Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Tiểu thuyết gốc · 2278 chữ

😋😋😋😋

Trần Di Yên thở dài nói "Hàn Linh Phượng ra tay với trời thì không có lý do gì cô ta lại tha cho nhân giới. Vậy mà chẳng ai hiểu được nguy cơ khôn cùng ấy, một mình Tuệ Tuyệt Luân phải gánh vác an toàn cho mọi người thực không dễ dàng gì!" Linh Cơ nhăn mày giả bộ khó chịu nói "Muội đang lo lắng giúp cô ta hả? Ta ghen đấy nhé!" khiến Trần Di Yên đang ưu phiền trở nên tươi cười kéo ghế lại gần, ôm lấy eo Linh Cơ, dựa đầu vào vai cô ấy mà nói "Chỉ là muội thấy Tuệ Tuyệt Luân tốt nên nói thế thôi. Chứ cô ấy đâu thể quan trọng bằng Linh Cơ tỷ yêu dấu được!" Linh Cơ ôm lại Trần Di Yên, thích thú ngửi hương thơm tóc cô ấy, nói "Vậy mới ngoan. Ta thương!" Trần Tiểu Thanh đứng dậy vội vã nói "Muội cũng ngoan mà!" rồi vội vàng bê ghế lại gần chỗ Linh Cơ, choàng tay ôm cổ và dựa đầu vào bên vai còn lại của cô ấy. Linh Cơ dỗ dành "Ừ. Các muội đều ngoan!" Chị em hai nàng nhờ vậy mà tạm quên đi hiểm nguy rình rập mọi thế giới, chỉ cần có Linh Cơ thì lo chi cho to đầu.

Điểu Huyền Tinh nói "Sắp tới có thể xẩy ra một cuộc đại loạn đấy." Linh Cơ hỏi "Theo muội sẽ loạn đến mức nào?" Điểu Huyền Tinh trả lời "Tính theo kế hoạch của Hàn Linh Phượng xử tử công khai mọi nhân vật quyền lực trong trời đất, những người khác chưa kể, muội chỉ xét riêng về Phật Tổ Như Lai. Nếu Hàn Linh Phượng chặt đầu Phật Tổ Như Lai rồi vứt thân xác khổng lồ của ngài ấy ra giữa nhân gian, trải qua bao mùa nóng lạnh làm thi thể bị phân hủy, tỷ nghĩ tất cả loài người sẽ kích động ra sao?"

Những điều Điểu Huyền Tinh vừa nói chắc chắn còn kinh khủng hơn sét đánh ngang tai nữa. Thân xác vàng óng to lớn cùng thủ cấp của Phật Tổ Như Lai bị vứt trên đường đè sập bao nhiêu ngôi nhà và đè nát bét bao nhiêu người, có lẽ nhân loại này không ít kẻ sẽ tự sát vì khủng hoảng tâm lý trầm trọng. Trước sự tàn phá của năm tháng, thi thể đấng chí tôn bắt buộc phải lở loét bốc mùi, thậm chí còn sản sinh ra cả đống dòi bọ lúc nhúc đục khoét chân thân của nhân vật đã từng thời là vô thượng mà vạn vật đất trời kính nể.... Chị em Trần Tiểu Thanh khá sốc khi tưởng tượng về cảnh ấy, họ cùng ngẩng đầu dời khỏi vai Linh Cơ và nhìn cô với thái độ lo lắng bất an, dù sao vấn đề đó cũng quá đáng sợ. Linh Cơ mỉm cười rồi ôm hai nàng, nói "Việc đấy sẽ không tồn tại đâu. Tuệ Tuyệt Luân sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu Thánh Nữ không đủ khả năng thì chính ta sẽ can thiệp." Điểu Huyền Tinh cảm nhận được trong câu nói của Linh Cơ chứa đầy hào hứng mong đợi. Màn đấm đá vừa rồi giữa ba siêu nữ cường mới tạm gọi là chào hỏi qua loa, nếu đánh tới cùng thì kết cục vô cùng khó lường. Hậu quả luôn là kết thúc cho khởi đầu dù muốn hay không đều chẳng thể tránh được, thêm nữa bản thân Linh Cơ rất quan tâm tới thắng thua, một khi cô đã thích chiến thì đừng ai hòng dút lui.

