Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1.C5: Huyết Nhân Và Thiếu Nữ

Tiểu thuyết gốc · 3281 chữ

Lý Cửu Cửu nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

Trần Duy Lượng ngồi trên chủ vị, ra hiệu cho hắn có thể ngồi xuống. Đối với người học trò này, có thể nói ông vô cùng tâm đắc, với tính cách chính trực, thật thà của hắn, ông đã từng nghĩ đến việc nhận hắn làm học trò. Để hắn sau này có thể trở thành một thầy đồ, tiếp tục công việc ở học viện. Hoặc là có thể đi con đường làm quan, mang phúc đến cho bách tính.

_ Con vẫn quyết định không báo danh vào học viện?

Lý Cửu Cửu cúi gầm mặt, nhẹ gật đầu.

_ Vâng thưa lão sư.

Trần Duy Lượng đã biết được lựa chọn của hắn từ lâu, đây cũng không phải lần đầu cùng hắn nói về việc này. Nhưng kết quả rõ ràng vẫn như nhau, làm ông có chút tiếc nuối. Gia nhập môn phái hay vào học viện đều như nhau cả, ông tuy là viện trưởng của một học viện, nhưng vẫn có một cái nhìn rất khách quan. Không xem nặng hay nhẹ một bên nào, tất cả đều là một cái vòng tròn mang tên Ngô quốc mà thôi.

Nhưng đó là giành cho những người có linh căn, nếu như là người không có linh căn thì sao, ở lại học viện rèn luyện không phải là tốt hơn hay sao? Con đường quan lộ, ra sức cho quốc gia, tạo phúc cho bách tính.

_ Ở lại học viện có gì không tốt?

Lý Cửu Cửu cúi đầu càng thấp hơn, lão sư đã từng ngõ ý thu nhận hắn làm học trò. Nhưng quả thật hắn có lý do không thể nói, hắn muốn rời xa nơi này, rời xa Mễ Hương trấn.

_ Không…không phải học viện không tốt…chỉ là con muốn gia nhập Lương Nhân Cốc mà thôi.

Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó bổ sung.

_ Lương Nhân Cốc cũng rất tốt thưa lão sư.

Trần Duy Lượng biết mình đã không thể thay đổi quyết định của người học trò này. Ông có chút tiếc nuối, nếu đã là con đường hắn lựa chọn, vậy thì xem như hai người không có duyên phận thầy trò là được.

_ Gia nhập môn phái cũng rất tốt, ta hy vọng con đường con lựa chọn, sau này dù thế nào thì con vẫn hay giữ lấy bản tâm của mình. Đừng đánh mất đi chính bản thân con, không cần phải giống như bất kỳ ai, hãy cứ là chính con. Hôm nay ta có một món quà muốn tặng cho con, xem như là lễ vật chia tay của ta vậy.

Nói xong ông liền cầm lấy bút, viết hai chữ "tại tâm" lên giấy. Sau đó xoay ngược trang giấy về phía Lý Cửu Cửu, không nhanh không chậm cất giọng.

_ Con hãy ghi nhớ hai chữ này, phàm trước khi làm chuyện gì cũng phải tự hỏi bản tâm. Có như vậy con mới không thẹn với bản thân, không đánh mất đi bản ngã.

Lý Cửu Cửu lẩm bẩm hai chữ "tại tâm" trong miệng, hắn cố gắng ghi nhớ từng câu nói hôm nay của lão sư. Đối với ông, hắn luôn giành một sự kính trọng vô cùng đặc biệt, là thật tâm đối đãi.

_ Con sẽ ghi nhớ thưa lão sư.

Trần Duy Lượng hài lòng gật đầu, sau đó liền đổi chủ đề.

_ Trần Phượng Dao, con gái của ta cũng đang là đệ tử của Lương Nhân Cốc, hiện tại nó đang trên đường trở về, có lẽ vài ngày nửa sẽ đến đây…

Lý Cửu Cửu lập tức nhớ đến một tiểu tỷ tỷ ham ăn hệt như Lương Phù Dao, trên người lúc nào cũng ôm khư khư một đoá hoa. Hắn còn nhớ, khi hắn bốn hay năm tuổi gì đấy, tiểu tỷ tỷ ấy từng cùng hắn ăn rất nhiều thịt ốc Mễ Hương, đến ngày hôm sau cả hai người ai nấy đều nổi vẩy, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Ai cũng biết, thịt ốc Mễ Hương không có mùi vị gì, ăn nhiều sẽ bị phát ban.

