Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đát Kỷ xuất hiện.....Thái độ của Tiêu Huân Nhi

Tiểu thuyết gốc · 3162 chữ

Nhìn thấy bộ dáng tựa hồ đã động tâm của Huân Nhi, Gia Liệt Áo trong lòng vui vẻ, vội vàng đem chiếc vòng Mộc Linh đưa ra phía trước, cười nói:

- Huân Nhi tiểu thư không cần khách khí, Gia Liệt gia tộc và Tiêu gia đều được liệt vào Ô Thản Thành tam đại gia tộc, giữa hai gia tộc tặng nhau vài thứ đồ, không ai có thể nói ra nói vào gì được.

"Chỉ cần lấy vòng tay, đem Ma hạch đưa cho Tiêu Viêm ca ca, cái vòng tay đó… thừa lúc hắn không chú ý, vứt đi là xong"

Trong lòng hiện lên ý niệm có chút giảo hoạt, Huân Nhi không hề chần chừ, vừa định đưa tay ra nhận thì Tiêu Sơn nhanh chóng giật chiếc vòng và ném xuống đất.

Loảng......... Xoảng........

Chiếc vòng rơi xuống đất rồi vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn viên Ma hạch thì còn nguyên vẹn. Tất cả mọi người đều ngây người trước hành động của Tiêu Sơn. Tiêu Huân Nhi tròn mắt nhìn Tiêu Sơn đang cực kỳ tức giận, nội tâm không biết đang suy nghĩ gì...

Sau khi vất chiếc vòng đi thì Tiêu Sơn chợt nhận ra phản ứng của mình hơi quá bèn tằng hắng một tiếng rồi quay về lùi về phía sau nhìn Huân Nhi giải thích:

- Ta chỉ là thấy Huân Nhi biểu muội không nên nhận đồ của hắn. Chiếc vòng này không đáng giá để ngươi nhận.

Tiêu Viêm thấy vậy nhanh trí kéo Tiêu Huân Nhi về phía sau mình rồi nhìn Tiêu Sơn với vẻ nghi hoặc. Hộ vệ trong tay Gia Liệt Áo thấy Tiêu Sơn vừa làm ra hành động như vậy thì tay nắm thật chặt, tức giận quát:

- Khốn khiếp.... Ngươi dám làm vỡ chiếc vòng của Thiếu gia? Ngươi biết Thiếu gia đã bỏ giá bao nhiêu để mua chiếc vòng này không?

- Ngươi .... Im miệng.... Ta chưa cho phép ngươi nói ở đây mà ngươi đã sủa rồi.... Lần sau còn như vậy nữa.... Đừng trách ta vô tình...

Gia Liệt Áo tức giận cho tên hộ vệ một bạt tai.

- Thiếu gia khai ân...... Thiếu gia khai ân..... Ta không dám nữa.....

Tên hộ vệ phía sau cuống quýt cúi đầu nhận sai sau đó lùi về phía sau.

Thấy Tiêu Huân Nhi vẫn còn mơ hồ, Tiêu Viêm vội vàng giải thích:

- Tên này là người như thế nào chẳng lẽ nào muội còn không biết sao?

Tiêu Sơn trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ : "Lại theo một kịch bản cũ, ngươi yên tâm, kịch hay mới chỉ bắt đầu".

Sau đó đứng nhìn Tiêu Viêm trào phúng ra mặt cho Huân Nhi:

- Gia Liệt Áo Thiếu gia, ý tốt của ngươi...... Huân Nhi nhà ta xin nhận..... Nhưng xin lỗi.......... chiếc vòng này, chẳng may bị vỡ mất rồi. Thật là đáng tiếc nha.

Hắn nói xong còn nhìn Tiêu Sơn cười khẩy. Tiêu Sơn thấy vậy liền coi như gió thoảng bên tai, nhìn Tiêu Huân Nhi rồi mỉm cười nói:

- Lời này của Tiêu Viêm ngươi nói không đúng rồi. Thế nào là Huân Nhi nhà ngươi? Ngươi đã cưới nàng chưa mà dám nói nhà ngươi? Nói như vậy chẳng phải kết luận hơi sớm rồi đúng không? Sự tình này nếu mà truyền ra ngoài thì làm sao mà Huân Nhi có thể gả đi được... Phải không Huân Nhi biểu muội?

Nói xong hắn ghé vào tai Tiêu Huân Nhi nói nhỏ:

- Cổ Huân Nhi tiểu thư, phối hợp cùng ta diễn cho tốt.