Bốn nàng trò chuyện lúc nữa thì Linh Cơ nói "Mà thôi muộn rồi đấy. Chúng ta nên nghỉ ngơi, thức khuya quá mệt lắm." Trần Di Yên cười nói "Tỷ không cần phải đuổi khéo nha. Ai chẳng biết tỷ đang muốn mau chóng để được Tiểu Thanh xoa bóp đấm lưng chứ!" rồi đứng lên nói với Điểu Huyền Tinh "Hay tỷ về phòng muội ngủ chung nha. Để dành nơi đây cho hai người họ thích làm gì thì làm." Điểu Huyền Tinh vui vẻ đứng dậy nói "Muội cũng hiểu tâm tư tỷ ấy lắm chứ." Trần Di Yên trêu đùa "Phải vậy thôi. Nếu không hiểu thì sẽ bị Linh Cơ tỷ ghét mất!" Linh Cơ nói "Ta đâu có ngu ngốc mà ghét các muội." Trần Tiểu Thanh mừng rỡ bồi cho một câu kết thúc "Hai tỷ ngủ sớm nha." Trần Di Yên vỗ tay lên đầu em gái, nói "Lại đến lượt muội đuổi chúng ta rồi. Huyền Tinh tỷ, mình đi thôi. Phá đám đúng là ko tốt mà!" Trước khi đi Trần Di Yên không quên bê khay đựng nồi cháo và bát theo, cô còn cố ý bỏ lại một câu với em gái "Để ta xem sáng mai muội có dậy sớm được không?" rồi hai nàng ra khỏi phòng, Điểu Huyền Tinh đóng cửa lại giúp.

Linh Cơ nắm tay Trần Tiểu Thanh kéo cô ấy cùng đứng lên, Linh Cơ nói "Giờ thực hiện lời hứa của muội đi. Cả ngày hôm nay ta rất là mỏi đấy." Hai nàng đi về phía giường.

Linh Cơ ngồi xuống, Trần Tiểu Thanh ngoan ngoãn cởi giầy giúp cô ấy rồi Linh Cơ nằm xấp luôn, Trần Tiểu Thanh tự tháo giầy chính mình xong cũng leo lên giường. Chính xác thì không hề am hiểu kỹ lưỡng như Trần Di Yên, Trần Tiểu Thanh chỉ gọi là xoa bóp lung tung thôi. Bắt đầu công việc, đôi bàn tay mịn màng của Trần Tiểu Thanh đặt vào hai bên vai Linh Cơ mà nắn bóp dịu dàng, dần dần di chuyển tới lưng hông. Cảm giác lâng lâng dễ chịu khiến Linh Cơ thích thú, cô nói "Muội làm tốt lắm!" Nghe người yêu khen càng làm Trần Tiểu Thanh vui vẻ tập chung chuyên môn hơn. Lúc Trần Tiểu Thanh đều đều đấm khẽ vô lưng Linh Cơ thì Linh Cơ hỏi "Muội đã từng chăm sóc ai thế này chưa?" Trần Tiểu Thanh trả lời "Chưa bao giờ. Tỷ là người duy nhất và sẽ không có người thứ hai nào cả!" , đôi tay lại len lỏi tới đùi Linh Cơ mà bóp nhẹ nhàng. Quá mức hài lòng chẳng thể chê điều gì hết.

