Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Sơn luyện dược....... Tiêu Ngọc chất vấn

Tiểu thuyết gốc · 4048 chữ

- Sư phụ, Phi Nhi yêu người...

- Người biết không, hàng đêm Phi Nhi đều mơ về người đến nỗi chỗ này đều ướt đẫm..

Nhã Phi kéo cánh tay của hắn chạm vào hạ thể nơi tư mật của mình nhưng chỉ được phép thông qua lớp vải mà thôi, nàng nói:

- Cứ nghĩ đến sư phụ là Phi Nhi động tình không kiềm chế được. Cả thân thể này của Phi Nhi đều thuộc về Sư phụ! Đôi môi. mắt, mũi, miệng... mọi thứ... mọi thứ của Phi Nhi đều thuộc về Sư phụ. Ngay cả nơi tư mật nhất của Phi Nhi cũng là người.... Phi Nhi ngày ngày đều mơ được bên cạnh người. Ngày ngày mong ước chỉ để cho sư phụ trên thân thể của Phi Nhi mà chà đạp mà yêu thương Phi Nhi.

- Từng tấc da thịt, từng nơi, từng cọng tóc... mọi thứ... tất cả mọi thứ của Phi Nhi là của người. Phi Nhi muốn người mạnh mẽ dùng thứ đó đâm vào chỗ này của Phi Nhi!

Nói xong Nhã Phi kéo tay của hắn cho hắn cho hắn đi vào bên trong. Nàng thở ra hồng hộc nhìn hắn:

- Uhm... Chờ chút nếu như người muốn sờ, muốn vuốt ve nó hay làm gì cũng được nhưng để Phi Nhi nói xong đã...

- Phi Nhi yêu người. Phi Nhi muốn trở thành nữ nhân của người ngày ngày bị người sủng hạnh ngày ngày bị người dùng vật đó khinh bạc! Mọi thứ của Phi Nhi là của người. Chỉ của duy nhất người mà thôi! Sư phụ, Phi Nhi rất muốn cảm thụ thứ đó của người rất muốn người đâm thật mạnh vật đó vào trong người của Phi Nhi. Chỉ có duy nhật người mới có thể chạm vào Phi Nhi. Chỉ có người là người duy nhất được phép dùng vật đó khinh bạc Phi Nhi mà thôi! Chỉ có người là người đầu tiên được chạm vào Phi Nhi, được chà đạp Nhã Phi cũng là người cuối cùng được chạm vào Phi Nhi được chà đạp Phi Nhi...

Phi Nhi thở hồng hộc, hơi thở mê người của nàng phả vào tai của Tiêu Sơn:

- Dùng vật đó kinh bạc Phi Nhi a! Chỉ cần người hứa vật đó chỉ dành riêng cho Phi Nhi mà thôi! Nó thuộc về riêng của Phi Nhi! Hứa với Phi Nhi sẽ không dùng nó trên bất kỳ nữ nhân nào khác! Được không?

Nhừng lời dâm đãng đến tận xương cốt từ trong miệng của Nhã Phi phát ra. Nàng lúc này hoàn toàn động xuân tâm. Nếu như không muốn chiếm đoạt Nhã Phi làm của riêng hoàn toàn là lời nói dối. Tiêu Sơn cười khổ không biết nói gì, nhưng Nhã Phi lại tiếp tục nói:

- Nhưng là Phi Nhi tuyệt đối sẽ không khuất phục! Phi Nhi rất muốn để Sư phụ chà đạp. Phi Nhi rất muốn thứ đó mạnh mẽ mà xâm phạm Phi Nhi. Phi Nhi rất dâm đãng a! Nhưng Phi Nhi sẽ không chịu thua! Nếu như Sư phụ người không hứa với Phi Nhi tuyệt đối Phi Nhi sẽ không để cho nó tiến vào người Phi Nhi.

Nhã Phi mĩ mâu mê ly nhìn về phía hắn nói:

- Người có thể dùng thủ đoạn, có thể cưỡng hiếp Phi Nhi chiếm được thân thể của Phi Nhi. Nhưng Phi Nhi nhất định sẽ không khuất phục. Phi Nhi sẽ rời xa người, tuyệt không để người chiếm được thân thể của Phi Nhi một lần nữa!