Sau khi nghe lời này của Tiêu Sơn, mặt của Tiêu Huân Nhi biến sắc nhìn hắn. " Tại sao hắn biết thân phận của mình?" Huân Nhi trong lòng tự hỏi. Tiêu Sơn thấy nàng ngẩn người liền nhắc lại:

- Huân Nhi biểu muội, ta nói đúng không?

Tiêu Huân Nhi đang thất thần, lại nghe Tiêu Sơn làm cho nàng giật mình, vô thức gật đầu:

- À.... Ân....

- Ngươi......

Huân Nhi nói xong mới biết mình lỡ lời, không ngờ mình đã cuốn theo câu chuyện của Tiêu Sơn mà hề không biết rằng phía sau Tiêu Viêm đang siết chặt nắm tay nhìn Tiêu Sơn vẻ mặt vô cùng bất thiện. Tiêu Hà phía sau cũng giận tím mặt. Nàng nhìn Huân Nhi trong lòng nổi máu ghen tuông, nhưng vì muốn biết Tiêu Sơn ca ca đang làm gì nên cũng chưa có phản ứng ra ngoài.

Nhìn thấy không khí giữa mình và Huân Nhi đã bị phá hoại, trong mắt Gia Liệt Áo loé lên giận dữ, có điều, để bảo trì phong độ trước mặt hai tuyệt sắc giai nhân, Gia Liệt Áo đang kìm nén tức giận trong người, cố nặn ra nụ cười mà nói:

- Không sao!!!!! Tiêu Viêm biểu đệ..... Vòng vỡ thì lại có vòng khác, điều quan trọng là ta chỉ không thấy Huân Nhi tiểu thư đeo một thứ đồ trang sức gì, cho nên mới muốn bày tỏ chút tâm ý mà thôi, lẽ nào cậu lại không để một thứ đồ trang sức nho nhỏ tô điểm thêm cho vẻ đẹp của Huân Nhi tiểu thư hay sao?

Bất đắc dĩ thở ra một hơi, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn chiếc vòng mộc liên Gia Liệt Áo rơi vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, cũng thò tay vào trong ngực lấy ra một chiếc vòng tay màu lục nhạt, bình thản nói:

- Ngươi thích vòng tay? Đây.... Cho ngươi......... Đừng lấy đồ của người khác............ Ta đã nói với ngươi rồi...... Hắn không có việc gì mà tự nhiên lại tỏ ra ân cần, không phải là sắc lang thì cũng là đạo tặc, ngươi ngốc nghếch như vậy.... Có khi bị người ta mua mất mà vẫn không biết gì.

Nghe Tiêu Viêm chỉ đang mắng yêu, Gia Liệt Áo mặt trở nên lạnh lùng, nhưng lúc mắt hắn đảo qua chiếc vòng tay Tiêu Viêm đang cầm, thì ngạc nhiên mà cười, ít ra đồ vỡ của hắn cũng hơn hẳn cái vòng rẻ tiền kia. Chiếc vòng tay trong tay Tiêu Viêm, nhìn từ góc độ chất liệu, rõ ràng chỉ là một thứ hàng vỉa hè giá không quá mười kim tệ, Gia Liệt Áo nhìn thấy Tiêu Viêm tặng cho thiếu nữ xinh đẹp Huân Nhi một thứ đồ trang sức "dởm" như thế, thật sự có chút nhịn không được mà châm chọc nói:

- Tiêu Viêm thiếu gia, dù ta đã biết địa vị của ngươi ở trong gia tộc không cao, nhưng… nhưng ngươi cũng không nên tặng thứ hàng "dởm" này cho Huân Nhi tiểu thư chứ?

Không để ý đến sự châm chọc của Gia Liệt Áo, Tiêu Viêm giật giật tay của Huân Nhi đang ngẩn người nhìn chiếc vòng tay của cậu, có chút không kiên nhẫn nói:

- Rốt cuộc ngươi có muốn hay không? Dù sao thì cũng chỉ mua mất hai ba kim tệ mà thôi.

- Yo… Tiêu Viêm, ngươi tặng đồ cần gì phải mất bình tĩnh vậy. Tuy nó là đồ rẻ tiền, nhưng ta nghĩ không đến mức ngươi ép Huân Nhi biểu muội nhận chứ? Với lại nó sẽ không hợp với Huân Nhi đâu.

