Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1792 chữ

Chương 31: Anh vô cùng không thích

Người dịch: Đuôi Cá.

Beta: Thùy Trần.

Tả Dục Thành theo sự chỉ dẫn của phục vụ đã đến trước cửa của một căn phòng VIP.

Đẩy cửa phòng bao, mùi nước hoa nồng đậm xông thẳng vào khoang mũi giống như trước đây.

Tả Dục Thành ghét bỏ, khẽ giơ tay lên phẩy phẩy, sải bước vào trong.

Chỉ mới liếc mắt một cái đầu tiên, anh đã nhìn thấy những mỹ nữ gợi cảm nhưng chỉ có một màu, đang bao quanh một người đàn ông, có thể thấy được bọn họ đang nói chuyện vô cùng vui vẻ.

“Tả Thiếu……” Một người phụ nữ trong số đó lộ ra vẻ ngạc nhiên vô cùng, nói chuyện với người đàn ông vừa bước vào.

Trần Đông Kiệt ngồi trên sofa đẩy những người phụ nữ đang ở kế bên mình ra, hướng về phía Tả Dục Thành vẫy vẫy tay.

Tả Dục Thành gật đầu tỏ ý chào lại, sau đó ngồi ở một bên khác của sofa, ánh mắt phiền muộn khó hiểu.

“Đi đi, đi đi, Tiểu An, em qua bên kia ngồi với Tả Thiếu, đừng có ở nơi này làm loạn vớ vẩn nữa.” Ánh mắt của Trần Đông Kiệt khẽ nhìn qua mấy người phụ nữ, cuối cùng nhìn vào một người phụ nữ có dung mạo và thân thể tốt nhất trong số đó nói.

Người phụ nữ kia lúc mới đầu còn ngẩn ra một lát, thế nhưng lúc nhìn thấy Tả Dục Thành ngồi cách đó không xa, liền kinh ngạc khép không nổi miệng.

Ở Vân Thành này không ai không biết, Tả Dục Thành không gần nữ sắc, là một vương bài ở Vịnh Bích Lam, cô cũng giống như những người phụ nữ khác, chứa đầy sự hứng thú đối với anh, thế nhưng lại không dưới một lần vấp phải trắc trở ở trên người anh, cho dù bản thân có trêu đùa như thế nào đi nữa, đối phương vẫn không hề có bất cứ động thái gì, thậm chí còn chẳng thèm thân cận với mình.

Về lâu về dài, cho dù trong lòng có chút ham muốn, thế nhưng cô cũng không còn muốn lãng phí thời gian của mình ở trên người Tả Dục Thành nữa, dù sao bọn họ làm trong ngành này, chỉ để ý đến chuyện tiền bạc, còn chuyện tướng mạo gì đó thì cũng chỉ là một đám mây trôi, đẹp trai thì sao, càng tốt, xấu thì sao, cũng được thôi, bọn họ chỉ có thể để vận mệnh chọn lựa mà thôi.

Có điều đêm nay được Trần Đông Kiệt gọi tên như thế, cô có chút cảm thấy khó khăn, chỉ đành ôm lấy tâm tư đi dò thám mà bước qua đó.

Vừa đến gần liền nghe được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đối phương, Tiểu An chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, người đàn ông ở trước mặt, cô vô cùng muốn chinh phục, chỉ tiếc rằng không hề có bất cứ cơ hội nào.

“Tả Thiếu, anh đã bao lâu không đến rồi, em còn tưởng rằng anh canh cánh trong lòng đối với cách làm lần trước của em.” Tiểu An nói vô cùng nhẹ nhàng, cô ở trong phương diện này đích thực chỉ có một chiêu.

Động tác uống rượu vang của Tả Dục Thành thoáng dừng lại, quay đầu lại nhìn người phụ nữ ở kế bên, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo.

Thế nhưng người phụ nữ đó lại hoàn toàn không biết, Tả Dục Thành không hề cự tuyệt, khiến cho cô ta tưởng rằng đêm nay có vẻ như có cơ hội, vì thế càng to gan hơn một chút, móng tay to màu đỏ diêm dúa đã đặt lên vòm ngực của anh, xoa từng vòng từng vòng ở trên đó, độ tiêu chuẩn nhắm vừa khéo.

Thế nhưng trong lòng của Tả Dục Thành lại không hề có chút gợn sóng nào, bắt buộc bản thân nhịn xuống sự khinh thường ở trong lòng, một tay nắm lấy tay cô ta.

Tiểu An cứ ngỡ rằng đối phương đã có phản ứng, vui vẻ không thôi.

Thế nhưng ngay sau đó, từ cổ tay truyền đên một cơn đau khiến cho cô cau mày thật chặt.

“Hàn Nhiễm An, tôi đã từng nói đừng ở chỗ tôi nổi lên tâm tư gì, tôi vô cùng không thích.” Trong lúc Tả Dục Thành nói chuyện, không hề có chút khách khí nào mà hất tay của cô ta ra, còn rút một tờ khăn giấy khẽ lau lòng bàn tay vừa nắm cổ tay cô, lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Hàn Nhiễm An chưa từng cảm thấy bản thân thất bại như thế này, người trải qua vô số người đàn ông như cô, bị cùng một người đàn ông cự tuyệt không biết bao nhiêu lần, còn bản thân thì cứ mãi tìm cách bám lấy, quả thực là sự sỉ nhục nực cười, không tự lượng sức mình.

Trần Đông Kiệt để ý đến tình hình ở bên này, nghiêng đầu qua nhìn.

“Có chuyện gì vậy Tiểu An, sao em lại chọc cho Dục Thành không vui rồi?”

