Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là không muốn nợ ân huệ của người khác

Phiên bản Dịch · 1395 chữ

Chương 16: Chỉ là không muốn nợ ân huệ của người khác

Người dịch: Hái Hoa Tặc

Beta: Phan Ender

Chiều thứ năm.

"Sa thải? Tại sao?" Tô Ngữ Hi nói một cách hoài nghi, đối mặt với Giám đốc Lưu đang ngồi trên ghế.

Giám đốc Lưu bĩu môi, biểu hiện vô cùng mất tự nhiên, gượng gạo mở miệng: "Tiểu Tô à, tôi cũng hết cách. Tôi rất xem trọng cô, nhưng bên trên nói đã chọn được người phù hợp hơn rồi. Vậy nên từ góc độ hiệu suất tổng thể, cô chỉ có thể bị loại. Cô đến phòng tài vụ giải quyết đi. "

Điều này đương nhiên không đúng, chỉ là anh biện bừa một lý do. Nhưng việc bên trên bảo anh sa thải cô là có thật, hơn nữa còn không cho để lộ lý do. Anh ta cũng chẳng giúp gì được.

Trên thực tế, anh vẫn luôn xem trọng cô gái trẻ này, hoà nhã dễ gần, lại có lòng kiên nhẫn. Với tư cách là một cô giáo, các bạn nhỏ và cha mẹ chúng đều đánh giá cô rất tốt.

Giám đốc Lưu cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tô Ngữ Hi, không tiếp tục nói nữa. Nhưng điều làm anh ta ngạc nhiên là, giây tiếp theo, Tô Ngữ Hi lên tiếng, "Vâng, tôi hiểu rồi."

Giám đốc Lưu nghe thấy giọng nói không lạnh cũng không nói của cô, vẻ mặt ngoài ý muốn. Người vô duyên vô cớ bị sa thải mà vẫn bình tĩnh thế này, ông cũng là lần đầu nhìn thấy

Nhìn theo bóng lưng cô đẩy cửa đi ra, khóe miệng ông co giật, vẻ mặt vô cùng bất lực và hối hận.

Sau khi giải quyết với phòng Tài vụ, Tô Ngữ Hi bước ra khỏi cánh cửa của trung tâm phụ đạo.

Lúc này, cô chắc chắn cảm thấy vô cùng mất mát...

Cô đã làm công việc này được hơn mấy tháng rồi. Cô rất thích nó, không chỉ vì đây là công việc có thu nhập ổn định nhất, mà còn vì cô thích ngày tháng nô đùa cũng lũ trẻ.

Nhưng mà, mới vừa đây, cô lại bị sa thải một cách không minh bạch.

Dĩ nhiên cô có thể nghe ra sự miễn cưỡng trong lời nói của Giám đốc Lưu, cô hiểu đó chỉ là cái cớ, nhưng cô cũng chẳng buồn tranh luận. Chỉ là một nhân viên quèn, cô không đủ tư cách để mặc cả với ông chủ.

Cô ngẳng mặt lên nhìn trời. Mặc dù đã về chiều, bầu trời vẫn trong xanh, quả nhiên chẳng phù hợp với tâm tình của cô hiện tại.

Lắc đầu bất lực, Tô Ngữ Hi dạo bước hoà mình vào dòng người trước mặt.

Cách đó không xa, một chiếc Bentley đỗ lại bên đường, hệt như lần trước.

Hôm nay, Lục Thiên Kỳ vận âu phục sang trọng. Cà vạt bị kéo ra vứt sang một bên, mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng nào đó. Ánh nắng buổi chiều lướt qua gương mặt điển trai, cương nghị của hắn, đẹp đến rung động lòng người.

Lưu Đào ngồi bên ghế phụ thấy phản ứng của Lục Thiên Kỳ qua gương chiếu hậu. Nhìn theo hướng của Lục Thiên Kỳ, anh thấy một bóng lưng mỹ miều, nhìn cho đến khi người ấy đã hoà vào trong đám đông, anh mới cất tiếng: "Lục tổng, cô gái kia vẫn không có ý định gọi cho ngài. Ngày mai là ngày cuối cùng rồi.Ngài chắn chắn cách này có hiệu quả chứ?"

Lục Thiên Kỳ uể oải dựa vào ghế, nheo mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Làm tốt việc của mình đi. Bớt phí lời."

