Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C6: Đại Sư Huynh

Tiểu thuyết gốc · 2576 chữ

Phương Viễn nâng lấy cơ thể nhỏ bé của Hạc Linh Nhi, trong mắt hắn đã không còn sự sợ hãi, thay vào đó đã bị hận ý che lấp mất.

Trong tai hắn truyền đến âm thanh quen thuộc của Hạc Linh Nhi bên cạnh.

_ Không phải ta đã nói đệ rời đi rồi hay sao?

Phương Viễn không trả lời nàng, thật ra hắn đã rời đi. Nhưng khi hắn phát hiện không có nàng bên cạnh, hắn đã quay trở lại. Hắn rất sợ chết, nhưng kêu hắn rời đi mà không có nàng, hắn không làm được.

Huyết nhân nhìn Phương Viễn đầy vẻ thích thú, hắn không ngờ tên nhát gan này lại dám quay trở lại. Đã rất lâu rồi hắn mới nhìn thấy một kẻ đầy thú vị như vậy.

_ Ngươi không sợ ta giết ngươi hay sao?

Phương Viễn nghiến răng nói ra từng chữ.

_ Hôm nay ta phải băm ngươi ra từng mảnh, mang cho chó ăn.

Hắc Đại Nhân đang ngủ ngay cổng trấn bỗng nhiên tĩnh giấc, ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh.

Huyết nhân cười lớn.

_ Ha…ha…hôm nay ta đã quyết định, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Không đợi Phương Viễn trả lời, huyến nhân đã nhanh chóng lao đến. Thực lực của hai người chêch lệch rất xa, huyết nhân liên tục công kích, thủ giáp đánh ra ba quyền. Cơ thể to lớn của Phương Viễn truyền đến từng cơn đau nhức, các đoạn xương bị đánh gãy phát ra âm thanh "răn rắc". Chỉ trong chớp mắt cơ thể hắn đã không còn chút sức phản kháng, như một quả bóng rơi trên mặt đất, thôi thớp phát ra từng hơi thở nặng nhọc.

Hạc Linh Nhi rống lên một tiếng giận giữ, thủ chưởng liền đánh ra. Vết thương vốn đã đông kết một lần nửa nứt toạt, máu tươi chảy ra không ngừng.

Chút sức lực của nàng giờ đây chẳng thể làm gì được huyết nhân, hắn nở một nụ cười lạnh, chấp tay phía sau. Cước bộ thi triển, tránh né thủ chưởng của Hạc Linh Nhi một cách đơn giản. Giống như một con dã thú, đang chơi đùa cùng con mồi của mình.

Sắc mặt của nàng ngày càng tái nhợt, mỗi lần thủ chưởng được đánh ra, là vết thương của nàng càng mất máu. Trước sân đã là một mảng đỏ thẩm, cơ thể phủ đầy máu tươi, giờ đây trông nàng càng giống một huyết nhân hơn là hắn.

Phương Viễn nằm trên mặt đất, xương cơ thể đã gãy thành nhiều đoạn, một chút sức lực cuối cùng cũng đã không còn. Nhìn hình ảnh trước mắt, đôi mắt hắn hiện đầy tơ máu, như muốn nổ tung.

Hạc Linh Nhi cuối cùng cũng dừng lại, nàng khụy trên mặt đất, hình ảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Nhiệt huyết thiếu nữ đã không còn, giờ đây nàng chỉ muốn trở lại Lương Nhân Cốc, trở lại bên cạnh sư phụ, cùng các sư huynh hằng ngày rèn luyện. Không hiểu lý do vì sao, giờ khắc này nàng rất nhớ mọi người, nàng nhớ Lương Nhân Cốc.

"keng"

Huyết nhân ném thanh trùy thủ đến trước mặt Hạc Linh Nhi, âm thanh nhàm chán nói.

_ Không vui nửa.

Hạc Linh Nhi cố gắng nhặt lấy thanh trùy thủ, tay phải đưa lên phía trước, giống như một người say rượu, lảo đảo đi về hướng huyết nhân.

Phương Viễn như nhìn ra điều gì đó, hắn hoảng sợ hét lớn, lớn đến mức yết hầu như muốn nổ tung.

_ KHÔNG ĐƯỢC…

Hạc Linh Nhi giơ cao trùy thủ, muốn đâm thật sâu vào tim của tên huyết nhân kia.