Nghe Tiêu Sơn nói, không chỉ Gia Liệt Áo mà ngay cả bọn thuộc hạ của hắn cũng trào phúng cười rống lên. Nhưng mà bọn chúng không cười được bao lâu thì bỗng dừng lại, tiếng cười như bị chẹn lại ở cổ, tất cả há hốc mồm ra trông cực kỳ buồn cười. Tiêu Viêm sắc mặt trầm xuống, kìm nén lửa giận trong lòng, quay sang Tiêu Huân Nhi nhẹ nhàng nắm đôi tay của nàng và nói:

- Vừa rồi ta có chút thất thố. Muội không trách ta chứ?

Thiếu nữ vốn đang ngẩn người ra bị lời nói của Tiêu Viêm đánh thức, hai tay như là không tự chủ được mà thu lấy vòng tay từ tay Tiêu Viêm, rồi nhận ra hành động của chính mình hình như có chút quá rồi, nhưng lại nhìn Tiêu Hà đang đeo chiếc vòng tay Tiêu Sơn vừa tặng cho nàng, trong mắt hiện lên có chút ghen tị. Có điều, Huân Nhi cũng không phải như người thường, sau một thoáng thất thần, liền vội vàng cất chiếc vòng tay rồi ngầng đầu nở một nụ cười duyên dáng thanh nhã với Tiêu Viêm:

- Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca.

Nhìn vẻ mặt có chút không tự nhiên của Huân Nhi, Tiêu Sơn đã biết được phần nào thầm cười lạnh:

- Để xem, ngươi giữ nàng được bao lâu?

Nhìn Tiêu Huân Nhi nhanh chóng lộ ra tư thái của một thiếu nữ bình thường trước mặt Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, cười khan nói:

- Ha ha, không nghĩ tới sở thích của Huân Nhi tiểu thư lại khác người như vậy, xem ra ta tính nhầm mất rồi.

Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Gia Liệt Áo trước mặt mình, ánh mắt đảo qua một ngôi sao trên ngực Gia Liệt Áo, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc:

- Năm trước nhìn thấy tên này, hắn không phải là Cửu đoạn Đấu Khí sao? Không ngờ năm nay đã lại thành công ngưng tụ đấu khí toàn rồi, có điều hai mươi mốt tuổi mới trở thành Nhất tinh Đấu Giả, thiên phú này, miễn cưỡng chỉ có thể coi là thượng đẳng mà thôi.

Nhìn thấy Gia Liệt Áo vẫn không có ý định rời đi, Tiêu Viêm miệng hơi động đậy, lời nói mang vẻ lười nhác, hoàn toàn không vì thực lực của đối phương mà khách khí vài phần, quan hệ giữa Tiêu gia và Gia Liệt gia tộc vốn không được tốt, cho nên Tiêu Viêm cũng không cần tỏ ra nhún nhường gì cả, sờ sờ mũi, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói:

- Gia Liệt Áo thiếu gia, tính phong lưu của ngươi, cả Ô Thản Thành đều biết, nhưng Huân Nhi vẫn còn nhỏ, không có thời gian chơi trò yêu đương trước tuổi với ngươi. Chính vì thế, sau này phiền ngươi đi tán tỉnh khuê nữ của các nhà khác đi.

Rồi quay sang Tiêu Huân Nhi nắm lấy bả vai nàng liền nói:

- Sau này muội nhớ cách hắn ra một chút.

Nói xong câu này, Tiêu Viêm cũng không để ý đến sắc mặt khó coi của Gia Liệt Áo, dựa vào ưu thế hơn tuổi của mình, quay đầu lão khí hoành thu giáo huấn Huân Nhi.

- Nga.....

Đôi mắt linh động của Huân Nhi chớp chớp, không để ý gì gật gật đầu, Gia Liệt Áo đối với nàng mà nói, chẳng qua là có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, còn Tiêu Viêm đối với nàng mà nói, lại là một người đã lớn lên từ nhỏ.

Nếu hắn đã nói thế, thì Huân Nhi cũng không phản đối. Vấn đề này đối với Huân Nhi mà nói căn bản không phải suy nghĩ gì nhiều. Đúng lúc này, Tiêu Sơn quay sang cửa tiệm chợt nhận thấy một chiếc vòng cổ hoả hệ có vẻ phù hợp với khí chất của Huân Nhi, liền đi tới lấy chiếc vòng đó, không chờ đợi Huân Nhi phản ứng liền vòng tay phía sau cổ nàng đeo cho nàng trong ánh mắt khó hiểu của toàn trường. Đến khi xong xuôi mọi chuyện hắn mới nói:

- Chậc chậc...... Chiếc vòng này thật sự rất hợp với muội đó Huân Nhi. Ta nghĩ nó hợp với khí chất của muội hơn chiếc vòng muội đang giữ đấy.

