Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đến

Tiểu thuyết gốc · 1458 chữ

Chương 4: Không đến

Khi cả hai bước vào lễ đường nghe cha xứ đọc lời tuyên thiệu và các lễ nghi đến khi trao nhẫn thì Hồ Vũ Mặc cứ như người mất hồn, cứ suy nghĩ chuyện gì không đâu, luôn có dự cảm không lành, nên làm chậm trễ tiến độ của lễ nghi khiến mọi người phàn nàn.

"Cậu ấy sẽ không đến, em không cần đợi chờ" Cố Mặc Trầm thấy cô chưa đeo nhẫn cho mình liền nói, chính câu nói của Cố Mặc Trầm đã kéo cô về hiện tại.

"Cậu ấy là ai" Hồ Vũ Mặc nghĩ thầm trong lòng không dám nói ra, tính để khi về biệt thự thì hỏi luôn, nên nhanh chóng đeo nhẫn cho Cố Mặc Trầm để kết thúc lễ nghi rườm rà.

Khi hoàn thành tất cả các lễ nghi thì cũng đã hơn hai giờ chiều rồi, nên Hồ Vũ Mặc và Cố Mặc Trầm chở về biệt thự trước, để cho ba anh là Cố Tâm và mẹ anh Lạc Y Dao ở lại tiếp khách.

Trở về đến biệt thự thì Cố Mặc Trầm mở cửa xe cho Hồ Vũ Mặc rồi bước đi, nhưng không quên bỏ lại câu nói là "em nghĩ ngơi sớm đi, hôm nay chắc là em mệt rồi".

"Vâng" Hồ Vũ Mặc đáp lại rồi bước vào biệt thự, theo bà quản gia đã có tuổi lên tại một căn phòng ở lầu hai.

Bước vào căn phòng rộng lớn lúc này chỉ toàn là màu đỏ từ chăn gối đến tất cả các món đồ lặt vặt..... Tất cả mọi thứ điều màu đỏ khiến cô há hốc mồm nhưng mặc kệ, Hồ Vũ Mặc tìm thấy trong tủ rất nhiều quần áo mới nhưng đa số là những kiểu sexy, căn bản không hợp với cô, tìm một lúc thì cô tìm được bộ đồ ngủ hình gấu rất dễ thương nhưng hơi to được dấu rất kĩ dưới tủ nên mặc đỡ.

Sau khi tắm thì Hồ Vũ Mặc soi gương thì nói "bộ đồ này không phải hơi to mà là quá to đi, hay là do mình quá ốm, không được không được phải tìm cách tăng cân mới được".

Với suy nghĩ như thế nên cô nằm lên chiếc giường siêu mềm mại mà lăn đến lăn lui, đến ngủ lúc nào cũng không hay.

Còn Cố Mặc Trầm từ lúc về thì liền lên lầu bốn ngồi trên sofa mà suy nghĩ, một lúc sau anh quyết định đến phòng ngủ để lấy quần áo thay thì thấy Hồ Vũ Mặc đã ngủ say trên chiếc giường với tư thế khiến người khác phải bật cười, nhưng trong tay vẫn cầm chiếc điện thoại thì kéo chăn đắp cho cô rồi nhẹ nhàng vào phòng tắm để tắm.

Ngủ một giấc thật ngon thì Hồ Vũ Mặc bị đánh thức vì cái bụng nó phản kháng không cho cô ngủ, cô cần lấp đầy bụng nên vội vàng đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp tìm thức ăn.

" Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi à, cô đói không, tôi dọn thức ăn cho cô nhé, cũng sắp đến giờ dùng bữa tối rồi" bà quản gia nhỏ nhẹ hỏi.

" Vâng, được ạ, mà Mặc Trầm anh ấy đâu rồi bác" Hồ Vũ Mặc mỉm cười với bà rồi nói.

" Thiếu gia ở trên lầu bốn, để tôi gọi cậu ấy xuống dùng bữa"

" Vâng"

Đợi một lúc thì cũng chưa thấy Cố Mặc Trầm xuống, Hồ Vũ Mặc thì cái bụng đã dính cái lưng rồi, nên nhịn không nổi nữa mà ăn vụng, nhưng ai đâu mà ngờ cô vừa ăn vụng thì đúng lúc hắn xuất hiện chứ.

"Đói bụng thì sao không ăn trước đi, đợi anh làm gì, nếu anh không xuống em nhịn luôn à" Cố Mặc Trầm khó chịu lên tiếng nói, nhưng Hồ Vũ Mặc không trả lời chỉ bĩu môi về phía anh.

Thấy Cố Mặc Trầm đã ngồi vào vị trí và bắt đầu động đua thì Hồ Vũ Mặc cũng bắt đầu ăn, cô không quan tâm ánh mắt của ai đó đang nhìn mình mà bất chấp ăn, cô thực sự là rất đói, vô cùng đói nữa là.