Huyết nhân khoé miệng vểnh lên, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo. Bàn tay mở ra, thủ giáp kêu lên "ken két", âm thanh rất nhỏ, nhưng bây giờ nó không khác gì âm thanh của tử thần.

"xoạt"

Đúng lúc này một âm thanh vang lên, trùy thủ rơi trên mặt đất, cách đó không xa là cánh tay thon dài của thiếu nữ. Phương Viễn gào lên trong đau đớn, gương mặt thống khổ ướt đẫm nước mắt. Trái tim hắn như bị ai đó bóp nát, từng hơi thở là từng cơn đau đớn.

Hạc Linh Nhi ôm lấy bả vai, nơi đó đã mất đi cánh tay của nàng, máu không ngừng tuôn ra. Nàng nằm dài trên mặt đất, thét lên từng cơn đau đớn, dường như vẫn chưa tin đây là sự thật.

Huyết nhân ngồi xuống bên cạnh Hạc Linh Nhi, thủ ấn đặt trên đỉnh đầu của nàng, hắn khẽ dùng sức, từng sợi máu bắt đầu chảy xuống. Gương mặt non nớt xinh đẹp lúc này đã biến dạng, nàng đã không còn sức chống cự, chỉ biết thét lên thảm thiết.

Tiếng thét càng lớn, huyết nhân lại càng thích thú, hắn thích nhất là nhìn người khác đau đớn.

_ Bằng hữu xin dừng tay, không biết sư muội ta có gì mạo phạm, ta sẽ thay nàng bồi tội.

Một nam nhân tuổi chừng ba mươi, dáng người khí độ, ăn mặc thanh nhã, giọng nói có chút run rẩy.

Phương Viễn kích động hô to.

_ Đại sư huynh, huynh mau cứu lấy Linh Nhi sư tỷ…giết chết tên ác nhân này.

Nam nhân nhìn Phương Viễn trên mặt đất, ánh mắt thâm thúy khẽ trấn an đối phương, sau đó nhìn sang huyết nhân.

_ Vị bằng hữu này, chúng ta Lương Nhân Cốc nguyện ý để ngươi rời đi, chỉ cần ngươi thả nàng ta ra, mọi việc sau này chúng ta sẽ không truy cứu.

Trong tình cảnh này, nam nhân chỉ có thể làm ra lựa chọn như thế. Chỉ cần trước mắt có thể bảo vệ sư muội, mọi việc sau này hẳn nhắc đến.

Huyết nhân cười khẩy.

_ Ngươi thật sự để ta rời đi.

Nam nhân đáp lời.

_ Đúng vậy.

Huyết nhân truy vấn

_ Ta đã làm bị thương đệ tử Lương Nhân Cốc?

Nam nhân ép xuống tức giận, nhẹ giọng nói.

_ Đây chắc hẳn là có hiểu lầm, ta thay mặt bọn họ bồi tội.

Nói dứt lời nam nhân liền làm một vái thật sâu, gương mặt không chút cảm xúc.

Huyết nhân cười lớn.

_ Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt quả không ngoa. Được ta đồng ý!

Nghe được quyết định của đối phương, nam nhân nhẹ thở ra một hơi. Chỉ cần giữ được tính mạng của sư muội là quan trọng, việc báo thù sau này môn phái sẽ toàn lực truy tra. Dù chân trời góc bể cũng quyết tìm ra được hắn.

"ken két"

m thanh này giống như tiếng cười của tử thần, con ngươi của Phương Viễn lập tức co rút lại.

Huyết nhân gương mặt như là ác quỷ, thủ giáp khẽ dùng sức, chỉ nghe thấy tiếng thét đau đớn của Hạc Linh Nhi. Đầu lâu của nàng chợt nổ tung, huyết nhục vun vãi khắp xung quanh, cơ thể không đầu ngã trên mặt đất.

Nam nhân rống lên giận dữ, trường đao vun lên, linh khí xung quanh liền dao động. Đao quang rít gào, xé rách không trung bổ thẳng đến huyết nhân.

Song thủ đón đỡ, thủ giáp liền nứt toạt ra nhiều mảnh. Bên trong thủ giáp là một bàn tay đầy lông vàng, giống như là chân hổ hơn là bàn tay của một con người.