Huân Nhi vốn muốn cự tuyệt nhưng chợt phát hiện ra Đấu Khí của Tiêu Sơn truyền vào trong người khiến nàng chợt nhớ đến thời gian gần đây, có một tên thiếu niên thường xuyên ban đêm lẻn vào phòng của nàng, dùng chính là Đấu khí này đã truyền vào người của nàng để ôn dưỡng kinh mạch nàng. Nhìn Tiêu Sơn, nội tâm nàng thầm nghĩ:

- Nga.... Chính là đấu khí này đã ôn dưỡng kinh mạch mình và chữa trị di chứng của Dị Hoả........ Nhưng tại sao nó lại trên người Tiêu Sơn ca ca? Chẳng lẽ..... Phi......Phi.... Sao mình lại nghĩ đến chuyện đó chứ?

Nhìn ánh mắt của Tiêu Sơn nhìn nàng nhu hòa rất nhiều nàng bất giác liền đỏ mặt lên. Nhưng nàng che giấu cảm xúc rất giỏi liền trợn mắt lên nhìn Tiêu Sơn.

- Đừng có gọi ta là Huân Nhi..... Ai cho phép ngươi gọi thế? Dù sao....

Tiêu Huân Nhi hai tay đan vào nhau nói. Nàng nhìn thấy Tiêu Hà đang ở bên cạnh lời nói lại ngăn ở trong cổ họng.

- Ồ.... Vậy ta có chút lỡ lời.... Xin lỗi Cổ.... À nhầm Tiêu Tiểu thư.

Tiêu Sơn thấy biểu hiện của Huân Nhi liền biết da mặt nàng mỏng nên chỉ nói vài lời chống chế nên lại thôi.

Tiêu Hà lúc này nhẫn nhịn không được nữa liền tiến đến kéo tay Tiêu Sơn rồi nhéo hông hắn một cái rõ đau rồi ghé tai vào Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn ca ca. Chúng ta đi thôi. Mặc kệ bọn họ.... Lát nữa huynh mà không giải thích rõ ràng mọi chuyện thì biết tay muội.

Tiêu Sơn nghe thanh âm của nàng có phần nào đó nguy hiểm, âm thầm lau mồ hôi lạnh rồi theo Tiêu Hà liền chuẩn bị ly khai. Mắt thấy Tiêu Hà đang nắm tay Tiêu Sơn chuẩn bị ly khai, lại nhìn trên mặt đất chiếc vòng mình đang định đưa cho Tiêu Huân Nhi đã vỡ vụn. Hai tay Gia Liệt Áo nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nói:

- Đứng lại..... Ngươi đã phá vỡ chuyện tốt đẹp của ta mà giờ lại muốn phủi mông rời đi ư?

Nhưng Tiêu Sơn dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi.

- Nếu ngươi đã muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi..... Huyền giai Sơ cấp Thanh Phong Toàn Quyền.

Gia Liệt Áo tức giận tung chưởng về phía Tiêu Sơn, mọi người đều bất ngờ về hành động này nên không kịp phản ứng, Tiêu Sơn chỉ nghe đồng thời có hai tiếng hét lên từ hai phía:

- Tiêu Sơn ca ca cẩn thận...

- Tiêu Sơn..... Cẩn thận......

Thanh âm xuất hiện từ phía của Huân Nhi và Tiêu Hà. Quyền đầu giữa không trung phát ra âm thanh phá gió, áp lực cực lớn, tự nhiên đem mọi thứ bên cạnh Tiêu Sơn toàn bộ thổi bay.

Một quyền sau khi tung ra liền đụng trúng bụng của Tiêu Sơn khiến hắn phun máu, bay về phía sau khoảng 3m mới dừng lại. Hắn quỵ xuống rồi tiếp tục phun một ngụm máu. Tiêu Hà chạy vội lại đỡ lấy Tiêu Sơn sắp ngã xuống rồi ôm vào ngực khóc nức nở :

- Hu hu.... Tiêu Sơn ca ca ........ Huynh có làm sao không..... Hu hu....