Nghe xong Tiêu Sơn hơi giật mình, hắn nhanh chóng vận chuyển Đấu Khí, đồng thời lấy ra một viên Thanh Thần Đan nuốt vào. Tiêu Sơn không ngờ Nhã Phi mặc dù nhìn ngoài nhu nhược lại là nữ tử cứng rắn như vậy. Hắn quả thực bất ngờ. Tiêu Sơn nén lại dục hỏa ôm lấy Nhã Phi chặt vào lòng, hắn hít một hơi nói:

- Được rồi! Được rồi.... Phi Nhi ta đã biết!

Nhã Phi tựa vào ngực của Tiêu Sơn. Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôn nhu của hắn. Tiêu Sơn bất đắc dĩ nói:

- Cho ta chút thời gian………..Nhưng ngươi yên tâm….. Dù ta quyết định làm gì đi nữa ta chí ít đời này tuyệt đối sẽ không phụ ngươi Phi Nhi!

Nhã Phi dùng bàn tay vân vê ngực của hắn khe khẽ gật đầu nói:

- Ân! Sư Phụ...

Nhã Phi mỉm cười, nàng kéo lấy cánh tay hắn sau đó đặt lên ngực của nàng. Nhã Phi hành động hơi bị lớn mật, nàng thoát chiếc áo ra ngoài đệ lộ bộ nhũ phong cao lớn, đỏ hồng. Nhã Phi nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười đầy khiêu khích nói:

- Sư phụ người có muốn dùng miệng thưởng thức nó không a!?

Lời nói dâm đãng, phóng túng hết mình của nàng thốt ra. Nhưng những lời này nàng vì hắn mà nói ra. Nàng khi đứng gần hắn hoàn toàn dục vòng chiếm gần hết lý trí nhưng tuyệt đối nàng không có ngu ngốc.

- ỰC...

Tiêu Sơn quả thực không nhịn được. Thanh Thần Đan cũng không phải lúc nào cũng có hiểu quả a? Cũng có thể hắn uống lộn thuốc. Hắn bất tri bất giác gật đầu.

Thật ra thì chính mùi hương của Nhã Phi kích thích hắn đã hóa giải gần như dược tính của viên đan dược kia. Lần này còn không bị nàng dắt mũi mới là lạ.

Nhã Phi xấu hổ nhìn về phía hắn, nàng rụt rè ở đó, hắn từ từ tiến tới nhìn bộ ngực kia. Một bộ ngực lớn cao vút, ở giữa điểm hai hạt hồng hồng. Dưới ánh đèn lờ mờ thứ đó như đôi mắt ma quỷ hút hồn người. Bàn tay của hắn run lên không nhịn được bắt đầu sờ lên.

Chiếc miệng nhẹ nhàng kề lên bộ ngực phong mãn đặc biệt là hột bồ đào. chiếc lưỡi của hắn bắt đầu mân mê. Hắn giống hệt đứa trẻ khát sữa nhiều ngày trên ngực của Nhã Phi liên tục bú mút.

Bộ ngực vô cùng săn chắc và mềm mại, chúng không bị cái định luật Newton vạn vật hấp dẫn mà cong xuống mà vểnh lên cao ngạo thẳng tắp. Đúng là thể chất tuyệt vời! Đến chỗ đó cơ cũng có thể luyện tập được sao?

Hắn chỉ nghĩ như vậy thôi, hiển nhiên lúc này hắn đang tập trung miệng và một tay vào một ngọn nhũ phong, còn bên tay bên kia thì là ngọn nhũ phong khác. Dưới bàn tay và chiếc lưỡi của Tiêu Sơn ngọn núi cùng hai hạt bồ đào của Nhã Phi bị vân vê thành đủ mọi hình dáng.

Tiêu Sơn thầm nghĩ trong lòng:

- Là cỡ E hay là cỡ F!?

Nhã Phi khẽ rên lên :

- ƯM... Ah...

Nàng ấn đầu hắn vào ngực mình dùng cánh tay vuốt ve đầu của hắn, miệng thở ra hồng hộc nói:

- Sư phụ, ngực của Nhã Phi rất ngon đi. hì, hì... uhm...

