Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cho dù có đến thật, không bị chọc cho tức chết mà bỏ đi mới lạ

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

CHƯƠNG 17: CHO DÙ CÓ ĐẾN THẬT, KHÔNG BỊ CHỌC CHO TỨC CHẾT MÀ BỎ ĐI MỚI LẠ.

Trans: Hái Hoa Tặc

Beta Phan ender

"Tối nay đi uống một ly không?" Giọng của Tả Dục Thành vang lên.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, sau khi Tả Dục Thành nghe một tiếng. " Được " thì liền cúp máy

...

Câu lạc bộ quốc tế Hoàng Kim luôn là nơi giải trí quen thuộc của Tả Dục Thành và Lục Thiên Kỳ.

Hầu hết các khách hàng lui tới đây đều là những nhân vật có máu mặt. Ở đó thực hiện những giao dịch tiền, quyền và tình dục, tính bảo mật vô cùng lớn

Tả Dục Thành một thân âu phục màu xanh xám, cà vạt màu bạc, chân sải bước trên hành lang trung tâm lớn.

"Tả thiếu, ngài đã tới, Lục thiếu đợi ngài rất lâu rồi… " Một mỹ nữ mặc bộ đồ gợi cảm tôn kính với Tả Dục Thành, tay vẫn làm cử chỉ xin mời

Tả Dục Thành lạnh lùng “Ừ” một tiếng. Chậm rãi bước theo sau người phụ nữ, giữa hai người luôn có một khoảng cách nhất định.

Cuối cùng, hai người dừng chân trước cửa một căn phòng. Người phụ nữ đẩy cửa ra, Tả Dục Thành sải bước tiến vào.

Trong phòng, Lục Thiên Kỳ và Trần Đông Kiệt đang ngồi trên ghế sofa màu đỏ, bên cạnh còn có mấy mỹ nữ chân dài hầu hạ.

Tả Dục Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đây là phong cách mà hai đại nhân vật phong lưu Lục Thiên Kỳ và Trần Đông Kiệt yêu thích.

Trần Đông Kiệt nghiêng đầu xem ai đến. Khi nhìn thấy Tả Dục Thành, anh ta vội vàng lên tiếng chào hỏi: " Tả thiếu, cậu làm sao thế, người hẹn chúng tôi đến đây là cậu, người tới muộn cũng là cậu ? "

Tả Dục Thành im lặng mỉm cười.

Lục Thiên Kỳ đẩy người phụ nữ đang nằm trên người ra, chầm chậm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Tả Dục Thành đang ngồi xuống.

Tả Dục Thành tuỳ ý tháo cà vạt ném sang bên cạnh, lấy cái ly rỗng trên bàn trước mặt. Mỹ nữ bên cạnh tinh ý nhanh chóng rót rượu vang đỏ vào ly của anh.

Tả Dục Thành nhấp một ngụm, quay đầu lại nhìn khắp phòng một lượt cuối cùng quay sang Lục Thiên Kỳ hỏi: "Thiên Kỳ, chẳng phải cậu nói trong hai ngày này sẽ dẫn em gái đến cho chúng tôi gặp mặt sao ? "

Ngay khi Tả Dục Thành đề cập đến chuyện này, Lục Thiên Kỳ bất giác cau mày. Ban đầu hắn cứ nghĩ Tô Ngữ Hi sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho mình, nhưng hắn không ngờ rằng người phụ nữ này lại cứng đầu như vậy.

Không đợi Lục Thiên Kỳ mở miệng Trần Đông Kiệt ngẩng đầu khỏi ngực của mỹ nữ, nói chen vào: "Cái gì mà em gái. Dục Thành, cậu đang nói đùa đấy à. Nhìn ở đây xem, cho dù có tới, không bị chọc cho tức chết mà bỏ đi mới là lạ đấy. Cậu xem xem nơi đây cái nào chẳng phải cực phẩm ? “

Tả Dục Thành sờ sờ khoé miệng, trầm mặc không nói gì.

Ngược lại vẻ mặt của Lục Thiên Kỳ rất không tốt, nét mặt biểu lộ sự khó chịu. Chỉ có giọng nói của Trần Đông Kiệt và người phụ nữ xinh đẹp vang lên trong phòng.

"Dục Thành", Lục Thiên Kỳ dựa người vào ghế sofa, mắt vẫn nhắm nghiền. " Cậu nghĩ thế nào về việc Lục Thị đầu tư vào thị trường Anh Quốc? "

Bàn tay đang cầm ly rượu vang của Tả Dục Thành bỗng khựng lại, anh nhanh chóng uống hết phần rượu còn lại trong ly, cuối cùng từ từ mở miệng, nói: "Không tệ. Thị trường ở Anh quả thực rất hấp dẫn và có tiềm năng phát triển rất lớn."