Khi dùng bữa xong thì Hồ Vũ Mặc mới phát hiện là thức ăn trên bàn toàn là do cô ăn hết, còn Cố Mặc Trầm ăn chỉ một ít, không đến một phần hai của cô nữa khiến cô nhìn anh mà lắc đầu liền nghĩ "anh ấy ăn ít như vậy làm sao mà có sức được" vừa nghĩ vừa nhìn anh mà lắc đầu.

" Ăn xong rồi, thì đi nghĩ ngơi đi" Cố Mặc Trầm thấy cô nhìn chằm chằm mình lắc đầu thì khó chịu mà lên tiếng.

"Vâng" Hồ Vũ Mặc đáp lại Cố Mặc Trầm, thấy anh đứng lên và tiến lên lầu cô liền bước theo sau, cứ thế anh bước cô cúi đầu bước theo sau anh không bao lâu sau thì đến phòng của hai người anh mở cửa vào được vài bước thì dừng lại, khiến cho cô đi theo sau nên đập đầu vào lưng anh suýt nữa ngã thì được vòng tay rắn chắc của anh níu lại, nếu không được anh níu lại thì chắc cô ngã thì chắc thê thảm lắm.

" Không không, em không có cố ý" Hồ Vũ Mặc thấy Cố Mặc Trầm hai mày nhăn lại thì liền đứng lên và lặp tức giải thích.

"Em là con nít à, đi không biết nhìn đường, lỡ phía sau em là cầu thang thì sao hả, em không thể làm cho người khác bớt lo tí à" Cố Mặc Trầm hai mày nhăn lại giọng có vài phần tức giận mà trách mắng cô.

"E...m lần sau sẽ chú ý" Hồ Vũ Mặc nở nụ cười nhìn anh rồi nói, khi nói xong thì chỉ thấy Cố Mặc Trầm mở tủ lấy bộ đồ ngủ rồi mà không bước vào phòng tắm mà bước đi ra cửa thì cô liền bạo gan hỏi.

"Cái đó, cá....i đó anh không tắm ở đây à" Hồ Vũ Mặc muốn hỏi câu ở trên lễ đường nhưng không biết sao lại hỏi câu đó.

Khi nghe cô hỏi câu này thì Cố Mặc Trầm quay người tiến về phía cô, khiến cô lùi về phía sau đến khi lưng cô đụng vào tường thì dừng lại "em mong anh tắm ở đây hay mong anh ngủ ở đây"

"Anh đừng có tự luyến, em mới không thèm" Hồ Vũ Mặc đỏ mặt tức giận nhìn Cố Mặc Trầm mà nói.

"Người ấy quan trọng với em như vậy à, hay nói cách khác là ở trong lòng em chỉ có người ấy" Cố Mặc Trầm giọng khàn đặc mà hỏi, lúc này trong mắt anh không chỉ có hình bóng cô mà còn chan chứa không ít hi vọng mà mong chờ.

"Anh đang ám chỉ ai, em không hiểu" Hồ Vũ Mặc không hiểu Cố Mặc Trầm đang nhắc đến ai.

"Chính là cái người mà em chờ đợi hôm nay, người khiến em thất thần" Cố Mặc Trầm nhìn cô mà nói, khi nói xong anh cũng không biết tại sao mình lại hỏi vấn đề này.

" Đúng, không chỉ quan trọng mà ư...h...m" Hồ Vũ Mặc đã biết người mà Cố Mặc Trầm thì liền tự nhiên trả lời, khi trả lời chưa xong thì cả người cô cứng ngắc vì cô không thể nào ngờ là Cố Mặc Trầm đang hôn cô.

"Lần sau trước mặt anh không cho phép em nhớ nhung, gần gũi hay suy nghĩ về người đàn ông khác" Cố Mặc Trầm buông đôi môi của Hồ Vũ Mặc ra mặt sầm lại mà nói.

"Không phải chứ, đó là u...h...m" khi nói chưa xong thì Cố Mặc Trầm lại hôn cô nữa giống như sợ cô nói ra điều gì khiến anh không vui.

Khi nụ hôn sâu vừa kết thúc thì Cố Mặc Trầm vừa buông tha cho cô thì Hồ Vũ Mặc lại lên tiếng " nhưng...."

" Đúng ra hôm nay anh sợ em mệt muốn tha cho em, nhưng em lại khiến cho anh không vui trước mặt anh dám mơ tưởng đến người khác, đây là hình phạt dành cho em" Cố Mặc Trầm đẩy Hồ Vũ Mặc lên chiếc giường rồi nói, khi cô muốn phản kháng bằng cách nói điều gì đó thì đã bị Cố Mặc Trầm đè ra giường mà hôn khiến cô không nói được gì nữa.

Bạn đang đọc Hoa Hồng Của Máu sáng tác bởi GemsNk

Truyện Hoa Hồng Của Máu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GemsNk
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.