Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đã trêu ai, chọc ai rồi

Phiên bản Dịch · 1536 chữ

Chương 19: Đã trêu ai, chọc ai rồi

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Linh

Tô Ngữ Hi vẫn còn do dự, mặc dù bản thân cô đã đồng ý với hắn, nhưng nói đến cùng, cô vẫn có điều lo lắng băn khoăn, nhiều hơn nữa, cô sợ, trong tiềm thức cô không muốn nhấc bước chân.

Lục Thiên Kỳ khẽ chau mày, lặp lại một lần nữa, “Tô Ngữ Hi, đến đây cho tôi……” Lần này giọng điệu mang theo nhiều sự bất mãn và mất kiên nhẫn.

Tô Ngữ Hi khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cô biết người đàn ông này đã nổi giận rồi, cô không dám chậm trễ, chỉ có thể cẩn thận từng chút bước qua.

Nhưng chưa đợi cô đến gần, Lục Thiên Kỳ đã giơ tay kéo cô một cái, Tô Ngữ Hi đã ngồi lên đùi hắn.

Đột nhiên tiếp xúc với cự ly gần như thế, khiến cho Tô Ngữ Hi mặt đỏ bừng bừng.

Trên người của Lục Thiên Kỳ có một mùi nước hoa nhè nhẹ, mùi hương ấy quả thực rất thơm, rất quyến rũ.

Tay của Lục Thiên Kỳ ôm eo của Tô Ngữ Hi, nhéo nhẹ trên eo cô, Tô Ngữ Hi giật thót người, nhưng Lục Thiên Kỳ lại ôm chặt không cho cô động đậy.

Ý thức được bản thân bị ăn đậu hủ*, Tô Ngữ Hi có chút tức giận, nhưng lại tránh không được, đành dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, cố hết sức không nhìn hắn.

*Ăn đậu hủ: bị trêu ghẹo, chiếm tiện nghi, sỗ sàng.

Lục Thiên Kỳ cưỡng ép quay đầu cô lại, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trầm giọng nói một câu: “Đôi mắt của em thật đẹp……”

Tô Ngữ Hi ngẩn ra, thế nhưng, chẳng mấy chốc, Lục Thiên Kỳ liền hôn xuống……

Bá đạo lại cường thế, khiến trong đầu Tô Ngữ Hi trở nên trống rỗng.

Chưa đợi cô kịp phản ứng, Lục Thiên Kỳ đã ôm cô lên, đi đến bên cạnh giường lớn……

……

Ở Anh Quốc xa xôi lúc Diệp Miêu Thư nghe thấy tiếng điện thoại reo là hai giờ khuya, cô đã ngủ được hai tiếng đồng hồ rồi.

Sự đau khổ khi bị đánh thức lúc nửa đêm, chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu được.

Người gọi đến là ai cô cũng lười nhìn, trực tiếp bắt điện thoại, mắt vẫn chưa mở ra, “Tên khốn khiếp nào nửa đêm gọi đến ảnh hưởng giấc ngủ của lão nương……”

Trong điện thoại vẫn không có bất cứ hồi âm nào, cô quả thực là muốn phát điên lên rồi, trực tiếp đem điện thoại quăng qua một bên, miệng còn mơ mơ màng màng nói, “Ban ngày thì có một tên Tả Dục Thành, đêm đến lại có thêm một tên điên, tôi đã trêu chọc đến ai thế này……”

Tả Dục Thành ở đầu bên kia chưa hề nói câu nào, cánh tay cứng nhắc ở đó, như một pho tượng vậy.

Cho đến khi trong điện thoại vang lên tiếng hô hấp đều đều theo quy luật, Tả Dục Thành mới hiểu ra, Diệp Miêu Thư bên kia đã ngủ rồi.

Khóe môi khẽ nhếch lên, anh không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Từ đêm qua đến giờ, anh luôn muốn gọi điện cho Diệp Miêu Thư, không vì điều gì khác, chỉ muốn nghe được tiếng nói của cô.

Thế nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được, vốn nghĩ không ôm hy vọng Diệp Miêu Thư có thể bắt máy, dù sao bây giờ bên Anh đã là nửa đêm, vậy mà Diệp Miêu Thư lại bắt máy, bắt thì bắt đi, giọng điệu ……lại còn đáng yêu như vậy……

Tả Dục Thành ngẩn ra một lát, không hiểu sao bản thân lại đột nhiên nghĩ đến hai chữ đáng yêu, rất nhanh anh liền cười chế giễu chính mình, một người điềm tĩnh nội liễm như anh, từ khi nào mà năng lực khống chế lại kém như thế, lại vì một cô gái mà biến thành như thế, cho dù người con gái ấy sớm đã in đậm trong lòng anh.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tả Dục Thành thu lại tâm tư, xoay đầu qua, gác điện thoại, chẳng mấy chốc, đã ngồi xuống ghế.

