Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã từng ngắm bốn giờ sáng ở Vân Thành chưa?

Phiên bản Dịch · 1343 chữ

Chương 20: Đã từng ngắm bốn giờ sáng ở Vân Thành chưa?

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Linh

Bệnh viện số 2 thành phố Vân Thành.

Tô Ngữ Hi nhìn Lục Thiên Kỳ đang đẩy cửa bước vào, vẻ mặt ngạc nhiên.

Một màn tối qua lại tái hiện trong đầu, ngay tức khắc khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng bừng.

Trái lại vẻ mặt của Lục Thiên Kỳ vô cùng bình tĩnh, đi thẳng đến cái ghế ở kế bên ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Ngữ Hi.

“Tôi có một căn biệt thự ở vịnh Bích Thủy, tối nay thu dọn đồ đạc, chuyển đến đó đi, tôi sẽ cho người đến đón em,” Lục Thiên Kỳ ngừng lại trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ điều gì, “Còn nữa, bên phía Mị Sắc em không cần đến nữa, tôi đã giải quyết ổn thỏa giúp em rồi.”

Nghĩ đến việc Tô Ngữ Hi ở Mị Sắc nhảy múa cho nhiều người đàn ông xem như thế, trong lòng hắn bỗng có chút bực bội.

“Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đích thân đưa Tô Trạch Khải đến Anh.”

Nghe giọng nói bình thản của người đàn ông phía sau lưng, Tô Ngữ Hi căng thẳng không biết phải nói gì, cô nhìn em trai nằm trên giường bệnh một cái, vẫn yên tĩnh không một hơi thở của sự sống, sống mũi cay cay, một tiếng “Cảm ơn” sau cùng nghẹn lại nơi cổ họng.

Lục Thiên Kỳ nghe không rõ tiếng, nhưng hắn cũng chẳng có tâm tư đi nghe rõ ràng, “Này……”

Tô Ngữ Hi thắc mắc quay đầu lại, trên mặt còn mang theo một tia căng thẳng cùng hoảng loạn, sắc mặt có chút phiếm hồng.

Người đàn ông trước mặt này quả thực rất đẹp trai, hầu như tất cả các cô gái ở Vân Thành này đều mong được cùng người đàn ông này lôi kéo một chút quan hệ, lúc cô thấy hắn trên tivi trong lòng đã có sự rung động, huống hồ ngay giây phút này người đàn ông đó đang ở trước mắt, hơn nữa vào đêm qua, hai người vừa làm chuyện khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ đó……

Đó là lần đầu tiên của cô.

Rất nhiều người đều nói rằng lần đầu tiên đều vô cùng tốt đẹp, nhưng đối với Tô Ngữ Hi mà nói, thực sự cô không hề cảm thấy như thế, bởi vì người đàn ông trên người cô không hề giống người mà cô yêu nhất yêu nhất trong tưởng tượng.

Đêm đầu tiên trong tưởng tượng của cô, nên là đêm động phòng hoa chúc, thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người, cùng người đàn ông mình yêu sâu sắc ở bên nhau.

Thế nhưng cô và Lục Thiên Kỳ chỉ mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, không thể nói đến việc có yêu hay không, phần lớn chỉ là những khát khao tình dục mà thôi.

Quan trọng hơn đây là một cuộc giao dịch.

Nghĩ đến cuộc giao dịch này, ánh mắt của cô liền trở nên ảm đạm, trong lòng cảm thấy lạc lõng.

Lục Thiên Kỳ chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của cô, biểu cảm cuối cùng của cô khiến anh khẽ cau mày, “Tô Ngữ Hi, qua đây ngồi.”

Tô Ngữ Hi do dự, bởi vì tối qua anh cũng nói một câu như thế, và chuyện sau đó……

“Tôi không muốn ở đây……” Trong giọng nói của Tô Ngữ Hi mang theo sự khẩn cầu.

Ở đây có em trai của cô, mặc dù Tô Trạch Khải bị hôn mê, nhưng làm việc đó trước mặt em trai mình, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận.

Lục Thiên Kỳ chau mày càng chặt, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng chỉ nhìn Tô Ngữ Hi đứng đó, cũng không hề bức bách cưỡng ép cô như đêm qua.

