Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khảo thí đài..................Là thiên tài hay phế vật?

Tiểu thuyết gốc · 4338 chữ

Khảo thí đài.......

Cuối cùng Tiêu Sơn và mấy người cũng tới sảnh chính, nơi kiểm tra thực lực. Đến nơi Tiêu Sơn lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cũng là khởi đầu của cốt truyện.

- Đấu chi khí: Tam đoạn!

- Tiêu Viêm......

Đấu khí: Tam đoạn!

Cấp bậc: Cấp thấp!

Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố…

Sau khi trung niên nam tử vừa nói xong. Không có gì ngoài ý muốn là đám người trên quảng trường lại nổi lên một trận châm chọc.

- Haha... phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.

- Nếu Tộc Trưởng không phải phụ thân của hắn thì sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không vậy nữa.

- Hazzz..., thiên tài thiếu niên năm đó của Ô Thản Thành, tại sao hôm nay lại rớt xuống thành bộ dáng này cơ chứ?

- Ai mà biết được? Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà….....

- Chắc vậy đó.

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh, khóe miệng cười tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót.

Tiêu Phương Anh thấy cảnh như vậy liền nói:

- Ngươi lên Khảo thí đài để kiểm tra đi, đừng để họ đợi lâu. Ta đi dạy dỗ mấy tên tiểu tử kia đã.

Dứt lời nàng tiêu thất trong đám người.... Phía xa xa Tiêu Sơn nhìn thấy Tiêu Phương Anh đang dạy dỗ đám người đó liền lắc đầu cười khẽ, hắn cũng không để ý dăm ba câu chuyện thị phi nữa. Trên đài, lại nghe tiếng của trung niên nam tử:

- Người tiếp theo..... Tiêu Mị......

Nghe trung niên nam tử gọi, một thiếu nữ rất nhanh chạy ra khỏi đám người, tiếng nghị luận bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều. Dường như mọi ánh mắt đang tập trung vào người thiếu nữ này. Thiếu nữ tuổi không quá mười bốn, gương mặt không tính là tuyệt sắc, nhưng trên gương mặt đó lại pha chút thanh thuần lại có cả vũ mị, thanh thuần và vũ mị, tập hợp của mâu thuẫn đã biến nàng trở thành toàn trường tiêu điểm....

Thiếu nữ nhanh chóng đi lên trắc nghiệm ma thạch, chậm rãi vuốt ve sau đó liền nhắm mắt lại.......

Trong khi thiếu nữ nhắm mắt, trắc nghiệm thạch liền hiện lên một chùm sáng:

- Đấu chi khí: Thất đoạn!

- Tiêu Mị......

Đấu khí: Thất đoạn!

Cấp bậc: Cao cấp!

- Ah!

Nghe trắc ngiệm viên đọc lên thành tích, thiếu nữ ngẩng mặt lên đắc ý cười…

- Khà khà....... Thất đoạn Đấu khí....... Nếu cứ theo tiến độ như vậy, chỉ sợ không quá ba năm thời gian, nàng có thể trở thành một Đấu Giả chính thức rồi…

- Không hổ là hạt giống của gia tộc ah....... Đáng giá để được bồi dưỡng.

Tam Trưởng Lão nhìn biểu hiện của nàng cười nói.

Nghe đám người truyền đến trận trận thanh âm hâm mộ, thiếu nữ tươi cười lại rạng rỡ thêm vài phần. Tâm hư vinh, là thứ mà rất nhiều cô gái đều không thể kháng cự…

Nhớ đến ngày thường hay cùng mấy tỷ muội đàm tiếu, tầm mắt Tiêu Mị bỗng nhiên xuyên qua đám người, dừng lại trên một đạo thân ảnh cô đơn, ánh mắt lấp lóe không biết suy nghĩ gì. Bất chợt, phía góc gần cuối hành lang, nàng nhìn thấy hai đạo thân ảnh...... một nam, một nữ. Nữ tử thì đang làm nũng bên cạnh nam tử......