Nàng bắt đầu hưởng thụ khoái cảm của Tiêu Sơn làm cho nàng.

- Xoạt.....

Lần này nàng làm thêm một hành động rất lớn mật. Nàng hoàn toàn thoát y, cả chiếc quần rơi xuống phía dưới đất để lộ thân thể trần truồng trước mặt của hắn.

Nơi tư mật của nàng đã ướt đẫm. Tiêu Sơn cảm giác được cái gì đó hắn nhìn xuống phía dưới thì thấy thân dưới của Nhã Phi hoàn toàn trần truồng. Phía dưới hạ thể là một vùng nhô lên khá cao, ở trên đó rậm rạp một mảnh rừng màu đen nhánh. Hơn nữa qua ánh đèn có thể thấy những hạt châu nước lóng lánh đang bám trên những chiếc lông. Một mảnh thịt khu vực trước đám lông thì đang đỏ hồng do máu dồn lên đó. Cảnh quang vô cùng mê người.

Nhã Phi xấu hổ, hai má đỏ ửng nói:

- Sư phụ, người có thể làm với nó. Có thể sờ nó, cũng có thể dùng nó như dùng với ngực của Phi Nhi. Chỉ là, người không được phép dùng cái kia với chỗ đó của Phi Nhi!

Hai mắt của nàng nhấp nháy nhìn về phía vật phẩm to đã hoàn toàn cực lớn ở phía dưới hạ thể của hắn.

- ỰC...

Tiêu Sơn nuốt miệng miếng nước miệng. Hắn cảm giác cả người nóng ran, cơn nóng hoàn toàn đốt cháy cổ họng hắn. Hôm nay hắn dù được uống khá nhiều dịch thể từ nơi tư mật Nhã Phi chảy ra.

Nhưng những thứ này chẳng khác gì là dầu đổ vào lửa, nó càng làm cơn khát của hắn điên cuồng hơn. Muốn thỏa mãn cơn khát của hắn thì nước không thể làm dịu được có lẽ chỉ có thịt người, chỉ có Nhã Phi trước mắt này mới có thể làm cho hắn hết khát. Chỉ có đè nàng xuống phát tiết mới có thể làm thỏa mãn được sự thèm muốn của hắn.

- Hazzz...

Tiêu Sơn thở dài. Hắn nhìn về phía đôi mắt uông uông chan chứa nước mắt của Nhã Phi cười khổ không biết nói sao. Hắn rất muốn dụng thử miệng lên chỗ tư mật cùng với tiểu huyệt động của nàng.

Tiểu huyệt động của nàng đỏ hồng, hơn nữa hai cánh hoa ép chặt lại với nhau cực kỳ khít. Nếu như muốn nhìn chỉ thấy một cái khe nho nhỏ. Chỗ đó của mị cốt thể chất mặc dù nhỏ nhưng theo ghi chép nếu cùng người đó quan hệ bất cứ dạng vật gì của nam nhân đi vào cũng sẽ cảm giác cực kỳ khít, cực kỳ co dãn và vô cùng sung sướng.

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía tiểu đệ đệ của mình đang giương cao cờ thì đành bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn ôm lấy Nhã Phi vào trong lòng thật chặt. Hắn sợ nhìn thấy chỗ tư mật của Nhã Phi, tiếp tục sờ soạng nàng không nhịn được mà dũng mãnh cướp đoạt thân thể của nàng.

Hắn ôm lấy Nhã Phi vào trong lòng. Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vỗ mông nàng. Âm thanh bành bạch nho nhỏ phát ra. Một cảm giác mềm mại truyền vào tay của hắn làm cho hắn có chút mê loạn. Tiêu Sơn thở ra một hơi nói:

- Phi Nhi a! Ngươi đúng là tiểu hồ ly tinh câu dẫn nam nhân a! Ngươi không phải muốn ta nghẹn chết sao!?

Nhã Phi thấy vậy xẩu hổ nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Phi Nhi chỉ muốn cả đời này trói buộc người mà thôi!