Tô Ngữ Hi bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, sắc mặt trắng bệch

May mà lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ đó.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lục Thiên Kỳ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Diệp Miêu Thư làm xong việc, ở Anh đã là chín giờ hơn.

Cô mệt mỏi nằm lên giường, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Cả ngày hôm nay cô ở công ty bận rộn chuẩn bị tài liệu hợp tác với Lục Thị, khiến cả người đều mệt rã rời, đã rất lâu rồi cô chưa từng nghiêm túc làm việc đến thế.

Chỉ có điều công việc lần này lại vô cùng quan trọng, bởi thế cô không thể không lấy hết hai trăm phần trăm tinh thần để làm việc.

Thế nhưng cô luôn cảm thấy hôm nay dường như thiếu thiếu một chút gì đó, cô tùy ý lướt điện thoại, đến khi màn hình dừng lại ở mục nhật ký cuộc gọi đêm hôm qua, cô mới chợt nhớ ý tưởng mình nghĩ ra sáng nay.

Cô đặc biệt lên mạng tra thời gian ở Trung Quốc, chắc chắn rằng giờ này ở Trung Quốc là khoảng bốn giờ đêm.

Diệp Miêu Thư cười xấu xa, gọi một cuộc điện thoại.

Thế nhưng điều khiến cô kinh ngạc chính là phía bên kia lại nhanh chóng bắt máy.

“Alo.” Là một giọng nói lạnh nhạt.

Nghe giọng điệu, hình như vẫn còn rất tỉnh táo?

Diệp Miêu Thư thoáng ngẩn người, để xác nhận mình không gọi sai, một lần nữa, cô hỏi, “Anh là Tả Dục Thành?”

“Số điện thoại này, ngoài anh ra, còn ai có thể dùng được nữa?” Phía bên kia dường như đang cố nhịn cười.

Đùa cái gì vậy chứ? Diệp Miêu Thư quả thực muốn nổi điên, “Anh đêm rồi vẫn chưa đi ngủ sao?”

“Em đã từng ngắm qua Vân Thành lúc bốn giờ sáng chưa?”

Diệp Miêu Thư quả thực dở khóc dở cười, nghĩ cũng không thèm nghĩ vứt lại một câu “Không chừng anh bệnh thật rồi.” rồi tắt máy.

Thấy trò đùa của mình không được kết quả như mong muốn, cô vô cùng tức giận.

Vùi đầu vào sâu trong gối, Diệp Miêu Thư quả thực không dám tin, người đàn ông này đúng là trên trời phái xuống để chỉnh cô, khoảng thời gian gần đây hết lần này đến lần khác cô đều gặp rắc rối với anh, cô nhớ rõ lúc trước anh không hề như thế……

Cuối cùng, cô rút ra một kết luận: Con người rồi sẽ thay đổi, người đàn ông này thay đổi quá biến thái rồi……

Tả Dục Thành nhàn nhạt nhìn cuộc gọi đã bị cúp máy, vẻ mặt cười như không cười.

Giữa hai ngón tay trái còn đang kẹp một điếu thuốc, nếu như không phải là đêm khuya, người ta còn tưởng rằng anh của lúc này thật nhàn nhã.

Nhưng chỉ anh mới biết, trong lúc làm việc anh sẽ không đụng vào thuốc lá, trừ phi bản thân đã mệt rồi……

Anh không phải chưa từng nghĩ đến việc Diệp Miêu Thư sẽ “báo thù” anh, nhưng thật không nghĩ đến cô vậy mà dùng cách giống hệt đáp trả anh.

Nếu không phải sắp phải mở cuộc họp báo, đêm nay anh thức thâu đêm để chỉnh sửa tài liệu, e rằng bây giờ anh cũng cảm thấy khó chịu hệt như Diệp Miêu Thư đêm qua.

Tưởng tượng đến vẻ mặt của Diệp Miêu Thư khi không đạt mục đích, Tả Dục Thành không nhịn được khẽ cười, vốn dĩ có chút mệt mỏi lại cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Cô bé này, vẫn có phần giống với lúc trước, thích nghĩ ra những chủ ý quỷ quái, chỉ có điều đấu với anh, vẫn còn non một chút……

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.