Nhíu mày suy nghĩ một chút, Tiêu Mị vứt bỏ ý niệm trong đầu, hiện tại nàng đối với Tiêu Viêm hai người đã không còn cùng một giai tầng, lấy biểu hiện của Tiêu Viêm mấy năm này, sau khi trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nhân viên hạ tầng của gia tộc mà thôi. Mà thiên phú vĩ đại như nàng, sẽ trở thành trọng điểm bồi dưỡng của gia tộc, có thể nói là tiền đồ không thể hạn lượng. Còn Tiêu Sơn hiện tại, tên này trầm mê nữ sắc, đấu khí không có, cũng chỉ là phế vật mà thôi, mặc dù nàng không hiểu sao Tiêu Hà cô nàng này cứ bám riết lấy hắn ta.

- Ai…

Khẽ thở dài một tiếng, trong đầu Tiêu Mị bỗng hiện ra hình ảnh một thiếu niên ý khí phong phát ba năm trước đây, bốn tuổi luyện khí, mười tuổi có Cửu đoạn Đấu Khí, mười một tuổi ngưng tụ thành công đấu khí toàn, trở thành Đấu Giả trẻ nhất trong vòng trăm năm của gia tộc!

Thiếu niên trước kia, bộ dáng tự tin lại thêm tiềm lực không thể hạn lượng, không biết đã làm bao cô gái động xuân tâm, đương nhiên trong đó có cả nàng.

Nhưng con đường của thiên tài, từ trước đến giờ luôn luôn trắc trở, ba năm trước, khi danh vọng của thiên tài Tiêu Viêm đạt tới đỉnh cao nhất, cũng là lúc đột ngột phải thừa nhận đả kích tàn khốc nhất, không chỉ có vừa vất vả khổ tu ngưng tụ đấu khí toàn trong một đêm biến mất, mà đấu khí theo thời gian trôi qua lại càng trở nên càng ngày càng ít đi một cách quỷ dị.

Kết quả của đấu khí biến mất, đó chính là thực lực không ngừng giảm đi.

Từ thiên tài, một đêm trở thành một thứ mà ngay cả người bình thường cũng không bằng, loại đả kích này, khiến thiếu niên từ đó thất hồn lạc phách, cái tên thiên tài, cũng dần dần bị khinh thường cùng châm chọc thay thế.

Trèo càng cao, ngã càng đau, lần ngã này có lẽ sẽ không còn cơ hội đứng dậy nữa.

Còn Tiêu Sơn kia tư chất cực kỳ bình thường, lại thường quanh quẩn tại nhà, trầm luân trong nữ sắc, nên nàng cũng không chú ý nhiều lắm.

- Người tiếp theo, Tiêu Hà!

Tiếng trắc nghiệm nhân lại vang lên. Ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về một đôi nam nữ. Nam thì đang ngồi trên ghế, nữ thì ngồi ngay trên đùi nam tử và đút cho nam tử ăn từng trái nho...

- Tiêu Sơn ca ca, huynh đợi muội một lát nhé..... Muội sẽ cho huynh một bất ngờ...

Tiêu Hà thì thầm bên tai Tiêu Sơn. Nghe thanh âm êm ái của Tiêu Hà lại pha thêm chút vũ mị trên gương mặt non nớt đó khiến cho Tiêu Sơn xém chút ngã ngửa.

- Cô nàng này cũng biết câu dẫn ta rồi đây.

Nhìn thân ảnh thiếu nữ đang bước lên đài, mọi ánh mắt đổ dồn tập trung về phía nàng. Có lẽ so về tất cả của nàng đối với Tiêu Mị thì thực sự như trời với đất, quả thực cách nhau quá xa. Thiếu nữ bước lên Khảo thí đài, lại quay lại nhìn Tiêu Sơn mỉm cười. Mọi ánh mắt mê ly nhìn nàng khi thấy nàng mỉm cười, nhiều tên còn lầm tưởng nàng đang nhìn mình cười. Trên đài, nàng thấy Tiêu Sơn gật đầu nhẹ liền nhẹ nhàng truyền đấu khí vào trắc nghiệm ma thạch rồi nhắm mắt lại. Trên trắc nghiệm ma thạch hiện lên một vòng quang mang chói lòa.

- Đấu chi lực: Thất đoạn!