Lưu Đào nhanh chóng ngậm miệng, biết là không nên hỏi nhiều. Anh ta quay sang ra hiệu cho tài xế lái xe, nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Rốt cuộc Tô Ngữ Hi là thần thánh phương nào mà có thể khiến người đàn ông này đột nhiên chú ý như vậy, thậm chí có thể nói là để mắt tới…

Anh Quốc

Diệp Miêu Thư đã đến căn tin của công ty gần một thời gian ở Anh.

Cô luôn cùng nhân viên ở đây nhầm lẫn giờ ăn cơm.

Trong công ty về cơ bản đều là người nước ngoài, vì vậy hầu hết đồ ăn phục vụ trong nhà hàng đều là dồ ăn phương Tây.

Diệp Miêu Thư cầm một cái đĩa trên có mấy miếng sandwich cùng một ly sữa, tìm một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống.

Đến Anh Quốc đã nhiều năm, từ lâu cô đã quen với văn hóa ẩm thực nơi đây.

Tuy nhiên, bữa nay Diệp Miêu Thư ăn không được tập trung. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô cầm điện thoại di động lên, soạn một tin nhắn: “Anh đang làm gì vậy?

Nhìn thấy dòng chữ đã gửi thành công, cô lại cảm thấy như thế hơi mất tự nhiên, bèn nhanh chóng soạn một tin khác: "Tin nhắn hôm qua tôi gửi anh đã nhận được chưa?”

Nhắn xong cô thư thái uống một ngụm sữa.

Sau khoảng mười phút, điện thoại rung lên. Cô lau vội khóe miệng, nhấc điện thoại lên vẻ mặt đầy mong đợi.

[Sắp tan làm, nhận được rồi.]

Diệp Miêu Thư cau mày, người đàn ông này, không biết sau khi nhận tin thì nên hỏi thăm vài câu à? ! Nhưng khoé môi không tự chủ bất giác cong lên, ngón tay cô gấp gáp nhấn vào màn hình: “Một thời gian nữa tôi sẽ về nước, tới lúc đó sẽ mời anh đi ăn cơm.

[Tại sao lại mời tôi ăn cơm?]

Diệp Miêu Thư đóng băng một lúc, ăn cơm còn phải có lý do à? Nhưng cô vẫn thở dài và quay sang nhắn thêm một lần nữa: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ không muốn nợ ân huệ của người khác, lần trước anh đến chẳng phải cũng mời tôi ăn cơm sao?

Nhưng lần này cô đợi hơn 20 phút, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.

Đĩa ăn sớm đã sạch trơn mà điện thoại vẫn không có dấu hiệu đổ chuông. Diệp Miêu Thư chửi thầm trong lòng, "Mẹ kiếp, đúng là lãng phí thời gian ăn trưa của bà đây", sau đó cô nhét điện thoại vào túi rồi rời khỏi nhà ăn.

Vân Thành.

Tả Dục Thành đứng trong văn phòng trên tầng cao nhất của tập đoàn Tả thị, tay cầm một chiếc ly, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Tầng 48 là đủ để nhìn bao quát một nửa Vân Thành. Lúc này, anh đang nhìn hoàng hôn buông xuống, tâm trạng vô cùng tốt.

Anh biết rõ tại sao bản thân lại vui vẻ đến vậy.

Nghĩ đến tin nhắn của Diệp Miêu Thư nói rằng cô sắp trở về Vân Thành, khoé miệng bất giác cong lên. Thậm chí anh còn có chút khẩn trương, không khỏi tự cười nhạo chính mình. Sau bao nhiêu năm, cô ấy vẫn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh bất cứ lúc nào.

Cô ấy nói không muốn nợ ân huệ của người khác, nét cười trên mặt Tả Dục Thành càng sâu hơn. Trong lòng nghĩ thầm: "Em nợ tình cảm của anh cũng nhiều đấy, thế mà còn nói không nghĩ nhiều” nhưng cuối cùng anh vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Lâu như vậy rồi, anh vẫn rõ tính cách của cô.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Miêu Thư là người đã muốn là phải có được. Cô ghét những người không trả lời khi nói chuyện với cô. Điểm mấu chốt là cô đã có tính cách ấy từ lúc còn nhỏ, điều đó cũng khiến cô càng thêm bướng bỉnh và nghịch ngợm.

Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, Tả Dục Thành vẫn tin rằng cô đang mặt nhăn mày nhó khi anh không chịu trả lời tin nhắn, sự thật quả thực là thế.

Nghĩ đến đây, anh rút điện thoại ra, bấm số gọi điện. Điện thoại đổ chuông hồi lâu trước khi có một giọng nói lười biếng cất lên, "Alô ..."

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.