Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô là thuốc giải

Phiên bản Dịch · 846 chữ

Đại cẩu liên tiếp gửi mấy tin nhắn than vãn, mặc dù nói rất nhảm nhưng anh ta vẫn giữ được tốc độ làm việc đứng đắn. Ngón tay bay nhảy trên bàn phím, trực tiếp hack mạng lưới camera giám sát toàn thành phố, nhẹ nhàng tìm được xe của Nguyễn Văn Hải, bắt đầu theo dõi.

Hoắc Trạch nhìn tín hiệu trên bản đồ anh ta gửi tới, hài lòng gật đầu, chuẩn bị rời khỏi phần mềm chat.

"Lão đai, chờ chút! Chuyện thân thể của anh sao rồi? Triệu chứng phát cuồng có bị mất khống chế nữa không? Vết thương của Đại Hùng ổn rồi, cậu ta không trách anh đâu, bọn tôi cũng không trách anh.

Mạng của anh em đều do anh cứu, hơn nữa không chỉ một lần, dù anh có phát bệnh rồi chết trong tay anh cũng không một lời oán giận đâu nên anh mau về đi, không việc gì phải chi chi chít chít với người trong nhà và đám người kia đâu!"

Hoắc Trạch nhìn tin nhắn này, khóe miệng nhếch lên nụ cười ấm lòng nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại: "Đã tìm thấy thuốc giải, đang trong quá trình thử nghiệm, bảo bọn họ đừng lo lắng."

"Có thuốc giải rồi?!! F-ck f-ck f-ck, ai phát minh, trâu bò vậy, bác sĩ An có biết không? Uống giải dược xong về sau bệnh sẽ không tái phát nữa hả?!!"

Đại cẩu ngạc nhiên thán phục và hứng phấn gần như nhảy ra khỏi màn hình.

Hoắc Trạch nhìn thoáng qua tin nhắn, ánh mắt rơi vào Nguyễn Lương đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon gần đó.

Cô chính là thuốc giải của anh.

Vì khi còn bé anh từng bị bắn cóc một lần, bị tiêm thuốc, thể chất trở nên mạnh mẽ nhưng đồng thời cũng để lại di chứng rất lớn, đôi khi sẽ phát cuồng, mất lý trí khiến người xung quanh bị thương.

Bởi vì có thuốc của bác sĩ An phát minh ra nên di chứng phát cuồng của anh khống khế cố định mỗi tháng một lần, chỉ cần tiêm thuốc vào là sẽ hết dù hơi nguy hiểm nhưng ít nhất vẫn khống chế được.

Nhưng, ba tháng trước, lần đầu tiên bệnh của anh mất kiểm soát, lúc phát bệnh, anh đã ngộ thương một người dưới tay, suýt nữa giết cậu ta.

Anh đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng quyết định ra khỏi quân đội, về gia tộc lặng lẽ chữa bệnh.

Hôm nay, lúc anh tham gia tiệc rượu bệnh tình lại tiếp tục mất khống chế, trước khi mất lý trí anh vội vàng về phòng.

Nhưng anh lại không ngờ, Nguyễn Lương bị hạ thuốc gõ của phòng anh, sau khi bị anh kéo vào phòng không nhữn không bị anh mất khống chế ảnh hưởng mà chính anh lại được cô dùng môi mình trấn an sự bạo ngược trong anh một cách kỳ dị.

Hoắc Trạch nhớ lại hương vị khi đó, trong lòng không khỏi thấy ngứa ngáy, anh đi đến bên người Nguyễn Lương, nhìn chằm chằm môi cô.

Có miệng nhỏ này sao lại thần kỳ như vậy, có thể ngăn chặn sự mất khống chế của anh?

"... Tam gia, định vị được vị trí của bố tôi rồi sao?", Nguyễn Lương bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, hơi luống cuống mở miệng hỏi.

"Ừm.", Hoắc Trạch cho cô nhìn bản đồ trên điện thoại.

"Tam gia, anh có thể cho tôi mượn điện thoại dùng một lát không? Tôi tới đó xác nhận bố tôi về nhà an toàn xong sẽ lập tức trả lại cho anh, làm ơn đó ~"

Nguyễn Lương khe khẽ lay tay anh, lần đầu tiên thử nũng nịu năn nỉ nói.

"Muốn bỏ lại gia của em?", Hoắc Trạch nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Nếu tôi không nghe lầm, vừa rồi vị Cố tiểu thư kia vẫn đang chờ tam gia đến vũ hội đó. Tôi không muốn khiến anh trễ nải chính sự, tự tôi đi tìm bố tôi cũng được. Tam gia đã giúp tôi nhiều rồi, rất cảm ơn anh nha."

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Nguyễn Lương cười như hoa, nhìn thế nào cũng thấy nhu thuận ngọt ngào, khiến tâm Hoắc Trạch lại thấy ngứa ngáy.

Bộ dạng cô gái này ngoan ngoãn ỷ lại anh quá hợp tâm ý của anh!

Anh có thể nhìn ra được cô đang giả ngoan ngoãn, đến vừa rồi lúc nũng nịu cũng hơi cứng ngắc nhưng không sao, cô và anh đã định rồi, đời này cô không thể thoát khỏi anh được đâu.

Anh sẽ cưng chiều cô, cho cô tất cả, biến cô từ không muốn trở thành cam nguyện bên cạnh anh.

"Biết quan tâm gia cơ đấy.", Hoắc Trạch xoay người hôn một cái trên môi cô, kéo cô lại gần, ôm lấy eo thon của cô: "Đi thôi."

Bạn đang đọc Hoắc Thiếu, Lão Bà Ngài Lại Chạy (Dịch) của Nguyệt Thổ Nguyệt Thổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaDanTr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.