- Tiêu Hà....

Đấu khí: Thất đoạn!

Cấp bậc: Cao cấp!

Thanh âm của trung niên nam tử mang theo thập phần vui vẻ. Nhưng hắn nhìn lại Tiêu Hà lại nhíu mày:

- Tiêu Hà Tiểu thư.... Ngươi thực ra đã đạt đến Cửu đoạn Đấu khí, chỉ còn kém một chút nữa là ngưng tụ đấu khí toàn, chính thức mở ra con đường của cường giả rồi. Tại sao lại áp chế tu vi xuống còn Thất đoạn?

Tiêu Hà nhìn vị trung niên nam tử đó rồi mỉm cười:

- Thúc thúc.... Mỗi một người đều có một bí mật của riêng mình.

Dứt lời liền rời khỏi Khảo thí đài. Nhìn bóng dáng của nàng bước xuống Khảo thí đài, vị trung niên nam tử chỉ biết lắc đầu thở dài. Khi nàng vừa đi xuống chợt nhìn thấy một thân ảnh vừa bước ra trong đám đông...... Tiêu Hà khi thấy thân ảnh đó liền nhíu mày..... Nhưng ngay sau đó lại dãn ra, nhìn Tiêu Sơn cười nói:

- Tiêu Sơn ca ca... Huynh thấy thế nào?

Tiêu Sơn nhìn Tiêu Hà rồi mỉm cười xoa đầu nàng rồi nói:

- Ừm.... Hà Nhi của ta giỏi lắm.....

Tiêu Hà rất vui vẻ khi được Tiêu Sơn xoa đầu, thi thoảng còn liếc ánh mắt về phía góc cuối của đại sảnh.

- Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!

Cùng lúc đó, trong khi âm thanh huyên náo của đám người đang vang vọng, thanh âm của trắc nghiệm viên truyền tới.

Theo đó là một cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển.

Tại nơi ánh mắt tụ hội, một thiếu nữ áo tím đang đạm nhã đứng đó, khuôn mặt non nớt bình tĩnh, không vì bị mọi người chú ý mà thay đổi chút nào.

Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào…

Tử y thiếu nữ này, nói về mỹ mạo cùng khí chất, so với Tiêu Hà trước đó lại càng hơn vài phần, khó trách mọi người đều có động tác như vậy.

Khẽ bước tới, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi đi tới phía trước ma thạch bi, bàn tay nhỏ bé đưa lên, ống tay áo theo đó mà chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nà, sau đó đặt nhẹ tay lên bia đá…

Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt.

Đấu chi lực: Cửu đoạn!

Tiêu Huân Nhi.........

Đấu khí: Cửu đoạn!

Cấp bậc: Cao cấp!

Nhìn mấy chữ trên thạch bia, giữa sân trở nên tĩnh lặng.

- Đã tới Cửu đoạn rồi, thật là khủng bố mà! Người đứng đầu trong giới trẻ của gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư a.

- Huân Nhi tiểu thư nếu so sánh có lẽ chắc chỉ có Tiêu Hà tiểu thư thôi...... Thật sự là yêu nghiệt mà... Ai......

Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ…

Đấu khí, con đường bắt buộc phải đi qua của mỗi Đấu Giả, sơ giai Đấu khí chia từ một đến mười đoạn, đấu khí trong cơ thể đạt tới mười đoạn, là có thể ngưng tụ đấu khí toàn, trở thành một Đấu Giả được người khác tôn trọng.

Trong đám người, Tiêu Mị nhíu mày nhìn thiếu nữ áo tím đứng trước bia đá, trên mặt hiện lên một tia ghen tị, nhưng sau đó lại nhìn qua phía nam tử kia, chợt thấy ánh mắt của thiếu nữ bên cạnh đó có ánh mắt châm chọc, nàng liền mỉm cười, một nụ cười khá đẹp, sau đó quay người rời đi.