Khi ấy hắn còn quá nhỏ, có nhiều việc không thể nhớ rõ, tỷ ấy vậy mà là đệ tử Lương Nhân Cốc. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì quá bất ngờ, Lương Nhân Cốc là môn phái luyện khí nhất đẳng trong vùng, ai không muốn gia nhập cơ chứ.

Trần Duy Lượng tiếp tục nói.

_ Ta đã gửi thư cho Dao nhi, nói rõ con muốn gia nhập Lương Nhân Cốc, từ đây muốn đến nơi đó là một quãng đường rất dài, tỷ ấy sẽ cùng con đến đó. Nếu như con có được linh căn, thuận lợi gia nhập Lương Nhân Cốc, thì hai người cũng có thể chiếu cố cho nhau.

Câu nói của lão sư rất ngắn gọn, nhưng hắn biết tâm tư bỏ ra không hề đơn giản như câu nói. Hắn còn đang lo lắng làm thế nào để đến được nơi ấy, Lương Nhân Cốc cách nơi này rất xa, cả đi lẫn về phải hơn ba mươi ngày, ai có thể vì hắn mà bôn ba một quãng thời gian dài như vậy. Trong phút chốc hắn có chút cảm động, Lý Cửu Cửu nghiêm túc đứng dậy, sau đó làm một lễ thật sâu.

_ Học trò sẽ mãi ghi nhớ ân tình này thưa lão sư.

Bên ngoài Lương Nhân Cốc.

Phía trước sân nhà, Hạc Linh Nhi tóc dài buông xoã, gương mặt non nớt xinh đẹp đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi thở gấp gáp, dường như vừa trãi qua một hồi đại chiến.

Bên cạnh nàng là Phương Viễn, tay cầm trường côn bằng gỗ không ngừng run rẩy, nép ở phía sau Hạc Linh Nhi, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía trước.

Đối diện hai người là một nam nhân mặt lễ phục tân lang, gương mặt phủ đầy máu tươi. Bàn tay, đôi chân, y phục, tất cả đều dính đầy huyết nhục sền sệt, nhìn vô cùng kinh tởm. Giờ đây trông hắn không khác nào một huyết nhân, đương nhiên đó không phải là máu của hắn. Huyết nhân nhìn hai người đầy vẻ thích thú, nhất là đối với vị tiểu cô nương kia, hắn muốn nếm thử hương vị huyết nhục trên người nàng.

Hạc Linh Nhi lấy ra một viên đan dược, suy nghĩ một lúc nàng quyết định bỏ vào trong miệng. Nàng vừa rồi đã cũng hắn giao chiêu, đối phương hoàn toàn bị động, chỉ né tránh chứ không hề công kích.

Nàng liên tục dùng những chiêu thức sát thương, bất ngờ là đều không hề đã thương được hắn. Ban đầu nàng vẫn rất tự tin, cho rằng hắn may mắn, nhưng thời gian trôi dần, nàng cảm nhận được có điều không đúng. Đáng sợ hơn là hắn luôn giữ bộ dáng ung dung, dường như là đang cố tình đùa giỡn, chưa thực sự bộc lộ thực lực.

Hạc Linh Nhi một lần nửa phát động tấn công, nhuyễn kiếm thuận thế chém đến, nhưng kết quả một lần nửa không rơi vào trên người huyết nhân.

Hạc Linh Nhi không hề từ bỏ, liên tiếp là mười tám kiếm ảnh được đánh ra, bức cho đối phương phải lui về sau tranh né. Nàng chân phải quét ngang nửa vòng trên mặt đất, huyết nhân lập tức tung người lên không trung. Đúng lúc này Hạc Linh Nhi thi triển một bộ "Hoa Rơi Tán", là một bộ kiếm pháp tam phẩm của Lương Nhân Cốc.

Nhuyễn kiếm uốn mình trên đỉnh đầu, nàng đưa tay thôi động, nhuyễn kiếm lập tức di chuyển với tốc độ kinh người. Lấy nàng làm trung tâm mà xoay tròn, phạm vi hai mươi thước xung quanh đều là kiếm ảnh. Giống như một cái cánh quạt khổng lồ, chỉ chờ đối phương rơi vào mà chém thành ngàn mảnh.