Nam nhân nhìn một màn này, ánh mắt kích động hét to.

_ Thú Nhân Cốc.

Huyết nhân cũng không phải đèn cạn dầu, hắn đánh ra một thủ trảo, uy lực so với lúc giao đấu cùng Hạc Linh Nhi mạnh hơn không chỉ gấp bội.

Một đao một trảo, cứng đối cứng.

"rầm…"

Một tiếng nổ kinh thiên vang vọng cả trăm dặm, trường khí lực tán loạn ra tám hướng, khói bụi che kín không trung, gian nhà tranh cũng bị chấn nát thành nhiều mảnh.

Hai người lập tức tách nhau ra, huyết nhân phun ra một ngụm máu tươi, biết là gặp phải cường địch, hắn lập tức thôi động bộ pháp bỏ chạy.

Nam nhân lảo đảo lùi về sau, chỉ một chiêu vừa rồi hắn đã cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương. Nội lực được vận chuyển, trường đao run lên như muốn đối địch. Nam nhân thi truyển bộ pháp lập tức đuổi theo.

Khói bụi dần tan đi, xung quanh chỉ còn lại một đóng đổ nát. Phương Viễn ôm lấy thi thể của Hạc Linh Nhi, gương mặt như chết lặng, ánh mắt không hề có một tia cảm xúc.

Đối với Phương Viễn, tâm của hắn đã chết kể từ lúc này.

Tin tức truyền về, Lương Nhân Cốc lập tức rung chuyển. Sư phụ Hạc Linh Nhi gầm lên giận giữ, ông một đường thẳng đến Thú Nhân Cốc, quyết báo thù cho đồ nhi.

Các đệ tử trong Cốc máu huyết sục sôi, ai nấy đều thề chết báo thù cho Hạc Linh Nhi, quyết không đội trời chung cùng Thú Nhân Cốc.

Huyết nhân một đường bỏ chạy, đại sư huynh truy đuổi suốt một ngày đêm, hai người đã không dưới mười lần giao thủ. Tuy hắn chiếm thế thượng phong, nhưng huyết nhân chỉ lui không đánh, cuối cùng cũng mất dấu hắn.

Đại sư huynh thất vọng trở về, báo cáo lại tình hình cùng Cốc chủ. Dựa trên tướng mạo và công pháp hắn sử dụng, một lần nửa xác nhận tên huyết nhân nọ chính là một trong các đệ tử nội môn của Thú Nhân Cốc.

Cốc chủ tức giận đập bàn, nàng liền lập tức gửi một phong thư cho Thú Nhân Cốc, yêu cầu một câu trả lời. Đại trận hộ sơn mở ra, yêu cầu các đệ tử bên ngoài quay trở về môn phái, tất cả sẵn sàng đối địch. Không khí căng thẳng bao trùm, ai nấy máu huyết đều sục sôi, đồng môn của bọn không thể chết đi như vậy được.

Mễ Hương trấn.

Rời khỏi học viện, Lý Cửu Cửu đi thẳng về nhà, hắn thay một bộ y phục thường ngày, nhẹ vươn mình một cái, quả thật thoải mái hơn hẳn.

Hắn đã hứa với đám trẻ trong trấn, rằng hôm nay sẽ bắt thỏ rừng cho bọn chúng. Hắn cúi người cầm lấy một đôi trùy thủ, được đặt trong một góc nhà. Một trong số chúng chính là thanh trùy thủ gia truyền của nhà hắn, đã truyền lại không biết qua bao nhiêu đời.

Thanh trùy thủ dài hơn hai tất, hình dáng rất đổi bình thường, nhìn vào không hề có gì đặc biệt. Cha của hắn lúc còn sống từng nghi ngờ rằng, không biết tổ tiên có phải là uống say hay không, sao mà truyền lại vật này cơ chứ.

Nhưng dù sao cũng là vật tổ tiên truyền lại, không thể cứ như thế mà vứt đi, nên nó vẫn cứ được để vào một góc trong nhà. Công dụng chính của nó là thái thịt, cắt rau, độ sắc bén quả thật không tệ.