Nhìn tin tức trên thạch bia, khuôn mặt hờ hững của trung niên trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra một tia mỉm cười hiếm hoi, đối với cô gái thoáng dùng âm thanh cung kính nói:

- Huân Nhi tiểu thư... nửa năm sau, tiểu thư hẳn sẽ có thể ngưng tụ đấu khí toàn. Nếu thành công, mười bốn tuổi trở thành một đấu giả chân chính, tiểu thư sẽ là người thứ ba của Tiêu gia trong trăm năm nay!

- Đa tạ thúc thúc đã chỉ bảo. Huân Nhi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Huân Nhi nói xong rồi mỉm cười nhìn về phía xa, nơi mà có một thân ảnh cô đơn vừa biến mất..... Chợt ánh mắt nàng nhìn về một hướng khác, thấy một đôi nam nữ đang rất ân ân ái ái...... Quan sát một hồi, nàng liền quay đầu đi thẳng về hướng Tiêu Viêm vừa biến mất.

- Tiêu Viêm ca ca....

Tại lúc đến bên cạnh thiếu niên, thiếu nữ dừng chân, đối với Tiêu Viêm cung kính cúi người, trên khuôn mặt xinh đẹp, cư nhiên lộ ra nụ cười thanh nhã khiến các cô gái chung quanh cũng phải trở nên ghen tị.

- Ta bây giờ còn có tư cách để muội gọi như vậy sao?

Nhìn trước mặt đã trở thành khỏa minh châu sáng nhất trong gia tộc kia, Tiêu Viêm chua xót nói, sau khi bản thân hắn tụt dốc nàng chính là một trong số cực ít những người vẫn bảo trì tôn kính đối với hắn.

- Tiêu Viêm ca ca, trước kia ngươi đã từng nói, có thể buông, mới có thể cầm lấy, thu phóng tự nhiên mới là người tự tại! Đúng không??

Tiêu Huân Nhi mỉm cười nói, giọng nói non nớt, khiến người tâm đã chết cũng cảm thấy ấm lòng.

- Haha.... người tự tại sao? Ta cũng chỉ biết nói mà thôi, muội xem bộ dáng hiện tại của ta đi, giống một người tự tại sao? Hơn nữa… thế giới này, cơ bản cũng không phải là thế giới của ta.

Tiêu Viêm cười tự giễu nói.

Đối với sự suy sụp của Tiêu Viêm, Tiêu Huân Nhi khẽ cau mày, thật lòng nói:

- Tiêu Viêm ca ca, tuy muội cũng không biết huynh vì sao lại bị như vậy, bất quá, Huân Nhi tin tưởng, huynh sẽ lại đứng dậy, lấy lại vinh quang và tôn nghiêm của huynh…

Kết thúc câu nói, nàng lại nghĩ đến một thân ảnh bạch sắc nam tử khôi ngô, hàng đêm đến truyền đấu khí cho nàng, sau đó còn sờ mó cơ thể của nàng, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ lần đầu tiên hiện lên nét ửng đỏ, nhưng chợt nhớ đến chiều nay đấu khí quen thuộc của Tiêu Sơn truyền cho nàng liền bất giác ngẩn người.

- A a…...

Đối với lời nói của thiếu nữ, thiếu niên xấu hổ cười một tiếng, nhưng lại không nói gì, người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ, nhưng hắn hiện tại thực sự đã không còn tư cách cùng tâm tình đó nữa, yên lặng xoay người, chậm rãi đi ra khỏi quảng trường…

Đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô độc của thiếu niên, Tiêu Huân Nhi chần chừ một thoáng, sau đó bỏ lại tiếng hò reo, tiếng ghen tị tại phía sau, bước nhanh theo, đi phía sau của hắn, khi nàng đi chợt ngoảnh mặt nhìn về phía đôi nam nữ kia thấy nàng đang nhõng nhẽo bên cạnh nam nhân kia liền tức giận quay đầu đi thẳng…

Lúc này, phía bên kia dưới chân của khảo thí đài, Tiêu Sơn đang cười khổ với cô nàng Tiêu Hà nhõng nhẽo này. Trên khảo thí đài, tiếng trung niên nam tử lại tiếp tục vang vọng:

- Người tiếp theo...... Tiêu Sơn...

Trên quảng trường, khi nghe thấy cái tên này, không có ai hồi đáp, trung niên nam tử thấy vậy hơi cau mày:

- Người tiếp theo..... Tiêu Sơn......?