Tiêu Sơn gắng gượng đứng dậy, cố trấn định:

- Khục.... Khục.... Không sao đâu.... Huynh vẫn còn khoẻ lắm.

Nhìn nàng khóc thật đẹp, nhưng Tiêu Sơn nhìn nàng khóc lòng đau như cắt, bất giác liền dùng hai tay nhẹ nhàng lau đi hàng lệ đang tuôn trào trên gương mặt non nớt của Tiêu Hà.

- Muội đừng khóc, khóc xấu lắm biết không? Khục.... Khục.... Nói xong Tiêu Sơn lại phun một ngụm máu.

Tiêu Sơn nghẹn ngào nhìn Tiêu Hà đang lau máu cho mình trong lòng đau như cắt, thầm mặc định sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình phải rơi lệ thêm một lần nào nữa.

- Hức hức..... Muội không khóc nữa.... Muội không khóc nữa.......Gia Liệt Áo, tên khốn khiếp nhà ngươi.

Tiêu Hà vừa lau đi vết máu còn vương trên miệng Tiêu Sơn, lại vừa nhìn Gia Liệt Áo tức giận quát. Đấu Khí bùng nổ, Tiêu Hà chuẩn bị tấn công hắn thì bất chợt một bàn tay phía sau nắm lấy tay nàng. Nhận ra khí tức quen thuộc trên tay đó, Đấu Khí liền bị triệt tiêu. Nàng xoay người lại đỡ lấy Tiêu Sơn. Tiêu Sơn lúc này cố gắng đứng dậy nhưng không thành, khiến cho Tiêu Hà phải đỡ mới đứng dậy được.

Tiêu Huân Nhi phía xa nhìn Tiêu Sơn đang bị thương lại nhìn thấy Tiêu Hà quấn quýt bên Tiêu Sơn nên không muốn lại gần, liền nhìn Gia Liệt Áo bắt đầu trầm xuống. Khí tức Bát đoạn Đấu Khí bùng nổ, Dị Hoả Kim Đế Phần Thiên Viêm thiêu đốt, một đôi nhãn đồng lấp lánh kim sắc hỏa diễm, lạnh nhạt nhìn Gia Liệt Áo. Trên bàn tay trắng nõn, kim sắc hỏa diễm giống như tinh linh, nhảy múa theo một quỹ tích kì dị. Gia Liệt Áo ngơ ngác nhìn thiếu nữ, chậm rãi di động ánh mắt, dừng lại trên khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn mà lạnh lùng, trong nhãn đồng không tự chủ hiện lên men say.

Dù biết tình huống lúc này không phải, nhưng mỗi lần đối diện với thiếu nữ dung mạo cơ hồ không chút tì vết cùng khí chất kì ảo thoát tục, Gia Liệt Áo vẫn không nhịn được có chút thất thần. Mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, Tiêu Huân Nhi giống như một con bướm màu tím, mạn diệu dáng người hiện ra đường mê người đường cong. Công kích bùng nổ, Kim sắc hoả diễm phát động, bắn thẳng vào người Gia Liệt Áo.

Ngay khi Tiêu Huân Nhi đang chuẩn bị công kích Gia Liệt Áo thì xung quanh đột nhiên xuất hiện một đạo tiếng cười duyên đủ để cho người ta nổi hết da gà vang lên, cực kỳ mị hoặc, ở đây bao quát cả Tiêu Sơn ở bên trong đều là tâm thần rung động. Tiêu Huân Nhi thấy vậy vội vàng giải trừ Đấu Khí trong cơ thể, cảnh giác quan sát tình huống.

"Khanh khách ―― "

"Khanh khách ―― "

Ngay sau đó một đạo bóng trắng liền như Trích Tiên tử bồng bềnh rơi xuống, một thân áo bào tuyết sắc, váy cùng ống tay áo tung bay trong gió, bao quanh một thân thể cực kì hoàn mỹ, đường cong hỏa bạo phác hoạ mà ra, chỉ gặp nàng trên vai ngậm lấy áo lông, dưới mái tóc đen bồng bềnh chính là một trương khuôn mặt đẹp tuyệt trần, ngũ quan tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, để cho người ta thèm nhỏ dãi, hai mắt ẩn hàm sóng nước, tựa hồ là cất giấu phong tình vạn chủng.

Họa quốc ương dân!

Tô Đát Kỷ!

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 39
Lượt đọc 1804

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.