từng tán liễu phủ dài, thướt tha và vô cùng mềm mại. Thục Ly bước đi phía trước còn anh Dương thì lại bước đi theo phía sau, trông coi vô cùng cẩn thận.

Hai người cứ đi mãi đi mãi như thế cho đến khi nhìn thấy một chiếc ghế đá. Anh Dương đề nghị Thục Ly ngồi yên ở đây, anh sẽ quay trở lại ngay sau khi mua nước xong. Cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua dẫn dắt đôi mắt của Thục Ly đến một cửa tiệm gần đó. Nơi này không lớn lắm, vừa vặn một cánh cửa nhỏ cùng hai bộ quần áo được trưng bày sau cửa kính rất đẹp mắt. Thục Ly bước lại gần áp người vào sát cửa kính, chiếc váy cô dâu này thật sự quá xinh đẹp. Nó khác hoàn toàn so với những mẫu váy trong tạp chí của chị Nguyệt mà em từng được xem trước đây.

Thục Ly như được cuốn vào chiếc váy ấy. Bóng hình của anh Dương xuất hiện trên tấm kính lại càng khiến cho Thục Ly chú ý hơn:

- Em có muốn vào trong xem thử không? - anh áp chai nước lạnh vào má của Thục Ly.

Em cầm lấy chai nước, mân mê trong tay một hồi lại lắc đầu:

- Thôi anh ạ, vào xem nhưng không mua được gì cho họ thì kỳ cục lắm - Thục Ly nắm tay anh Dương - nhưng mà em hy vọng sau này có thể lại được cùng anh đến đây, ít nhất thì vẫn có thể được nghe anh nói mấy câu như là “em có muốn lấy anh không?” chẳng hạn - Thục Ly ngại ngùng bật cười.

Anh Dương nhìn vào bộ vest sau tấm kính kia:

- Em gả cho anh đi.

Thục Ly bất ngờ, anh Dương vậy mà lại nghiêm túc thật. Anh siết chặt bàn tay của Thục Ly, giọng lại lớn hơn ban nãy một chút:

- Em gả cho anh đi.

Nếu lại tiếp tục nghe nữa, Thục Ly thật sự sẽ chết mất. Anh Dương dùng giọng nói chân thành như thế, em nên nói thế nào mới phải đây? Phải dùng giọng điệu như thế nào để đồng ý với anh Dương đây? Người qua đường trầm trồ, có người nán lại nhìn xem màn cầu hôn trước cửa tiệm váy cưới này trông lãng mạn biết bao phần. Thục Ly ngại ngùng gật đầu sau đó lại nắm tay anh Dương cùng chạy đi. Nghĩ lại mới thấy, có rất nhiều thứ lần đầu tiên Thục Ly có được đều là nhờ vào anh Dương cả. Em hoàn toàn thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của mình, có lẽ khi em bước sang tuổi hai mươi rồi, em sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp chăng?

Thục Ly ngồi ở ghế lái phụ tự mình cài dây an toàn:

- Vừa rồi em vui lắm.

Anh Dương vỗ vỗ nhẹ vào đầu của Thục Ly:

- Anh cũng vui lắm. Vốn dĩ anh còn nghĩ hôm nay sẽ gặp được chú Tuấn nên ăn mặc cũng rất gọn gàng đấy.

Nói đến đây mới thấy, anh Dương giống như đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ càng cho lần gặp mặt này. Đến áo sơ mi cũng đã mặc vào rồi kia mà. Thục Ly với người ra phía trước, chỉnh vặn đài radio một hồi:

- Em sẽ hỏi xin số điện thoại của chú Tuấn từ chỗ của mẹ, đợi đến khi đó em và anh lại đến thăm chú nhé?

Anh Dương đồng ý với Thục Ly, nhân tiện lại hỏi em xem có muốn đến nhà cùng ăn cơm với mẹ của anh không? Dạo gần đây ba của anh Dương có một số việc cần phải ra ngoài làm, ở nhà ngoài Thanh ra thì cũng chẳng còn ai cả, nói miệng là như thế thôi nhưng thật ra Thanh cũng có công việc của riêng mình nên có hôm cũng không về nhà ăn cơm. Thục Ly có phần hơi lo lắng lại cũng rất tò mò xem mẹ của anh Dương là người có dáng vẻ như thế nào? Chắc hẳn là một người rất xinh đẹp:

- Em có muốn gặp chị Dạ không? Chị vừa nhắn cho anh, hẹn đi ăn cơm. Bây giờ cũng đã gần đến giờ cơm chiều rồi - anh Dương xem đồng hồ.

- Nếu như chị không phiền thì em rất muốn gặp ạ.

- Vậy để anh nói với chị trước một tiếng.

Anh Dương dẫn Thục Ly vào một phòng riêng trong một nhà hàng nhỏ. Chị Dạ đã đến đây từ sớm, vừa trông thấy Thục Ly và anh Dương bước vào trong thì chị đã lập tức đứng lên ngay, vui vẻ mà cười cười nói nói. Anh kéo ghế ra giúp Thục Ly rồi xin phép ra ngoài một chút. Trong thời gian chờ đợi, chị Dạ đã kêu một vài món ngon trong danh sách các món ăn, chị nắm lấy tay Thục Ly tíu tít:

- Đây là lần thứ hai chị gặp em rồi. Rất vui được gặp em nhé.

Thục Ly gật đầu lễ phép chào hỏi lại với chị Dạ:

- Chị nghe nói em với em trai của chị hẹn hò rồi có phải không? - chị Dạ rót cho Thục Ly một tách trà nóng - chị hơi tò mò một chút, vì sao em lại đồng ý thế?

Câu hỏi này của chị Dạ đến đột ngột như thế này cũng giống như câu ngỏ lời của anh Dương trước cửa tiệm váy cưới ban nãy, Thục Ly không biết trả lời thế nào cho phải. Em mân mê gấu váy của mình một chút:

- Vì anh ấy rất tốt ạ, cái gì đối với em cũng tốt. Chăm sóc em cũng tốt nên em để ý anh ấy.

- Vậy à? Không hổ là anh Dương nhỉ? - chị Dạ nheo mắt mỉm cười.

Sau đó, chị thật sự nói rất nhiều chuyện với Thục Ly, tất cả đều liên quan đến Dương cả. Thời gian trôi qua nhanh chóngchóng như thế, đã gần ba mươi phút trôi qua rồi mà anh Dương vẫn chưa quay lại mãi cho đến khi đồ ăn được dọn ra đầy đủ. Anh Dương mở cửa phòng, nhét điện thoại vào trong túi quần rồi cũng kéo ghế ra ngồi kế bên cạnh em.

Buổi ăn gia đình hôm nay diễn ra vô cùng suôn sẻ. Anh Dương choàng chiếc áo khoác qua vai của Thục Ly, đợi chị Dạ bước lên xe ra về thì anh mới nắm tay em, hỏi han về những điều mà em đã nói với chị Dạ ban nãy, chung quy Thục Ly cũng chẳng kể gì mấy, chỉ nói với anh Dương rằng anh đối với em rất tốt.

Thục Ly đã vào trong nhà, anh Dương vẫn ngồi yên trên chiếc xe ấy đến cả đèn cũng không bật. Anh ngồi im lìm, hơi thở ngày càng nặng nhọc hơn. Anh Dương xoa xoa trấn rồi lại hạ thấp đầu nằm lên vô lăng xe. Tiếng chuông điện thoại vẫn reo liên hồi không dứt, anh mệt mỏi với tay ra, khó khăn cất tiếng:

- Thanh à.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.