Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ cho nhìn tôi

Phiên bản Dịch · 924 chữ

"... A!", Nguyễn Lương rất kinh ngạc, tròn mắt trừng anh, miệng nhỏ hơi mở: "Tam, tam gia, anh muốn bỏ mặc Cố tiểu thư?"

"Thụ sủng nhược kinh hả?", Hoắc Trạch cười, rất thích bộ dạng ngốc ngốc khi giật mình kinh ngạc của cô.

Nguyễn Lương đúng là đang giật mình, vẫn hơi thấy khó tin.

Sao anh ta lại chọn đi với mình mà bỏ mặc Cố Vũ Vi đang chờ anh ta chứ.

Kiếp trước, anh ta và Cố Vũ Vi là thanh mai trúc mã, Cố Vũ Vi là ánh trăng sáng trong lòng anh ta, chỉ cần Cố Vũ Vi muốn anh ta đều đáp ứng, yêu chiều cô ta lên tận trời nhưng sao giờ vừa ra trận đã thay đổi rồi?

Chẳng lẽ đây là thành quá mình nũng nịu giả ngoan?!

Nguyễn Lương bị anh đưa đi, mờ mịt nghĩ, nũng nịu làm trò với anh có tác dụng đến vậy sao?

Vậy quá đơn giản!

Về sau cô ở bên Hoắc Trạch cứ trực tiếp biến thành đóa sen nhỏ dính người hoặc là lẳng lơ diêm dúa chẳng phải xong rồi à!

Nũng nịu các thứ các thứ, dễ diễn đến chẳng cần tiền, trước kia cô không muốn diễn nhưng giờ dù sao cũng chỉ là đóng phim, cam đoan một lời nói ra có thể ngọt đến ngán chết Hoắc Trạch!

Dù sao khẩu vị anh ta cũng đặc biệt mà, vui biết bao.

Sau này cứ như vậy đi!

-

Hoắc Trạch vừa đưa Nguyễn Lương ra khỏi phòng, vào thang máy đã bị vệ sĩ Cố Vũ Vi sắp xếp nhìn thấy.

Vệ sĩ lập tức báo với Cố Vũ Vi: "Tiểu thư, tam gia ra rồi, còn dẫn theo một người phụ nữ. Người phụ nữ kia đeo khẩu trang và kính rấm, không nhìn rõ diện mạo."

"Bọn họ đi đâu?", Cố Vũ Vi nắm chặt điên thoại trong tay, tức giận siết chặt, sắc mặt dữ tợn, không ưu nhã nổi nữa.

"Thang máy vẫn đang đi xuống, có lẽ là đến bãi đỗ xe ngầm.", vệ sĩ nói.

"Nghĩ cách kéo dài thời gian cho tôi, nhất định phải ngăn anh Trạch ở ngay bãi đỗ xe.", Cố Vũ Vi nghiến răng nghiến lợi tắt điện thoại sau đó lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài.

Cô ta nhất định phải biết con khốn bên người anh Trạch là ai!

-

Sau khi người của Cố Vũ Vi có động tĩnh, lập tức bị người của Hoắc Trạch phát giác.

"Tam gia, vệ sĩ của Cố tiểu thư đang hành động, mục tiêu là bãi đỗ xe, chắc là muốn ngăn anh đi."

Hoắc Trạch nghư lời nói trong tai nghe, lông mày nhíu lại: "Để bọn họ cút xa ra."

Nguyễn Lương nghe vậy không khỏi ghé mắt, thấy vẻ mặt anh không vui hơi hiếu kỳ muốn biết chuyện gì xảy ra, há miệng định hỏi nhưng cuối cùng Nguyễn Lương vẫn lựa chọn không hỏi gì hết.

Hoắc Trạch kéo Nguyễn Lương ra khỏi thang máy, không nhanh không chậm đi tới xe của anh, sau lưng hai người vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nghe ra hình như đang đuổi theo ai đó.

Nguyễn Lương không khỏi quay đầu nhìn lại nhưng vừa quay đã bị Hoắc Trạch xoay khuôn mặt nhỏ lại, còn bá đạo nói với cô: "Chỉ cho nhìn tôi."

"... Dạ, tam gia.", Nguyễn Lương đối với tham muốn chiếm hữu biến thái của anh chỉ đành câm lặng, cười ngọt ngào với anh, diễn đến không cần tiền.

"Tam gia đẹp mắt nhất, đẹp trai vang trời, tuấn mỹ không gì sánh được!"

Khóe miệng Hoắc Trạch hơi rụt lại, cúi đầu nhìn cô một cái, đối với chuyện cô đột nhiên thích phóng đại biểu thị câm lặng.

Thôi, cô ấy thích diễn thì để cô ấy diễn đi, tốt hơn với khi phản kháng anh nhiều.

Hoắc Trạch xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, như đáp lại lời khích lệ vừa rồi.

Nguyễn Lương liếc anh một cái, thấy tâm trạng của anh không tệ, xem ra điều cô nghĩ đã đúng.

Hoắc Trạch thích nghe mấy lời ngon ngọt đến buồn nôn này, về sau cứ nói nhiều vào, dỗ anh ta vui vẻ để mình lợi dụng!

Hoắc Trạch kéo cô bước mấy bước tới chiếc xe bên cạnh, lái xe chạy tới trước lập tức mở cửa cho hai người, mời họ lên xe.

"Đi theo bản đồ.", Hoắc Trạch chuyển định vị sang điện thoại của lái xe.

"Vâng.", lái xe tuân lệnh, thấy bọn họ đã thắt chặt dây an toàn lập tức nổ máy.

Mà sau lưng bọn họ, Cố Vũ Vi vội vàng chạy tới nhưng cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đang nghênh ngang rời khỏi.

Bởi vì cô ta chạy nhanh nên giờ chỉ có thể nhếch nhác thở gấp trừng mắt nhìn chiếc xe kia, hai mắt oán hận đến đỏ lên, móng tay được sơn sửa cũng sắp gãy rồi.

"Tiểu thư, chúng tôi đã kiểm tra camera nhưng toàn bộ camera đã bị tam gia xóa sạch, không tìm được người phụ nữ kia.", lúc này, một vệ sĩ thở hổn hển chạy tới.

Cố Vũ Vi tức đến mức cười lớn, oán hận nghĩ: "Anh Trạch, anh đã che chở con khốn đó như vậy em lại càng muốn tìm thấy cô ta, hủy cô ta!"

Bạn đang đọc Hoắc Thiếu, Lão Bà Ngài Lại Chạy (Dịch) của Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.