Nghe đến tên, Tiêu Sơn giật mình rời khỏi vị trí nhanh chóng tiến đến khảo thí thạch. Khi chạy ngang qua đám đông chợt vấp ngã.... Nhìn lại mới thấy có bàn chân ngáng đường hắn. Tiêu Sơn quay lại nhìn chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc liền nhếch miệng. Khi thấy tên "phế vật" này vấp ngã, xung quanh truyền đến những tràng cười châm chọc:

- Haha .... Phế vật mà. Có mỗi việc đi đứng mà cũng không cẩn thận nữa.

- Ngươi không biết à? Hắn vốn dĩ phế vật mà, đi đứng không cẩn thận ngã cũng là điều đương nhiên thôi.

- Thôi đi. Các ngươi không thông cảm cho hắn thì thôi lại châm chọc hắn thế?

- Haha.....

- Ây da.... Không phải Tiêu Sơn thiếu gia hay sao? Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Phải cẩn thận hơn chứ? Nào..... để ta đỡ ngươi dậy nhé....

Trong đám đông vừa dứt lời thì xuất hiện một thiếu niên ra đỡ hắn dậy. Tiêu Sơn vừa nhìn đã nhận ra người quen.

- Tính danh: Tiêu Ninh

Cấp bậc: Lục đoạn Đấu khí

Tuổi: 16 tuổi

Công pháp: Hoàng giai Trung cấp đấu kĩ Liệt Trảo Kích

Tình trạng quan hệ: Là một trong những người thích Tiêu Huân Nhi, đối địch với ký chủ.

Độ thiện cảm: 0%

Khi thấy hắn đưa tay ra, nếu Tiêu Sơn không sử dụng Giám Định Thuật có lẽ đã tin tưởng hắn..... Nhưng sau khi đã trải qua một đời người, Tiêu Sơn nhận ra rất rõ điều này. Tuy vậy, Tiêu Sơn vẫn đưa tay bắt lấy tay của hắn. Khi Tiêu Sơn chuẩn bị chạm tay vào Tiêu Ninh, bất chợt trong cơ thể hắn vận chuyển Đấu Khí truyền vào tay của Tiêu Ninh làm Tiêu Ninh hắn đột nhiên ngã ngửa ra, khiến cho những người xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Tiêu Hà thấy Tiêu Ninh đang ngã dưới đất liền chạy đến bên cạnh Tiêu Sơn:

- Tiêu Sơn ca ca.... Huynh không sao chứ?

- Huynh không sao đâu. Cám ơn muội đã lo lắng cho ta.....

Tiêu Sơn vui vẻ cười nói, sau đó liền dùng hai tay quàng sau đầu của Tiêu Hà sau đó thơm một cái lên trán. Tiêu Hà vô cùng bất ngờ về hành động này của Tiêu Sơn, nhung cũng không có ngăn cản, trên gương mặt trắng non của nàng phút chốc trở nên đỏ rực như trái gấc.

- Hà Nhi.... Muội chờ ta một lát.

Tiêu Sơn hiên ngang bước lên khảo thí đài. Trung niên nam tử vừa rồi chờ cũng khá lâu rồi, thấy Tiêu Sơn vừa bước lên đài liền quát:

Ngươi làm cái gì mà ta gọi ngươi không trả lời thế?

Tiêu Sơn nghe vậy không nhanh không chậm đáp:

- Thúc thúc thông cảm..... Vừa rồi xuất hiện chó dại cản trờ đường nên cũng có phần chậm trễ, mong thúc thúc bỏ qua cho.....

- Được rồi..... Ngươi nhanh chóng đưa tay ra để kiểm tra đi.

Trung niên nam tử nghe vẻ không muốn chờ đợi thêm một chút nào nữa liền giục hắn đi kiểm tra.

- Vâng....

Tiêu Sơn đưa tay ấn lên trắc nghiệm thạch........

1 phút.......

2 phút......

Bỗng trắc nghiệm thạch lóe sáng hiện lên 5 dòng chữ, Tiêu Sơn liền cười mỉm:

- Đấu chi khí: Ngũ đoạn!

