Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan hệ giữa hai nhà rất tốt

Phiên bản Dịch · 960 chữ

Chương 3: Quan hệ giữa hai nhà rất tốt.

Người dịch: Hái Hoa Tặc

Beta: Linh

Diệp Miêu Thư nghe thấy tiếng gọi, trong lòng chợt run rẩy. Giọng Tả Dục Thành rất trầm, mang chút gì đó thăm dò và khẩn trương. Diệp Miêu Thư không kìm được lòng tự hỏi, anh ta đang dè dặt cái gì?

Nhưng rất nhanh, Diệp Miêu Thư đã nhàn nhạt cất giọng: “Hả?” cô quyết không xoay người, cứ thế đứng quay lưng với Tả Dục Thành.

Tả Dục Thành thấy cô không quay đầu lại, trong lòng có chút thất vọng, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Miêu Thư.

Cả hai đều không mở miệng, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Diệp Miêu Thư nhịn không được, bèn quay người lại…

Bất giác, cô đã bị dọa cho giật mình, không biết từ lúc nào Tả Dục Thành đã đứng sau lưng cô, cách cô rất gần!

Chiều cao của Diệp Miêu Thư là 1m67, so với các cô gái ngày nay cũng xem như không quá thấp. Nhưng đứng trước mặt Tả Dục Thành cao 1m86, cô lại như một đứa trẻ. Lúc này Tả Dục Thành đang cúi xuống nhìn cô chăm chú..

Cảm nhận được sự kinh ngạc và bối rối của Diệp Miêu Thư, Tả Dục Thành hiểu ý lùi lại một bước. Định mở lời nói gì đó, cuối cùng lại trầm mặc không thốt nên lời.

Bầu không khí có chút gượng gạo.

Diệp Miêu Thư cố tình lẩn trốn ánh mắt của Tả Dục Thành, lo lắng xoa xoa lòng bàn tay, thở dài nói: “Anh có điều gì muốn nói với tôi sao?”

Tả Dục Thành sững lại một lúc nhưng ngay lập tức phản ứng lại, khôi phục giọng điệu bình thường, vừa dứt khoát vừa êm ái nói: “Đúng thế, lần này tôi tới đây muốn hỏi ý kiến của em…”

  Nói Diệp Miêu Thư  không kinh ngạc chính là nói dối.

Thật ra, Tả Dục Thành đã đến Anh Quốc không ít lần, từ sự cố 8 năm trước, Diệp Tử Mặc đã đưa Diệp Miêu Thư đến Anh. Từ đấy về sau, Tả Dục Thành tới đó rất thường xuyên. Bắt đầu từ năm đầu tiên mỗi năm một lần, rồi nửa năm một lần, đến hai năm gần đây thì hai tháng một lần, tính ra cũng phải hơn 20 lần. Tuy đã đến Anh nhiều lần như thế, nhưng đa phần là nói chuyện cùng Diệp Tử Mặc. Mỗi lần đến, anh đều đem theo một món quà cho Diệp Miêu Thư nhưng chưa từng hàn thuyên gì với cô. Đương nhiên, trong lòng Diệp Miêu Thư luôn bài xích, chống đối anh. Chuyện xảy ra 8 năm trước khiến cô với người đàn ông trước mặt này luôn lạnh nhạt, xa cách…

Có điều anh ta vừa nói là hỏi ý kiến? Tả Dục Thành là người thế nào, còn cần hỏi ý kiến của cô sao?

Thấy được vẻ nghi hoặc trên gương mặt cô, Tả Dục Thành chầm chậm lên tiếng: "Lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về em, thậm chí là nhiều hơn.” Nói xong, giọng Tả Dục Thành lạnh đi mấy phần.

Diệp Miêu Thư hoàn toàn sửng sốt, nhìn thẳng vào Tả Dục Thành.

Cô biết Tả Dục Thành muốn nói đến cái gì, nhưng chuyện này được thốt ra từ miệng Tả Dục Thành khiến cô vô cùng kinh ngạc. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô trở nên âm trầm, miệng nở một nụ cười nhạt: “Tất cả? Mọi thứ đã tan thành mây khói rồi, còn lấy lại được cái gì?”

Nghe thấy ngữ khí mỉa mai trong giọng nói của cô, Tả Dục Thành cười khổ. Đối với Diệp Miêu Thư mà nói, cô đã mất đi quá nhiều, gia nghiệp chẳng qua là vật ngoài thân, mất đi cha mẹ - hai người thân thiết với cô nhất trên thế gian này, mới chính là sự hối tiếc lớn nhất và chính bản thân cô còn đang bị lợi dụng như một quân cờ.

Phản ứng của Diệp Miêu Thư khiến Tả Dục Thành muốn tiến đến ôm cô vào lòng an ủi, nhưng lý trí lại nhất định không cho phép. Anh bình thản nói: “Tôi biết có rất nhiều thứ không thể vãn hồi, nhưng ít nhất những thứ có thể lấy lại được, Tôi hy vọng có thể trả nó nguyên vẹn cho em.”

Ngữ khí của Tả Dục Thành rất ung dung nhưng lại mang theo mười phần kiên quyết. Có thứ gì đó vừa lướt qua trong mắt Diệp Miêu Thư, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên đối diện với Tả Dục Thành, lạnh lùng nói: “Trả cho tôi? Tả tiên sinh, anh làm sao để trả cho tôi? Tôi nhớ rõ quan hệ giữa Tả gia và Lục gia không phải rất tốt sao.”

Tả tiên sinh… đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh, vậy mà lại dùng phương thức như gọi một người xa lạ. Đương nhiên anh không quen, nhiều hơn là thất vọng.

Tả Dục Thành cảm nhận rõ sự mỉa mai trong giọng nói Diệp Miêu Thư. Câu cuối cùng ngữ khí còn nặng nề hơn. Anh không kìm được khẽ thở dài

Thấy Diệp Miêu Thư nhìn mình chằm chằm, cho dù đã liệu trước, nhưng trong lòng vẫn dâng lên sự thất vọng sâu sắc.

Trốn tránh ánh mắt của Diệp Miêu Thư, Tả Dục Thành quay mặt ra chỗ khác, nhưng suy nghĩ của anh đã trôi ngược về rất lâu, rất lâu trước đó…

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.