Lâm Mạn mặc một bộ đồ công sở đẩy cửa bước vào, tự nhiên khéo léo, “Tả Tổng”, cô khẽ gọi một tiếng, rồi đem những tài liệu đã chỉnh sửa xong bày ra từng cái đưa cho Tả Dục Thành, “Ở đây có một phần tài liệu của cuộc họp báo, ngoài ra có một bộ có liên quan đến tình trạng thu chi trong thời gian gần đây của bộ phận tài vụ.”

Tả Dục Thành gật gật đầu, đem hai bộ tài liệu phân biệt để qua một bên, “Trong khoảng thời gian mẫn cảm này, bên phía bộ phận tài vụ cô nên theo sát, tăng cường kiểm tra đánh giá cho thỏa đáng, đừng nên bỏ qua bất cứ điểm nghi ngờ nào, còn về phía bên bộ phận quan hệ công chúng cũng khép chặt lại, đừng để xảy ra sơ sót gì.”

Lâm Mạn khẽ gật đầu, dùng khóe mắt liếc trộm người đàn ông trước mặt, từ khi cô đi theo bên cạnh Tả Dục Thành trong lòng đã bắt đầu sùng bái anh, lúc mới đầu chỉ vì diện mạo bên ngoài, sau này cô mới phát hiện khí chất cùng tài hoa của anh mới thực thu hút người ta, người đàn ông này chính là hình tượng người đàn ông hoàn mỹ trong lòng cô.

Từ từ thở ra một hơi, cô rốt cuộc lại đang nghĩ cái gì vậy, cẩn thận từng chút nói, “Trước mắt phía bên Lục Thị không hề có động tĩnh gì lớn, nhưng sáng hôm nay có một tin đồn nói rằng thiếu gia của Lục Thị Lục Thiên Kỳ có ý muốn qua vài ngày nữa sẽ chuẩn bị đích thân đến Anh……”

Tả Dục Thành nghe đến đó khẽ chau mày, “Nếu là việc bàn hợp đồng, lúc này vốn dĩ không cần đích thân Thiên Kỳ xuất mã.” Anh nhìn về phía Lâm Mạn nói, dường như đang trưng cầu ý kiến của cô.

“Quả thực là như thế, có phải là vì chuyện khác?” Lâm Mạn phản ứng mau lẹ, buột miệng nói ra.

Tả Dục Thành khẽ gật đầu, mới nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, nghĩ đến sự bất thường buổi tối hôm qua của Lục Thiên Kỳ, sự nghi ngờ trong thâm tâm lại càng sâu.

Người anh nghĩ đến đầu tiên là Diệp Miêu Thư……nhưng lại không có khả năng, Diệp Miêu Thư có thể nói hận Lục Thiên Kỳ đến tận xương tủy, không thể nào có liên hệ riêng nào với hắn.

Nhưng anh lại không nghĩ ra được người nào thích hợp hơn.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, anh khẽ phất tay về phía Lâm Mạn đứng ở một bên, nói: “Cứ như thế đã, việc họp báo có thể chuẩn bị rồi, vào ngày mai đi……”

Lâm Mạn khẽ ngẩn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, sau khi nói “Vâng” một tiếng liền rời khỏi văn phòng.

Buổi sáng ở nước Anh.

Diệp Miêu Thư bị đồng hồ báo thức trong điện thoại đánh thức, phản xạ có điều kiện giơ tay ra mò mẫm cái tủ bên cạnh giường, thế nhưng lại không chạm được vào gì cả.

Cô lập tức phản ứng lại, giật mình nhảy lên, nháy mắt tỉnh táo lại.

Đêm qua không biết tên chết bầm nào nửa đêm gọi đến phá rối giấc mộng đẹp của cô, sau đó điện thoại đã bị cô quăng tùy tiện qua một bên……

Lúc này Diệp Miêu Thư vô cùng tức giận, tìm kiếm khắp nơi, cô rất muốn biết đêm qua ai đã làm cái việc độc ác đó.

Tìm một hồi, cuối cùng cô cũng tìm được điện thoại ở dưới chân mình.

Ngón tay xinh đẹp tinh tế quẹt màn hình điện thoại một cái, nhanh chóng mở nhật ký cuộc gọi.

Ba chữ “Tả Dục Thành” đập thẳng vào mắt, nhật ký cuộc gọi là 4 phút 43 giây.

Diệu Miêu Thư chau mày, lửa giận như bị dội một ca nước lạnh vậy, thay vào đó là sự nghi ngờ và khó hiểu.

Cô không ngờ rằng Tả Dục Thành nửa đêm sẽ gọi điện cho cô, anh chắc chắn là biết việc chênh lệch thời gian, nhưng điều cô càng muốn biết đó là, hơn bốn phút nói chuyện là thế nào, rõ ràng là sau khi cô bắt máy xong là quăng qua một bên, từ đầu đến cuối chưa hề quá một phút……

Diệp Miêu Thư buồn bực mà kéo kéo tóc, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được bất cứ lý do nào, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ “Đầu hàng”.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô lại cười xấu xa, trong lòng nảy ra một chủ ý……

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.