Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông mong rằng bản thân có thể thắng cược ván này

Phiên bản Dịch · 1712 chữ

Chương 14: Ông mong bản thân có thể cược thắng ván này.

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Thùy Trần

Lục Thiên Kỳ đứng trước mấy chục máy quay nói đĩnh đạc, lập luận hoàn toàn kín kẽ, những cô gái không hiểu hắn xem xong đoạn video này, e rằng chẳng có mấy người không sùng bái hắn.

Thế nhưng đối với Diệp Miêu Thư, cô lại chẳng nghĩ như thế, cô đối với người đàn ông trước mắt, ngoài thù hận ra đã không còn bất cứ tình cảm gì nữa.

Chỉ có cô mới biết bộ mặt thật của hắn, hắn ta ngoài mặt là thế nhưng sau lưng lại khác, quả thực làm cho người ta ghét cay ghét đắng.

Thấy Lục Thiên Kỳ có ý định đầu tư vào nước Anh, Diệp Miêu Thư cúi đầu, có chút suy tư.

Thực ra, trước đây tập đoàn An Ninh chỉ là một chi nhánh xí nghiệp trực thuộc Diệp Thị ở Anh, sau khi trải qua biến cố kia, dưới sự lãnh đạo của Diệp Tử Mặc đã trở thành xí nghiệp giải trí hàng đầu ở Luân Đôn, mà Lục Thiên Kỳ của Lục Thị cũng vừa hay là chủ quản (người đi đầu) trong lĩnh vực này. Hắn luôn muốn đầu quân vào Luân Đôn, nhất định phải thương thảo trước với An Ninh, mà quả thực hắn cũng đã làm như thế, Lục Thị đã phái mấy đợt người đến An Ninh nhưng với thân phận là tổng giám đốc của An Ninh cô chưa từng đích thân theo sát vụ hợp tác này, không phải vì cô muốn trốn tránh, mà là vì người Lục Thị phái đến đều không quan trọng, chưa đến mức khiến cô phải ra mặt tiếp đón.

Kể từ khi đến Anh vào hai năm trước, Diệp Miêu Thư đã không còn quan tâm đến bất cứ tin tức nào ở Vân Thành, lúc đó cô chỉ vừa 17, 18 tuổi, vẫn còn non nớt chỉ muốn quên đi quá khứ làm lại từ đầu, cô không hề muốn quay trở lại Vân Thành, vì ở nơi đó có một thứ hồi ức khiến cô sợ hãi tột cùng.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, cô mới phát hiện ra rằng có những chuyện không phải cô muốn quên thì sẽ quên được, mà ngược lại nỗi đau mất đi cha mẹ lại ngày càng gia tăng, ý nghĩ báo thù trong đầu lại ngày càng mãnh liệt.

Thế nhưng muốn lật đổ Lục Thị, đâu có dễ dàng như thế, thực lực của Lục Thị vốn dĩ không thể xem thường, sau khi thôn tính xong Diệp Thị thì càng phát triển mạnh mẽ, cô không có loại năng lực có thể lật đổ được một công ty cường đại như vậy, bởi thế ý nghĩ này giống như câu chuyện ngàn lẻ một đêm.

Đến khi Tả Dục Thành xuất hiện, cô mới nhìn thấy được chút hy vọng.

Vừa nghĩ đến Tả Dục Thành, cô liền không nhịn được mỉm cười. Thực ra lần đầu tiên gặp lại Tả Dục Thành ở Anh chẳng có gì vui vẻ, cô vẫn còn nhớ mình dùng những lời ác ý để nói chuyện với anh, lạnh lùng đến cực điểm, thế nhưng Tả Dục Thành chỉ nói với cô một câu “Xin lỗi”.

Sau này, mỗi lần Tả Dục Thành đến, cô đều không nói với anh câu nào, cho dù lúc bất đắc dĩ phải mặt đối mặt, cô cũng không nhìn thẳng vào anh.

Mãi đến sau này khi Diệp Tử Mặc nói với cô Tả Dục Thành không hề tham dự vào việc đó, ngược lại còn bảo vệ cô, cũng chính lần đó cô mới thực sự hiểu rõ được mọi nguyên căn của chuyện kia.

Diệp Tử Mặc là chú ruột của cô, chính ông đã đưa Diệp Miêu Thư đến Anh để bắt đầu một cuộc sống mới. Diệp Tử Mặc chưa từng kết hôn, thế nên cũng không có con cái gì, từ khi cô còn nhỏ ông đã rất thích tính cách nghịch ngợm của Diệp Miêu Thư. Trong lòng cô, sớm đã xem Diệp Tử Mặc là người cha thứ hai, thế nên cho dù cô không tin Tả Dục Thành, nhưng cô lại tin tưởng Diệp Tử Mặc.

Tuy biết rằng Tả Dục thành vô tội, nhưng trong thâm tâm Diệp Miêu Thư vẫn không thể tiếp nhận được anh, thế nên cho dù hiểu được chân tướng sự thật, cô cũng không muốn để ý tới Tả Dục Thành, cho đến lần đó……

Tả Dục Thành đến Anh theo định kỳ, tuy cô biết nguyên nhân bên trong, nhưng cũng chưa từng hỏi qua Diệp Tử Mặc, cho đến lần Tả Dục Thành tiết lộ với cô, cô mới biết thực ra Tả Dục Thành đang muốn giúp cô. Nhưng bây giờ, cô vẫn chưa hiểu được anh làm vậy có mục đích gì……

Diệp Miêu Thư ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Lục Thiên Kỳ trong điện thoại, bỗng chốc trong lòng thấy nghi ngờ. An Ninh là chi nhánh trước đây của Diệp Thị, Lục Thị không phải là không biết, thế sao lại cố chấp muốn hợp tác với An Ninh, mục đích lại là gì?

Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, thế nhưng ngay sau đó cô liền cười ra tiếng, vẻ mặt đầy trào phúng.

Cô của ngày hôm nay đã không còn là Diệp Miêu Thư của 8 năm trước, An Ninh cũng không phải là Diệp Thị ngày đó, cô và Diệp Tử Mặc tuyệt đối sẽ không cho phép việc của tám năm trước tái diễn thêm lần nào nữa!

Diệp Miêu Thư sau khi tắt đoạn video đi lại bắt đầu cảm thấy khó khăn với việc trả lời Tả Dục Thành thế nào.

Cô làm việc cả một ngày mà vẫn mơ màng như cũ, thế nhưng chẳng mấy chốc cô liền ra quyết định: Đợi tối nay về nhà, sẽ đi hỏi thử Diệp Tử Mặc……

Lúc Diệp Miêu Thư về đến nhà, Diệp Tử Mặc đang ngồi trước máy tính trong thư phòng làm việc.

Diệp Tử Mặc bây giờ không cần phải đến công ty nữa, nhưng vẫn giữ chức Chủ Tịch Hội Đồng quản trị ở An Ninh, mặc dù những quyết sách quan trọng đều do Diệp Miêu Thư ra quyết định, trải qua mấy năm học tập kinh nghiệm, ông vẫn tin tưởng vào thực lực của cô.

Nghe tiếng Diệp Miêu Thư gõ cửa bước vào, Diệp Tử Mặc tháo mắt kính, duỗi lưng một cái, nói: “Thư nhi về rồi à, ăn cơm tối chưa?”

Diệp Miêu Thư gật đầu, ngồi xuống trước mặt ông, muốn nói gì đó rồi lại thôi, trên mặt viết đầy tâm sự.

Diệp Tử Mặc vừa nhìn đã biết tỏng cô rồi, “Video Dục Thành gửi cho con, con đã xem chưa?”

Diệp Miêu Thư ngẩn người chốc lát, thì ra ông biết chuyện đoạn video, nhưng chợt nghĩ lại, hình như không có gì kỳ lạ thì phải.

Thấy Diệp Miêu Thư không chịu trả lời, Diệp Tử Mặc tiếp tục nói: “Thư nhi à, chú biết con bây giờ đang rất rối rắm, chú cũng đã già rồi, không chịu nổi dày vò nữa, chuyện của bọn trẻ các con, hãy tự mình giải quyết đi……”

Diệp Miêu Thư đã sớm đoán ra Diệp Tử Mặc sẽ nói như thế, cuối cùng suy tư, thế nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên, biểu cảm kiên định nói: “Chú, sao chú lại tin tưởng Tả Dục Thành? Chú đừng quên, năm xưa Tả Thị cũng có phần……”

Nói đến đó, trong lòng Diệp Miêu Thư cũng không cảm thấy dễ chịu. Cô tất nhiên hiểu rõ, sự sụp đổ của Diệp Thị, chỉ dựa vào mỗi Lục Thị, không thể nào làm được, thế nhưng tại sao đến cuối cùng Tả Thị lại thu tay, đây cũng là điều khiến cô luôn nghi ngờ.

Diệp Tử Mặc biết cô đang ám chỉ điều gì, khuôn mặt già nua khẽ run, qua hồi lâu mới mở miệng, “Con cũng biết, trong việc đó Tả Thị không hề nhận được lợi ích gì, việc quan trọng hơn là, Lục Thiên Kỳ có ý với Luân Đôn, chúng ta không thể cản trở được, An Ninh không đồng ý hợp tác, cậu ta sẽ tìm đến người khác, đến lúc đó chúng ta sẽ rơi vào bị động, từ điểm này mà nói chúng ta không thể không phòng.”

Sự thật này Diệp Miêu Thư không phải không biết, cô ngưng trọng một lát, sau đó mặt đầy tự tin, “Nếu chúng ta cứ một mực né tránh, chi bằng chúng ta chủ động xuất kích, kể từ bây giờ, con sẽ đích thân phụ trách.”

Diệp Tử Mặc nở nụ cười từ tận đáy lòng, phản ứng thế này mới là điều ông muốn thấy, ông tin Diệp Miêu Thư sẽ đưa ra một phán đoán chính xác.

Nhưng nghĩ đến Tả Dục Thành, ông vẫn tỏ ra nghiêm túc.

Ông đương nhiên không hề quên việc Tả Dục Thành cũng là một thương nhân, mà thương trường như chiến trường, là một thương nhân như Tả Dục Thành, nhất định có mục đích riêng của bản thân, mà mục đích của anh lại không phải là Lục Thị. Diệp Tử Mặc vẫn biết một chút, tuy nhiên, ông vẫn không yên tâm được, nhưng trước mắt không thể không làm như thế.

Diệp Tử Mặc bước đến cửa sổ sát đất, nhìn ra khung cảnh bên ngoài mà ngẩn người, một người đã qua nửa cuộc đời như ông không khỏi cảm thấy bản thân mình quả thực đã già rồi, ông không còn quan trọng việc thắng thua, nhưng Diệp Miêu Thư lại khác, cô vẫn còn một đoạn đường dài phải đi, cô là niềm hy vọng duy nhất của Diệp Thị còn lưu lại trên đời này.

Ông mong rằng bản thân có thể cược thắng ván này.

Trong bóng tối, vang lên một tiếng thở dài……

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.