- Tiêu Sơn....

Đấu khí: Ngũ đoạn!

Cấp bậc: Trung cấp......

Dưới đài mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, có người ngạc nhiên, có người ghen ghét, cũng có người kinh hỉ.

- Tên Tiêu Sơn phế vật này chẳng phải đã bị phế hết kinh mạch sao? Không ngờ thiên phú hắn đã trở lại...... Thực sự ẩn giấu sâu như vậy.......

- Tên này thiên phú thật kinh khủng, chỉ kém Huân Nhi với Hà Nhi.......

- Ta biết hắn, mấy năm nay không có gì đáng nói tới, không nghĩ tới một mực ẩn nhẫn chờ thời cơ. Thật sự cũng khâm phục độ nhẫn nại của hắn.

Tiêu Phương Anh nhìn thấy điều đó bản thân không kiềm chế được mỉm cười. Ai không muốn con cháu của mình là thiên tài, được mọi người kính nể, Tiêu Phương Anh cũng không ngoại lệ. Trước khi Như Sương mất, nàng ấy đã nhờ Tiêu Phương Anh chăm sóc cho Tiêu Sơn và Tiêu Hà. Khi Như Sương mất, Tiêu Sơn trở nên lầm lì, ít nói, suốt ngày chỉ như người mất hồn ở nhà ròng rã mấy tháng trời, mặc dù nàng cùng mọi người hết lời khuyên bảo đã rất nhiều lần nhưng hắn vẫn không hề thay đổi.

Sáu năm trôi qua vẫn giậm chân ở Đấu khí tứ đoạn, không hề có tiến triển...... Cho đến lúc hắn gặp chuyện ở Hậu Sơn, chính nàng đã cứu hắn thoát khỏi cái chết của bọn người bịt mặt, rồi đưa về để chữa trị, nhưng Tiêu Phong lão nhân đã kết luận kinh mạch của hắn đã phế, không thể tu luyện được nữa , nàng điên cuồng điều tra thủ phạm đã làm ra chuyện này, đã mất khá nhiều thời gian, rất nhiều công sức, nhưng không thu thập được gì cả. Ba năm qua,từ khi cô nàng Huân Nhi xuất hiện, Tiêu Phương Anh dần thấy Tiêu Sơn cũng bắt đầu thay đổi từng ngày, điển hình như sự kiện vừa rồi, khiến nội tâm của nàng rất vui vẻ. Nàng thầm nghĩ:

" Như Sương à Như Sương...... nhìn đứa con trai của tỷ đã thay đổi như vậy, thật sự cũng không phụ ta ngày đêm lo lắng cho hắn........ A phi... Ta sao lại nghĩ đến hắn chứ......"

Nhìn trên gương mặt non nớt có phần anh tuấn bất giác trên gương mặt trắng nõn của nàng xuất hiện phiếm hồng.

Trên khảo thí đài, trung niên nam tử ánh mắt có pha chút hâm mộ nhìn Tiêu Sơn cười nói:

- Chúc mừng ngươi.... Tiêu Sơn thiếu gia, thiên phú ngươi không tồi. Từ đấu khí tam đoạn lên ngũ đoạn trong thời gian một ngày.... HAHA... Tiêu gia thật có phúc....

- Cảm ơn thúc thúc.

Tiêu Sơn ngoảnh mặt nhìn trung niên nam tử cười nói, sau đó liền quay người bước xuống khảo thí đài.

- Hà Nhi.... Chúng ta đi thôi.

Tiêu Sơn sau khi xuống đài liền nắm tay Tiêu Hà rời khỏi quảng trường, mặc kệ ánh mắt ghen ghét của những người ở đó.

Sau khi trở về nhà, điều đâu tiên cô nàng Tiêu Hà này làm là nhanh chóng thu thập đồ đạc của hắn sắp xếp lại gọn gàng, Tiêu Sơn thấy vậy người ngây ra như phỗng, nhưng trước ánh mắt tóe lửa của cô nàng này thì hắn cũng đã bắt đầu kết hợp cùng cô dọn dẹp lại căn phòng mà hắn đã từng ở, phải kết luận một câu đanh thép: " nhà hoang". Tiêu Sơn thi thoảng vẫn cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình nhưng hắn vẫn mặc kệ, vì hắn biết ánh mắt đấy là của ai?