“Không có gì đâu Đông Kiệt, không phải là lỗi của cô ấy, bảo bọn họ ra ngoài hết đi, chắc Thiên Kỳ cũng sắp đến rồi.” Giọng điệu của Tả Dục Thành thanh lạnh, rõ ràng là không muốn cùng anh ta thương lượng.

Trần Đông Kiệt cũng biết được tính nết của Tả Dục Thành, lại nghĩ đến Lục Thiên Kỳ còn nói sẽ mang em dâu đến, bất đắc dĩ, chỉ có thể buồn bực đuổi hết những người phụ nữ ở bên cạnh.

Những người phụ nữ này xem ra cũng rất thức thời, biết rằng bản thân bây giờ đã không còn thích hợp ở lại chỗ này, liền không dám chậm chạp chút nào, lần lượt theo nhau ra khỏi phòng bao.

Hàn Nhiễm An đi đến cửa phòng bao vẫn còn quay đầu trầm tư nhìn Tả Dục Thành một cái, thế nhưng Tả Dục Thành lại không hề phát hiện, hơn nữa anh cũng không quan tâm……

Nhìn thấy cửa phòng bao đã đóng lại, Trần Đông Kiệt thu ánh mắt lại, rót cho bản thân một ly rượu, rồi lại rót cho Tả Dục Thành.

“Lão Tả à, không phải tôi nói cậu chứ, cậu cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, sao vẫn còn bẽn lẽn như những cô gái vậy, lần trước đã nói với cậu người đàn ông phải buông thả bản thân trước tuổi ba mươi, cậu quên rồi sao? Đến lúc đó cậu thực sự sẽ hối hận đấy.” Trần Đông Kiệt uống cạn ly rượu, lại thêm vào lúc nãy cùng những người phụ nữ kia đùa giỡn vô cùng vui vẻ, nên nói chuyện có chút nhẹ nhàng.

Tả Dục Thành liếc mắt nhìn qua đó một cái, nhìn đến nỗi Trần Đông Kiệt thấy lạnh cả người.

“Được rồi, được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, không nói nữa.” Trần Đông Kiệt hiểu tính cách của anh, dứt khoát ngậm miệng lại.

Trong hai năm quen biết với Tả Dục Thành và Lục Thiên Kỳ này, thêm vào việc lúc trước đã từng nghe nói qua, anh đối với tính cách của hai người này cũng có phần hiểu biết.

Nhà họ Tả và nhà họ Lục là thế giao, Tả Dục Thành và Lục Thiên Kỳ lớn lên cùng với nhau.

Tuy rằng như thế, nhưng tính cách của hai người quả thực là hoàn toàn khác nhau.

Tả Dục Thành tính cách lãnh đạm trầm ổn nội liễm, khiến cho người ta không dám tùy tiện tiếp cận, trên thương trường thì giống như là một con sư tử mạnh mẽ, không hề biết nhẹ dạ mềm lòng, luôn không để cho bản thân mình phải chịu thiệt.

Còn Lục Thiên Kỳ thì lại không giống vậy, Lục Thiên Kỳ có chút giống với anh, hai người đã phong lưu thành tính, tin đồn bên lề không dứt, bất cứ lúc nào đều nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng Lục Thiên Kỳ lại có điểm khác biệt với anh, anh cũng không phải chưa từng thấy sự mạnh mẽ của Lục Thiên Kỳ, mới trước đây không lâu, anh ta vẫn còn cùng Tả Dục Thành hợp lực với nhau thôn tính một công ty nhỏ kia……

Nhưng Trần Đông Kiệt quen biết với hai người bọn họ, mức độ lớn nhất trên phương diện này là bởi vì ba của anh là Cục Trưởng Cục Công An, nhưng Trần Đông Kiệt cũng không phải là tầm thường không có tài cán gì, nhìn ngoài mặt trông có vẻ tùy tiện ăn không ngồi rồi, nhưng trên thực tế anh quản lý tất cả mạch máu của các quán bar tại Vân Thành, thêm vào đó với thân phận của ba anh, ở Vân Thành cũng xem như có thể hô mưa gọi gió.

Vì thế anh cùng với Tả Dục Thành và Lục Thiên Kỳ có mối quan hệ tốt cũng là có nguyên do, ba người bọn họ trên cơ bản có thể nói là những nhân vật nổi tiếng ở Vân Thành.

“Dục Thành, cậu đoán thử xem, lát nữa người con gái Thiên Kỳ dẫn đến có phải là một trong những người phấn hoa dung tục kia không?” Trần Đông Kiệt mắc phải một cái bệnh nếu không có phụ nữ, thì cái miệng không khép lại được, lúc này anh lại bắt đầu hứng thú với người phụ nữ mà lát nữa Lục Thiên Kỳ sẽ dẫn đến.

“Không.” Tả Dục Thành trực tiếp phủ định, đối với sự hiểu biết của anh về hắn, nếu như là loại phụ nữ đó, hắn sẽ không thể nào dẫn đến để giới thiệu cho mình và Trần Đông Kiệt biết.

“Theo tôi thấy, người phụ nữ lát nữa Thiên Kỳ mang đến nhất định là có phong thái của một ngự tỷ, vô cùng trưởng thành,” Trần Đông Kiệt vô cùng tự tin nói, cuối cùng, còn bổ sung thêm một câu, “Chi bằng chúng ta cược với nhau đi, một chiếc xe Maserati Ghibli, có được không?”

Tả Dục Thành nhún nhún vai tỏ vẻ không hề chi, anh chưa từng cảm thấy mình sẽ thất bại.

Sau khi hai người im lặng được mấy phút.

Cửa phòng bao được kéo mở từ bên ngoài, hai bóng người có hình dáng cao thon bước vào……

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp

Truyện Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.