Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 761 chữ

Anh Thiên đưa cho chị Nguyệt một tờ giấy ghi chú nhỏ sớm đã bị vò thành hình tròn, bên trong tờ giấy là địa chỉ của một quán cà phê và số điện thoại của ai đó. Chị Nguyệt mở ra xem rồi ngẩng đầu lên nhìn anh Thiên:

- Anh không biết, dì Thu đưa cho đấy. Sắp xếp rồi đi đi.

Dì Thu là bạn bè thân thiết của mẹ anh chị, mối quan hệ lại rộng rãi. Mấy hôm trước dì có ghé sang nhà chơi, sẵn tiện thắp cho bà ngoại một nén hương lại nghe nói chị Nguyệt ở từng tuổi này mà chưa yêu thương được anh chàng nào cả. Vì vậy mà dì Thu liền có lòng tốt mai mối cho. Chị Nguyệt vứt tờ giấy lên bàn, khẽ rùng mình lắc đầu:

- Ôi trời, ngày nghỉ quý giá của em. Dì chả bao giờ gọi anh đi xem mắt với cô nào cả.

Anh Thiên thở dài, cũng không biết phải làm sao. Nhìn thấy Thục Ly ngồi kế bên, anh Thiên bèn vỗ vỗ vai em rồi từ tốn nói:

- Hay em đi với chị Nguyệt đi rồi hai người tính kế lâu dài. Đóng giả hai mẹ con... hoặc là đại loại vậy.

Thục Ly ngớ người, đột nhiên lại được đi xem mắt cùng chị Nguyệt mà trong lòng em sao lại thấy lo lắng quá. Thục Ly vẫn chưa định rõ được sự việc thì anh chị đã bàn bạc với nhau xong xui hết cả rồi. Chưa kể cả chị cũng đã soạn ra rồi để ở trên ghế một mớ đồ, bao nhiêu là thứ. Anh Thiên tuy đồng lòng với chị Nguyệt thật nhưng cũng phải nhướn mày khó hiểu, rõ là ban nãy chị Nguyệt trông vẫn còn u uất, chán nản là thế, vậy mà thoáng một cái đã tràn đầy năng lượng. Chị đưa cho Thục Ly một chiếc váy xinh xắn rồi cứ thế mà giúp em thay ra:

- Vậy là em đi với chị ạ? - Thục Ly lên tiếng hỏi sau một lúc im lặng không nói gì cả, anh Thiên và chị Nguyệt đều đồng thanh mà gật đầu - Thật sao ạ? - Thục Ly nghiêng đầu hỏi lại cho chắc.

Anh Thiên gật đầu đưa ngón cái:

- Đi với chị rồi nhanh chóng về nhà an toàn nhé - anh khoanh tay, dựa vào ghế rồi nói.

Trong khi đợi chị Nguyệt chuẩn bị, anh Thiên đã giúp đặt xe cho. Bình thường em hay thấy trên phim ảnh, mỗi lần đi xem mắt thì mọi người đều phải lên lịch trước, chuẩn bị hơn cả một tuần lễ. Vậy mà anh chị vừa mới nói vài phút trước thì đã quyết định đi ngay.

Anh Thiên đưa chị Nguyệt ra đến tận cửa, thở dài vài cái. Thục Ly ngước lên nhìn anh, đưa tay vỗ nhẹ vào bụng anh vài cái. Anh hơi bất ngờ rồi liền bật cười trong lòng, em gái họ muốn trấn an anh nhưng chiều cao có chút hơi giới hạn nên chỉ đành vỗ vào bụng vậy.

Đợi cho xe chạy đi hẳn, anh Thiên mới lấy điện thoại ra áp sát vào bên tai:

- Sao thế? Sắp đến rồi à, mua vài lon bia qua đây đi.

Anh Thiên vừa dứt câu thì đã có xe dừng trước cửa nhà, từ từ mà kéo kính cửa xuống, đầu dây bên kia lười biếng trả lời:

- Lần tới có thể gọi điện nói sớm một chút không?

Anh Thiên tắt điện thoại cười lớn:

- Tôi còn tưởng cậu đang ở nhà. Đến sớm vậy à? Vậy thì thôi chịu khó quay xe trở ra đi.

Anh Dương hừm một tiếng, dù sao thì mình cũng là khách nên đành nghe lời gia chủ vậy. Anh gật đầu, ngoan ngoãn lui xe lại. Chỉ trong ba mươi phút ngắn ngủi, anh Dương đã quay trở lại với không biết là bao nhiêu túi đồ trên tay:

- Không phải nói là mua bia thôi à? – Anh Thiên cầm chiếc bánh dâu tây lên xem xét – thèm ngọt sao?

Anh Dương lắc đầu, lấy lại chiếc bánh rồi bỏ vào giỏ đồ. Trên bàn chỉ còn lại vỏn vẹn bốn lon bia. Thiên gõ gõ bàn:

- Cậu mua bao nhiêu là đồ thế kia mà cho tôi có bốn lon bia à? Sao keo kiệt vậy? – Thiên lườm lườm.

- Ai nói thế? – Anh Dương huých tay của Thiên – hai lon thôi.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.