Huyết nhân khẽ nhíu mài, đây là lần đầu tiên trong trận chiến mà hắn mất đi vẻ ung dung. Thủ giáp mở ra, năm ngón tay bên trong lớp kim loại khẽ cong lại, như là đang cố gắng bóp nát một qua cam. m thanh "ken két" của kim loại vang lên, một cổ lực lượng được hình thành bên trong lòng bàn tay. Linh khí xung quanh nhẹ giao động, Hạc Linh Nhi biết đây chính là thứ được gọi là nội lực.

"Ầm…ầm…ầm"

Cổ lực lượng liên tiếp va chạm vào trường kiếm ảnh, tạo ra những tiếng nổ vang, huyết nhân mượn lực từ vụ va chạm, cố thoát khỏi phạm vi của trường kiếm ảnh. Nếu như rơi vào đó, chỉ có thịt nát xương tan.

Hạc Linh Nhi nhìn ra được ý đồ của huyết nhân, nàng lập tức hô to.

_ Phương Viễn

Phương Viễn đứng ở phía xa luôn quan sát cuộc chiến, nghe âm thanh của sư tỷ hắn chợt mở to mắt. Vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía nàng, không hiểu rõ ý tứ trong đó.

Hạc Linh Nhi tức đến đỏ mặt, thầm mắng tên đệ đệ ngốc này, lúc này huyết ma đã gần thoát ra khỏi trường kiếm ảnh. Nàng một lần nửa hét lớn.

_ Hắn muốn chạy, giữ hắn lại.

Phương Viễn ngây ngô nhìn nàng, sau đó lại nhìn tên huyết ma đang vùng vẫy phía trên trường kiếm ảnh. Hắn vẫn chưa hiểu lý do vì sao, nhưng sư tỷ đã kêu hắn giữ đối phương lại, thì hắn sẽ làm như vậy. Đôi tay run rẩy siết chặt lấy trường côn, một chiêu "Nhất Lộ Tây" được đánh ra, trường côn một đường lao đến, khí thế không gì cản được. Giống như tên gọi, một con đường thẳng tấp hướng chiều tà, không có ngã rẽ, cũng không có chướng ngại.

Huyết nhân biến sắc, uy lực của trường côn khiến hắn phải nhíu mài. Thủ giáp mở ra, nội lực được thôi động, cổ lực lượng từ lòng bàn tay ngăn đón trường côn.

"Oành"

Một tiếng nổ vang, trường côn bằng gỗ nhìn như yếu ớt, vậy mà không hề có tỳ vết, mạnh mẽ rơi trên mặt đất. Huyết nhân thu tay lại, lúc này cơ thể hắn đã bị đánh văng trở lại trường kiếm ảnh. Hai mắt hắn trừng to, vẻ mặt đầy tức giận. Mất đi quán tính, hắn dần rơi vào trường kiếm ảnh, thời điểm hắn cách cái chết đã rất gần.

Hạc Linh Nhi thở ra một hơi trong lòng, tên đệ đệ của nàng cuối cùng cũng làm được việc. Huyết nhân phải trả giá cho tội ác mà hắn gây ra.

Đúng vào lúc tưởng chừng như mọi việc sẽ kết thúc, biến cố liền xảy ra. Huyết nhân chỉ cách trường kiếm ảnh hơn một thước, cơ thể hắn lập tức đứng yên, hắn vậy mà không tiếp tục rơi xuống. Huyết nhân ung dung đứng giữa không trung, thân ảnh ổn định giống như đứng trên đất bằng.

Phương Viễn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như không tin vào mắt mình, kinh hãi thốt lớn.

_ Đây sao có thể.

Hắn gia nhập Lương Cốc đã bốn năm, tư chất không bằng các sư tỷ, sư huynh, nhưng bên trong môn phái vẫn có thể tạm chấp nhận được. Bây giờ đã là Nhân cảnh sơ kỳ, kết hợp cùng với sư tỷ có thể đánh một trận cùng luyện khí sỹ viên mãn. Đây cũng chính là lý do mà Hạc Linh Nhi dựa vào, đánh một trận cho đến hiện tại.

