Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1050 chữ

Chị Nguyệt xách mấy giỏ đồ ăn xuống dưới bếp, hóa ra chị mua nhiều gà thế là có lý do cả. Ăn tiệc tại gia cùng với mấy món gà cũng không tệ đâu nhỉ. Thục Ly gật gù rồi bước vào phòng. Bó hoa nhỏ trên bàn được Bảo tặng cũng đã khô héo đi cả rồi. Thục Ly cầm trên tay nhìn một chút khẽ thở dài, em mang đôi dép xỏ ngón rồi chạy tót ra ngoài vườn đào đào xới xới một hơi. Thục Ly mang bó hoa nhỏ bỏ vào cái hố mới vừa được xới, cẩn thận lấp đất lại. Em vừa đứng dậy phủi phủi đôi bàn tay lắm lem đất cát, vậy mà lại vô tình đụng phải vào ai đó đứng ở phía sau lưng mình:

- Em đang làm gì thế? – Anh Dương cúi người, tựa cằm vào vai của Thục Ly. Hành động bất ngờ của anh Dương khiến cho em giật thót người.

Thục Ly hồi hợp, tim lại bất giác mà cứ đập thình thịch thình thịch. Người của em cứng đờ, đúng là lâu lắm rồi anh Dương mới đứng gần em đến như thế:

- Em... đợi anh nói chuyện với em.

Anh Dương tỏ vẻ ngạc nhiên, lại càng không ngờ Thục Ly sẽ nói ra như thế. Anh Dương đứng thẳng người, nhẹ nhàng xoa xoa đầu em:

- Xin lỗi vì đã khiến em phải đợi nhé.

Vị khách đặc biệt hôm nay đến nhà là anh Dương, sự xuất hiện không hề báo trước nhưng mà cũng đúng thôi, ngoài anh ra thì đâu có ai nói chuyện với anh Thiên một cách vui vẻ đến như thế.

Thục Ly vẫn đứng xoay lưng về phía anh Dương nên em cũng không rõ biểu cảm hiện tại của anh như thế nào, liệu anh có khó xử hay là cảm thấy gánh nặng đại loại như thế:

- Em đi rửa tay ạ, dính đầy đất rồi anh – Thục Ly đưa đôi bàn tay lên trước mặt, các ngón tay khẽ lắc lắc.

- Nói thật ra thì, anh đã rất lo lắng cho em. Không liên lạc lại được với em, cũng không thể hỏi xem em đã dùng bữa chưa. Hà Nội mưa rồi, có ai đưa em về nhà an toàn không – Anh Dương đặt tay ra sau gáy của mình rồi xoa xoa – hay là...

- Em ổn mà, tuy rằng có dính mưa một chút nhưng em không sao mà - Thục Ly cắt ngang lời của anh Dương, mặc dù rằng chính tai nghe thấy hai chữ “lo lắng" từ anh khiến em rất vui nhưng trông không hợp với anh một tí nào cả - nói chuyện với anh khiến em rất vui, được anh xoa đầu cũng khiến em rất thích.

Đôi má Thục Ly hồng hồng, dường như những lời muốn nói với anh Dương mà em luôn giữ trong lòng đều đã được bày tỏ cả rồi, chỉ còn thiếu hai câu là “Em để ý anh" và “Em nhớ anh" nữa thôi là đủ. Anh Dương ngại ngùng gật gật đầu, sau đó lại cùng Thục Ly vào trong nhà để rửa tay cho sạch sẽ. Từ khi cuộc nói chuyện kết thúc thì anh Dương cứ nhìn Thục Ly mãi, nên em cũng có phần hơi ngại ngại:

- Hai anh em làm gì thế? Chuẩn bị ra ăn nhé – Chị Nguyệt tò mò ngó đầu ra hỏi.

Anh Dương gật đầu lên tiếng nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đợi Thục Ly rửa tay ở bên trong, gần như hơn nửa tháng không gặp mà em đã cao lên một chút rồi. Đợi Thục Ly lau khô tay, bước ra ngoài thì anh Dương liền dúi vào tay em một chiếc túi vải rút nhỏ có thể hoa ở bên trên:

- Vì quay trở về gấp quá nên anh không kịp mua cho em món quà lớn hơn. Lần trước có nhìn thấy em cầm một đóa hoa hướng dương trên tay, anh vừa nhìn thấy những hạt giống xinh đẹp này thì liền nghĩ đến em.

Chị Nguyệt đứng ở trong bếp cũng nghe thấy rõ từng câu như thế, đang nếm thức ăn cũng phải nhanh chóng mà ngừng tay lại. Thục Ly đứng gần anh Dương như thế thì có phải mức sát thương sẽ cao hơn không? Tâm trí Thục Ly rối bời, suy nghĩ lại loạn thành một mớ. Nhưng mà anh trông thấy em cầm hoa hướng dương khi nào cơ?

Thục Ly nhận lấy món quà nhỏ từ anh Dương, tuy bé như thế nhưng đối với em thì bao nhiêu đây cũng là đủ lắm rồi. Thục Ly kéo nhẹ tay áo của anh cùng ngồi vào bàn. Bữa ăn giảng hòa của hai người bạn thân cũng chính thức bắt đầu rồi. Vẻ mặt của mỗi người giãn ra, dễ chịu trông thấy, khung cảnh quen thuộc này cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi. Thục Ly mân mê chiếc túi vải đầy ấp hạt giống bên trong. Hồi còn ở nhà với mẹ, em chỉ từng trồng qua ớt và đậu nhưng cây nào cũng chỉ mọc lên chừng một đốt tay tí teo thì lại chết mất. Bây giờ được anh Dương tặng cho một túi như thế tuy rằng vui thật nhưng em cũng không biết nên trồng như thế nào mới tốt, nhỡ không cẩn thận cây chết đi rồi thì hạt giống sẽ bị uổng phí mất mà không trồng lại càng không được. Thục Ly nhích lại gần anh Dương, ghé sát bên tai anh rồi thủ thỉ:

- Hôm nào anh rảnh thế? Nếu anh không ngại thì anh có muốn cùng em đi đến tiệm hoa không? Em chưa từng trồng cây bao giờ nhưng mà hạt giống anh tặng cho, em rất muốn trồng chúng và còn muốn trông thấy chúng nở hoa nữa.

Nhớ lại lần đầu tiên khi gặp nhau, đến ngay cả việc muốn giúp đỡ đưa em đến trường học cũng thật khó khăn. Vậy mà bây giờ Thục Ly đã mở lòng hơn:

- Khi nào em muốn đi thì cứ nói với anh nhé – anh Dương mỉm cười.

Bạn đang đọc "Hold Me" sáng tác bởi QTMN2411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QTMN2411
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.