Linh Cơ mơ màng nói "Lần đầu tiên nhìn thấy muội trong rừng ta đã nghĩ giá mà được ôm cô gái này một lần thì thật tốt!" Trần Tiểu Thanh ngừng hẳn công việc mà nằm đè lên lưng Linh Cơ, cười nói "Giờ thì tỷ có thể ôm muội cả ngày, cả đời!" Linh Cơ cảm nhận rõ rệt ngực của Trần Tiểu Thanh đang phập phồng ép mạnh trên lưng cô, thật thoải mái làm sao, cô với tay lấy tóc Trần Tiểu Thanh đưa vào mũi mình hít ngửi, hỏi "Lúc gặp ta có phải tim muội đã đập rất mạnh không?!" Trần Tiểu Thanh hào hứng thừa nhận "Đập mạnh đến mức khiến cho muội đau đấy. Giống như tỷ đang hành hạ tình cảm bé nhỏ của muội vậy đấy!"😘😘😘😘

Linh Cơ bâng quơ hỏi "Nếu như vô hoàng cung rồi có kẻ muốn chạm vào người muội thì làm sao?" Trần Tiểu Thanh trả lời "Thì muội sẽ cho kẻ đó một trận liền! Muội chỉ muốn dược ở trong vòng tay của tỷ thôi!" ,mỉm cười nói tiếp "Mà tỷ đừng tưởng muội không biết gì nha!" Linh Cơ hỏi "Biết gì chứ?" Trần Tiểu Thanh nói "Lúc muội mới bước vào đây và ôm tỷ ấy mà. Khi đó muội đã ngửi thấy trên người tỷ có vương vấn rất nồng đậm mùi hương thơm trên người chị gái muội với mùi hương của Huyền Tinh tỷ." Đã hiểu ý nhưng Linh Cơ còn vờ hỏi "Vậy thì sao?" Trần Tiểu Thanh ghé xát tới tai Linh Cơ mà trả lời "Thì giờ phải đến lượt muội!"

Linh Cơ xoay người cực nhanh đè Trần Tiểu Thanh nằm dưới, đêm nay cô cũng đã chủ định không cho muội ấy thoát sẵn rồi. Hơi thở rối loạn, mặt Trần Tiểu Thanh đỏ lên khi đối diện ánh mắt đầy ham muốn dục vọng của Linh Cơ, quan hệ trước thành thân không hẳn là sai, nhưng chỉ tùy từng đối tượng mới được thôi. Linh Cơ thổi nhẹ một hơi thẳng mặt Trần Tiểu Thanh làm cô ấy nhắm mắt vội vã hít thật sâu tận hưởng. Linh Cơ mỉm cười nói "Lúc nẫy muội xoa bóp cho ta khá vất vả. Còn giờ thì để ta giúp muội thoải mái chút nhé!" Nói rồi Linh Cơ ép ngực của nàng xuống ngực Trần Tiểu Thanh một cách dịu dàng, sự mềm mại bất ngờ khiến toàn thân Trần Tiểu Thanh khẽ rung lên. Linh Cơ thích thú lại tiếp tục cọ xát ngực mình lên rồi xuống, xuống rồi lên, nơi bắt đầu là từ ngực Trần Tiểu Thanh, đích đến là tận vùng kín của cô ấy. Tuy rằng qua một lớp y phục nhưng vẫn quá đủ làm Trần Tiểu Thanh si mê ngây dại.

Linh Cơ cọ đi cọ lại cho tới khi nhận thấy đã đủ kích thích người yêu thì cô liền nắm hai tay kéo Trần Tiểu Thanh ngồi dậy. Ngoan ngoãn vâng lời, Trần Tiểu Thanh lúc này tuyệt đối phục tùng mọi câu nói cùng hành động của Linh Cơ. Mặt đối mặt nhìn nhau chưa đến một phút thì Linh Cơ đột ngột ôm đầu Trần Tiểu Thanh ép mạnh vào ngực mình, Trần Tiểu Thanh chỉ kịp "Ư." một tiếng thì mặt cô đã được tiếp xúc trực tiếp với ngực nàng.... Cuộc vui chưa bao giờ chán là vậy đấy!

....

....

Vì tình hình hiện tại không cho phép thảnh thơi rảnh rỗi nên Tuệ Tuyệt Luân bay đi rất nhanh trên bầu trời. Với tốc độ ấy chẳng mấy chốc nàng đã tới nơi cần thiết.