Nhưng lúc này huyết nhân kia bày ra thực lực, rõ ràng là cao hơn bọn họ một đại cảnh giới. Chỉ có những người bước vào Địa Tiên cảnh mới có thể tu luyện huyễn thuật, có khả năng bước đi trong không trung giống như trên đất bằng. Chênh lệch giữa bọn họ, đã là một khoảng cách rất xa, khó lòng mà bù đắp.

Huyết nhân lúc này đứng giữa không trung, hắn ngạo nghễ nhìn xuống phía dưới, ánh mắt hiện lên một tia sát ý. Với hắn, trò chơi đã đến lúc kết thúc, nơi này là phạm vi của Lương Nhân Cốc, hắn đã bày thực lực chân chính, rất nhanh sẽ có cường giả cảm nhận được, nơi này không thể ở lâu.

Thủ giáp kêu lên "ken két", một cỗ lực lượng khổng lồ đánh mạnh xuống phía dưới. Trường kiếm ảnh lập tức vỡ nát, nhuyễn kiếm mất đi khống chế rơi trên mặt đất, Hạc Linh Nhi lùi về sau hơn mười thước, cơ thể loạng choạng dường như sắp ngã.

Phương Viễn lúc này xuất hiện phía sau nàng, hắn đưa tay ôm lấy thân ảnh mảnh khảnh của sư tỷ, cả hai phải mất hai nhịp mới có thể ổn định cơ thể.

_ Sư tỷ?

Phương Viễn vô thức kêu lên hai tiếng, vào nhưng thời điểm quan trọng, hắn luôn dựa dẫm vào nàng. Đây không phải là vấn đề thực lực mạnh hay yếu, mà giống như một thói quen. Nếu hắn có trở thành một Tiên Nhân chân chính đi nửa, thì vẫn sẽ luôn dựa dẫm vào nàng.

Hạc Linh Nhi hiện tại đã thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm của luyện khí giới. Trước đây bên trong môn phái nàng luôn được sư phụ bảo vệ, được các sư huynh sư tỷ yêu thương, chưa bao giờ chịu qua thiệt thòi. Nàng chỉ nghe nói đến sự nguy hiểm của giới luyện khí qua lời kể của lão sư và đại sư huynh. Hôm nay chính nàng đã được nghiệm chứng, đối với một tiểu cô nương như nàng quả thật là một đã kích rất lớn.

Nàng thấp giọng nói với Phương Viễn.

_ Khi ta nói chạy, thì lập tức quay đầu bỏ chạy rõ không.

Phương Viễn lập tức đồng ý, liền ngay sau đó âm thanh của sư tỷ vang lên.

_ CHẠY

Huyết nhân rống lên giận dữ.

_ Muốn chạy.

Thủ giáp liền động, ngay lập tức có hơn mười quanh ảnh bay ra, hướng về hai người mà lao tới.

Hạc Linh Nhi hét lớn.

_ Cẩn thận.

Nàng vậy mà không hề bỏ chạy, tay phải đưa lên eo, rút ra một thanh trùy thủ, dài gần hai tất, lao đến đón đỡ quang ảnh.

Đúng vậy, nàng muốn tranh thủ thời gian cho Phương Viễn rời đi, nơi này là phạm vi thế lực của Lương Nhân Cốc, chỉ cần nàng cầm chân hắn đủ lâu, chắc chắn sẽ có cường giả của môn phái đến đây. Tên huyết nhân này cần phải trả giá cho tội ác của hắn.

Phương Viễn tung người qua cổng chính, hắn lao nhanh về phía khu rừng. Quang ảnh từ phía sau bay đến, hắn khẽ nghiêng người, trường côn liền động. Hắn thi triển một bộ côn pháp nhị giai của Lương Nhân Cốc, trường côn như một con hùng sư, móng vuốt mạnh mẽ phá tan mọi thứ. Mạnh mẽ, dứt khoát giống với tên gọi "Bá Giai Côn Pháp" của nó.

Trùy thủ trong tay Hạc Linh Nhi thoát ẩn thoát hiện, va chạm cùng thủ giáp của huyết nhân, toé ra từng tia lửa vô cùng đẹp mắt. Nàng thi triển một bộ cước pháp của môn phái, thân ảnh liền giống như một cánh bồ công anh, nhẹ nhàng lướt đi, quỷ dị làm cho đối phương khó lòng nắm bắt.