Lục Thiên Kỳ bật cười thành tiếng, mở mắt ra, lấy ly rượu trước mặt, đưa đến trước Tả Dục Thành, giọng đầy tự tin nói: "Chúc tôi sẽ thành công."

Tả Dục Thành nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, đưa tay chạm vào hộp thuốc lá trong túi. Một điếu thuốc nhanh chóng được kẹp giữa hai tay của Tả Dục Thành.

Lục Thiên Kỳ và Tả Dục Thành không có hứng thú giống như Trần Đông Kiệt. Cả hai đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của chính mình.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Lục Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào di động với vẻ đầy nguy hiểm. Trên màn hình hiện ra một số điện thoại lạ. Hắn vô thức ấn tắt máy rồi để nó qua một bên. Lúc này, rõ ràng hắn không có tâm trạng trả lời điện thoại từ một kẻ xa lạ.

Nhưng người ở đầu dây bên kia hình như không dễ dàng bỏ qua như thế. Mấy giây sau, tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, trước sau đều cùng một số.

"Ai? Tốt hơn là cô có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi." Vẻ mặt Lục Thiên Kỳ đầy bất mãn, giọng điệu cảnh cáo ám chỉ tâm trạng bây giờ của hắn cực kỳ không tốt.

Nhưng chẳng mấy chốc Lục Thiên Kỳ nhanh chóng lấy áo vest, lao nhanh ra khỏi cửa.

Tả Dục Thành chầm chậm thu lại ánh mắt đang nhìn lưng của Lục Thiên Kỳ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa Lục Thiên Kỳ chưa đóng lại.

Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng chẳng mấy chốc Tả Dục Thành lấy cà vạt bên cạnh, tuỳ ý đeo lại rồi bước ra ngoài.

Trên ghế sofa, Trần Đông Kiệt cuối cùng cũng ngồi không nổi nữa , đẩy người phụ nữ trên người ra, hét lên với Tả Dục Thành, "Này, hai người các cậu làm sao thế hả ? Là các người gọi lão tử ra đây, bây giờ từng người không chào hỏi gì đã rời đi. Các người rốt cuộc muốn làm cái quái gì thế ? ”

Tả Dục Thành quay đầu lại, suýt chút nữa quên mất vị Đông đại gia này, xoa xoa trán đau đầu. Sau một lúc, anh khẽ nói: "Tôi sẽ gọi thêm mấy nữ sinh vào đây cho cậu…”

Câu nói này khiến Trần Đông Kiệt thích thú, anh ta cười xấu xa, "Vẫn còn nhớ khẩu vị của tôi, còn tạm được… ”

Tả Dục Thành không để ý, dường như đã quá quen với sự xa hoa truỵ lạc của vị Trần thiếu này.

Lúc này anh đang suy nghĩ về người đã gọi cho Lục Thiên Kỳ, khiến hắn vội vã rời đi mà không nói một lời...

Hôm nay Tô Ngữ Hi mặc một chiếc váy dài tới gối, mái tóc đen để xoã tuỳ tiện đến ngang lưng, đung đưa trong gió. Từ xa nhìn tới mang đến một kiểu hưởng thụ thị giác cực kỳ thoải mái.

Lúc này, cô đang đứng trước khách sạn năm sao Junhuan Hotel, nhìn chằm chằm vào ánh đèn lúc tỏ lúc mờ.

Chiều cao 1m70 so với các cô gái hiện nay không phải là thấp, nhưng đứng trước toà nhà cao 16 tầng này cô vẫn cảm thấy cực kỳ nhỏ bé.

Xung quanh đều là các loại xe hơi sang trọng, cách bài trí lộng lẫy, xa hoa, không khó hiểu rằng những người có thể vào được đây nhất định không phải người tầm thường.

Lúc này, tâm trạng cô không tránh khỏi phức tạp.

Nghĩ đến Lục Thiên Kỳ lúc nãy qua điện thoại bảo cô đến Junhuan 1602, trái tim cô bất giác thắt lại, bây giờ cô mới hiểu, thứ Lục Thiên Kỳ muốn là gì...

Trong lòng hiểu rõ nếu cô bước vào đây sẽ có hậu quả thế nào, cô có chút do dự, nhưng nghĩ tới Tô Trạch Khải vẫn đang nằm trên giường bệnh, cô biết mình đã không còn lựa chọn nào khác.

Chẳng qua là ở cùng hắn ta một đêm thôi, nhịn một chút, chắc sẽ nhanh chóng kết thúc…

Trong lòng đã quyết, cô hít một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra... Sau đó kiên định tiến vào bên trong.

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.