Khoảng chừng chập tối, hai người mới dọn dẹp xong....

- Phù...... Mệt chết mà ....

Tiêu Sơn thở phào nhẹ nhõm.... Có lẽ đây là lần dọn dẹp "kinh khủng" nhất trong cuộc đời hắn. Thấy Tiêu Sơn thở phào như trút được gánh nặng, Tiêu Hà liền hỏi hắn:

- Đáng nhẽ ra phải có hạ nhân chứ? Huynh một mình như thế này mà vẫn sống được sao?

Trả lời nàng lại là một sự im lặng đến đáng sợ. Tiêu Hà biết mình lỡ lời liền nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Tiêu Sơn ca ca..... huynh đói chưa? Muội đi nấu ăn cho huynh nhé?

Chưa đợi Tiêu Sơn đáp, Tiêu Hà đã xuống bếp rồi. Tiêu Sơn nhìn chỉ biết lắc đầu cười khổ, hắn biết Tiêu Hà chưa bao giờ vào bếp nấu ăn cả nên trình độ cũng chỉ ở mức độ "chưa nhập môn" nên hắn xuống bếp thay nàng nấu mộ vài món...... Đến khi trưng bày các món ăn lên, trên mặt Tiêu Hà còn nhem nhuốc, lấm tấm những hạt mồ hôi, Tiêu Sơn nhìn mấy món ăn mà Tiêu Hà nấu, hắn thầm hô "không ổn". Nhìn bàn ăn, có món đã chuyển sang màu đen kịt, có món còn vương vấn cả mùi khét nữa, trông mà choáng váng....

- Tiêu Sơn ca ca...... Hôm nay là lần đầu tiên muội vào bếp..... Hi vọng huynh không chê cơm canh đạm bạc nhé?

Nàng nói xong còn quơ quơ đôi đũa nhìn trong rất đáng yêu.

- Ha ha..... Muội ta nấu tất nhiên là yên tâm rồi....

- Vậy huynh nếm thử tay nghề muội đi....

- Ah..... Được thôi.

Tiêu Sơn cắn răng cầm đôi đũa lên gắp một miếng rồi bỏ vô miệng. Mùi vị vừa mặn, vừa đắng lại khét nữa....... hắn nhắm mắt bịt mũi cố gắng nuốt xuống......

- Ui chao...... Cứ như một thế kỷ ấy.....

- Tiêu Sơn ca ca ...... Muội nấu ăn..... huynh thấy sao?

Tiếu Hà tròn mắt hỏi. Tiêu Sơn thấy vậy vội đáp:

- Ah. Muội nấu ăn ngon lắm.... Ha ha....

- Hihi..... Ngon thiệt hả? Vậy huynh ăn nhiều vào nhé...

Tiêu Hà mừng đáp. Nói xong nàng còn gắp thử một miếng lên ăn thử.....

- Phụt...... Trời ạ.... Huynh gạt muội... Sao khó ăn đến vậy chứ?

- Thôi không sao đâu... Muội cũng nếm thử tay nghề của ta coi sao?

Nói xong hắn gắp vô bát của nàng đồ ăn chính tay hắn làm. Cũng lâu rồi Tiêu Sơn chưa xuống bếp nên hắn cũng hồi hộp chờ biểu hiện của Tiêu Hà.

- Ừm. Tiêu Sơn ca ca. Ca ca nấu ăn ngon lắm.

Tiêu Hà nhanh nhảu gắp vài miếng cho Tiêu Sơn.

- Haha. Huynh phải khác biệt với mọi người chứ. Phải không?

- Huynh lại bắt đầu ba hoa rồi đấy. Thôi ... mau ăn đi, kẻo nguội bây giờ.

Nói xong hai người bất giác cười nói vui vẻ với nhau. Tiêu Sơn nhìn Tiêu Hà bất giác nở nụ cười trên môi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 30
Lượt đọc 1078

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.