Thanh trủy thủ còn lại chính là của lão đạo mù xem bói, không hiểu vì sao lại được cha hắn vô tình nhặt được. Không bao lâu thì cha hắn qua đời, vật này vô tình trở thành di vật duy nhất mà cha hắn để lại. Lai lịch đôi trùy thủ này là như vậy, chúng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Lý Cửu Cửu, chúng rất có ý nghĩa, là thứ liên kết duy nhất của hắn cùng người phụ thân chưa từng gặp mặt kia.

(Giành cho mấy bạn không biết, lão đạo mù xem bói chính là nhân vật xuất hiện trong phần tiền truyện.)

Kể ra cũng khác lạ, thanh trùy thủ này có dáng vẻ hệt như cái mà tổ tiên hắn truyền lại. Hai bọn chúng hoàn giống nhau, điểm khác biệt duy nhất chính là hoa văn trên tay cầm của chúng. Một cái là hình nhật nguyệt ngày đêm rõ rệt, một cái là hình hoa văn sóng nước. Lý Cửu Cửu từng cho rằng, nếu không phải khác niên đại, chúng chính là một đôi.

Hôm nay Lý Cửu Cửu, quyết định sẽ dùng đôi trùy thủ này để "chém giết" thỏ rừng chiêu đãi bọn trẻ, tính ra bọn chúng quả thực có được phúc khí.

_ Cửu Cửu ca…

Tiếng gọi của Lương Phù Dao từ ngoài truyền vào.

Lý Cửu Cửu có chút bất ngờ, không phải là nàng đã về nhà rồi hay sao. Hắn nhét đội trùy thủ vào thắt lưng, sau đó mở cửa đi bước ra.

Lương Phù Dao đứng trước sân đợi hắn, bộ dáng rất là vui vẻ. Bên cạnh còn có Đinh Tuyết Long, gương mặt có chút không tình nguyện, hắn bất mãn nói.

_ Muội ấy nói là muốn đi cùng ngươi bắt thỏ rừng.

Lý Cửu Cửu hoàn toàn hiểu được, nàng chính là con ma ham ăn. Hắn nhìn sang Đinh Tuyết Long, giọng nói có vài tia tiếu ý.

_ Được, ta biết rồi, ta sẽ dẫn theo muội ấy…ngươi có thể yên tâm trở về.

Đinh Tuyết Long thay đổi sắc mặt, dứt khoát nói.

_ Không được.

Lý Cửu Cửu cố tình bày ra vẻ mặt hoài nghi.

_ Ngươi cũng muốn đi cùng.

Đinh Tuyết Long phản bác.

_ Còn lâu.

_ Vậy được rồi, đã không muốn, vậy ngươi đừng đi.

Nói dứt lời Lý Cửu Cửu dẫn theo Lương Phù Dao rời đi.

Đinh Tuyết Long cảm thấy bị khi dễ, tức đến thở hồng hộc. Hắn sao có thể yên tâm, giao muội muội yêu thương của mình cho tên tiểu nhân kia chứ. Không nghỉ ngợi nhiều, hắn liền lập tức đuổi theo.

Lý Cửu Cửu khẽ cười, thầm nghĩ tên kia bao nhiêu năm vậy mà vẫn không thay đổi bản tính. Luôn xem muội muội như là báu vật, sợ người khác đoạt mất.

Ba người men theo dòng Diêu Giang, đi ngược lên phía trên. Đó là một dãy núi rất lớn, kéo dài đến tận biên giới hai nước Ngô Dung. Bọn họ không có khả năng đi vào dãy núi, địa điểm được chọn chỉ là khu rừng nhỏ bên dưới chân núi mà thôi.

Đám trẻ lúc này đã đợi sẵn, có đến năm sáu người, nhìn thấy người Lý Cửu Cửu đi đến bọn chúng đều rất vui mừng. Nhưng khi nhìn thấy Lương Phù Dao liền thấy đổi sắc mặt, chuyện bị chiếm đoạt quả dại ngày hôm qua bọn chúng vẫn còn nhớ rất rõ.

Đinh Tuyết Long nhìn thấy hình ảnh này có chút khó hiểu, tại sao muội muội đáng yêu của hắn lại bị ghét bỏ đến vậy. Đầu mấy tên kia ắt hẳn có vấn đề, hắn có thể chắc chắn như vậy.

Lý Cửu Cửu chỉ mới chín tuổi, nhưng dáng người rất cao. Hắn trong giữa đám người nhìn rất nổi bật.

_ Đi thôi, chúng ta đi lối này.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.