Bên dưới là một vùng đất hoang vu toàn đồi núi hiu quạnh đan xen nhau, thực vật thì có động vật thì không, cây cối mục rữa, lá héo úa tàn không hề xanh tươi rụng lung tung, cỏ dại dưới đất cũng phai mầu hết. Tuệ Tuyệt Luân hạ xuống mặt đất. Địa điểm này cách xa tất cả mọi quốc gia trên thế gian, con đường thì phức tạp rắc rối rất dễ lạc lối. Thánh Nữ không bước mà lướt đi bởi thời gian quý giá lắm.

Núi đồi thì nhiều nhưng hang động thì chỉ có một, cửa hang không lớn vừa đủ cho mười người đứng hàng ngang. Bên trong u tối nặng mùi tanh tưởi chết chóc, gió lạnh không ngừng tuôn ra giống như sự oán than chẳng thành lời của những vong hồn đối với số mệnh đầy rẫy bất công. Nơi này là con đường duy nhất thông xuống địa ngục, nếu người bình thường vô tình tìm được và bước vào đây, cái giá phải trả sẽ là cạn kiệt dương thọ trở thành hồn ma lang thang quanh quẩn trong động mà không siêu thoát được, trải qua ngày tháng hiu quạnh hình dạng linh hồn cũng mất tạo ra oán khí uất ức hóa tán vào hư vô.

Tuệ Tuyệt Luân đâu tới đây để ngắm cảnh, cô bay vù vào nhanh chóng. Không gian tối tăm mù mịt, vô số ánh sáng nhỏ kích thước ngang đom đóm từ mái tóc mượt mà của Tuệ Tuyệt Luân tự hiện ra soi lối rõ như ban ngày, nhiều đốm sáng khác bay trước dẫn đường mặc dù hoàn toàn không cần thiết bởi đôi mắt Thánh Nữ thừa sức nhìn thấy mọi sự vật sự việc dù xa xăm mờ ảo tận chân trời góc biển, đương nhiên ngoại trừ những siêu nữ cường ngang tầm thì mới không thể nhận biết họ đang làm gì.

Suốt đoạn đường mà không có nổi một âm binh quỷ tướng nào, nếu là bình thường thì cứ cách một khoảng nhất định sẽ xuất hiện lính địa ngục hoặc bọn đầu trâu mặt ngựa canh gác không cho bất cứ ai xuất nhập trái phép, còn giờ đây im ắng tuyệt đối, côn trùng cũng không thể tồn tại. Việc lúc trước đấu một chưởng với Linh Cơ, Tuệ Tuyệt Luân biết rất rõ rằng âm ty chịu tổn hại quá mức nặng nề khiến Thánh Nữ nghĩ lá chắn sức mạnh bảo vệ âm giới lẫn thiên giới phật giới đều thật yếu ớt kém cỏi. Không lâu sau Tuệ Tuyệt Luân tới được tầng thứ nhất của địa ngục nhưng mà là đã từng thôi, giờ chỉ còn là cái hố cực lớn sâu hun hút, tính chiều dài rộng đều chẳng thua gì một đại dương. Vì mười tám tầng địa ngục đổ sập hết nên giờ khung cảnh trống rỗng ngoài bóng tối với không khí độc hại tử vong ra thì không còn gì nữa.

Tuệ Tuyệt Luân nhẩy xuống hố, các đốm sáng dù rất đông quy tụ trước sau xung quanh cô thế mà cũng không đủ để thâp sáng, điều đó là đương nhiên vì mười tám tầng địa ngục vốn dĩ sâu tới hơn một nửa Địa Cầu mà. Trải qua khoảng thời gian ngắn nàng cuối cùng cũng tới được thăm thẳm tận đáy âm ty. 😘😘😘😘

Bạn đang đọc Hiệp Nữ Linh Cơ sáng tác bởi TueTuyetLuan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TueTuyetLuan
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.