Tay phải cầm trùy thủ, nàng làm một động tác xoay người, cơ thể uyển chuyển như một mảnh vải lụa, tóc dài tung bay không khác nào một tiểu tiên nữ. Trùy thủ nhắm ngay trái tim đối phương mà đâm vào.

"Keng"

Huyết nhân nở một nụ cười lạnh, thủ giáp chuẩn xác bắt ngay lấy trùy thủ. Hạc Linh Nhi không hề hoảng loạn, nàng chính là chờ đợi thời khắc này. Khoảng cách của hai người chính là mặt đối mặt, nàng buông tay, trùy thủ rời tay, cơ thể lộn nửa vòng trên không trung, nhẹ nhàng xuất hiện phía sau huyết nhân. Một chưởng đánh vào giữa lưng đối phương, một chưởng này có tên là "Phục Long Thủ Ấn", chính là chưởng pháp tứ giai của Lương Nhân Cốc. Uy lực của nó nàng đã được kiểm chứng, ngay cả đại sư huynh, thực lực đạt đến Địa Tiên cảnh, cũng chỉ có thể chọn biện pháp tránh né. Đây chính là một trong những át chủ bài của nàng.

"Oành"

Thủ chưởng đánh vào huyết nhân giống như đánh thành đồng vách sắt, hắn vẫn đứng bất động như thái sơn, sắc mặc không hề thay đổi. Giống như một hài tử, cầm lấy bùn nhão mà ném vào tảng đá, tảng đá này lại chính là huyết nhân.

Hạc Linh Nhi thầm kêu không ổn, nhanh chóng lui về sau. Thủ giáp của huyết nhân lập tức nắm lấy cánh tay nàng, các đầu xương ngón tay như muốn bị bóp nát, nàng kêu lên một tiếng thanh thúy.

Thủ giáp vung lên, "xoẹt" một tiếng, giống như là móng vuốt của giao long cắt ngang thân thể nàng. Trước ngực Hạc Linh Nhi liền xuất hiện bốn vệt đỏ, vết thương dài từ vai cho đến phần bụng, sâu đến tận xương, máu không ngừng phun ra thanh tia.

Huyết nhân lại tung ra một quyền, từng cơn đau đơn truyền vào trong đầu, làm cho tai nàng kêu lên "ong ong". Phía trước bỗng nhiên tối sầm lại, nàng cảm nhận được cơ thể mình đang bị ném đi. Sau đó là những âm thanh vỡ nát truyền vào tai, cơ thể nàng bị vùi trong một đống đổ nát, máu đỏ thấm ướt cả y phục. Nàng cố gắng vận chuyện nội lực, áp chế xuống thương thế, vết thương như được đông kết lại, máu đã không còn chảy. Khi nàng mở mắt ra một lần nửa, phía trước là một thủ trảo đang lao đến, muốn bóp nát đầu lâu của nàng như một quả dưa.

Nàng chưa bao giờ cận kề cái chết như lúc này, trong thoáng chóc nàng bất động cở thể, giống như một pho tượng điêu khắc, không biết nên phản ứng như thế nào.

"Cong"

m thanh va chạm vang lên, Phương Viễn cầm lấy trường côn trong tay, "Bá Giai Côn Pháp" một lần nửa được thi triển. Sự mạnh mẽ của bộ côn pháp này huyết nhân đã được chứng kiến, hắn lui về sau chọn biện pháp tránh né.

Hạc Linh Nhi lúc này đã đứng dậy, nàng ôm lấp cánh tay của Phương Viễn để cho cơ thể có thể vững vàng.

Phương Viễn quay đầu nhìn vết thương trước ngực của Hạc Linh Nhi, không khỏi nhíu mài. Vết thương sâu đến tận xương, y phục thấm đầy máu tươi, để lộ ra từng mảng da thịt. Trong khoé mắt của hắn nổi lên từng sợi gân máu, chỉ muốn lao đến xé xác huyết nhân kia trăm ngàn mảnh.

Đây là lần đầu tiên hắn chân chính hận thù một người, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất lực, lần đầu tiên hắn mong muốn sự cường đại.

Bạn đang đọc Hoa Lương Nhân sáng tác bởi conheomauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conheomauxanh
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.