Tiêu Sơn lắc lắc đầu nói:

- Phi Nhi, ta quả thực lúc này rất muốn cưỡng hiếp ngươi, muôn chiếm đoạt ngươi làm của riêng, rất muốn đè người xuống mà phun toàn bộ tinh hoa vào trong người ngươi, muốn nghe được tiếng rên rỉ lớn của ngươi, muốn ngươi cầu xin vì sự mạnh mẽ, hùng dũng của ta... Ngươi chỉ thuộc về mỗi mình ta thôi!

- Hazzz... Nhưng ta thực sự không biết mình có yêu ngươi hay không? Yêu ngươi đến đâu!?

Đôi mắt long lanh của Nhã Phi giống như đang chờ đợi câu trả lời của hắn. Hắn tiếp tục nói, trong giọng nói chứa đầy sự dâm đãng:

- Ta chỉ biết...Ngươi ở cùng nam nhân khác ta sẽ cảm thấy khó chịu. Lúc ngươi cười ta cảm thấy thích thú. Nhìn thân thể của ngươi ta muốn đè ngươi ra để cưỡng hiếp. Ta muốn chiếm thân thể của ngươi chỉ mình ta mà thôi, chỉ thuộc về một mình ta. Ta muốn bên trong của ngươi mà phát tiết toàn bộ tinh hoa, không sai là như vậy! Ta có lẽ rất, rất thích ngươi đi! Ta từng nghĩ ngươi gặp nguy hiểm như vậy ta dám khẳng định nhất định dù có mất mạng có lẽ ta vẫn sẽ đi. Nếu như ngươi chết đi, ta nhất định sẽ nhiều năm đau khổ. Nhưng nếu trong trường hợp bắt ta dùng mạng của mình đổi lấy mạng của ngươi. Ta sợ là ta không làm được. Nếu ta làm được có lẽ lúc này đã... Hazzz...

Câu cuối hắn không có tiếp tục nói bởi vì hắn muốn nói là đè nàng ra mà phát tiết. Cũng như lời hứa với nàng từ chính miệng hắn.

Nghe thấy được những lời này Nhã Phi hơi ngẩn người, sau đó nàng có chút hơi mất mát nhưng lại có chút mừng rỡ. Nhã Phi hơi tách hắn ra sau đó lần nữa nhìn chăm chú hắn. Một lần nữa nàng dâng lên môi thơm bắt đầu quấn quýt hắn.

Sau hơn nửa ngày, hai người mới tách ra, một đạo ngân tuyến dâm mĩ lại một lần hình thành giữa miệng hai người, Nhã Phi thở hồng hộc đôi mắt uông uông nước nói:

- Phi Nhi tin tưởng sẽ có một ngày người sẽ vì Phi Nhi mà đổi cả tính mạng. Phi Nhi tin tưởng sẽ có ngày Phi Nhi trở thành nữ nhân của người. Phi Nhi tin tưởng ngoài Phi Nhi ra người sẽ không yêu bất cứ nữ nhân nào khác!?

Tiêu Sơn thở dài khe khẽ gật đầu. Hắn mỉm cười nói:

- Được rồi!!! Phi Nhi, ngươi mau mặc quần áo vào đi!

Nhã Phi mỉm cười cầm lấy quần áo của mình bắt đầu mặc vào trong khi mặc vào nàng cũng không ngừng khiêu khích hắn:

- Sư phụ, sau khi nhìn Nhã Phi khỏa thân quá lâu, người không nhịn được rất muốn dùng thứ đó đút vào trong người Phi Nhi sao!? Ngươi sợ nhìn Phi Nhi thêm lúc nữa sẽ không nhịn được muốn đè Phi Nhi xuống sao? Muốn mạnh mẽ dùng vật đó khinh bạc Phi Nhi sao? Ân... Khanh khách... Phi Nhi sẽ chờ! Sẽ chờ a, chỉ cần một câu nói kia ngươi có thể bất cứ lúc nào xâm phạm Phi Nhi. Bất cứ lúc nào chà đạp Phi Nhi!

Nói xong nàng liếc về phía cây côn thịt to lớn sau lớp quần. Nàng không ngừng lại mà tiếp tục mở miệng với những lời vô cùng dâm đãng và khiêu khích:

- Người không muốn nghe tiếng Phi Nhi bị người dùng thứ đó đút vào người mà kêu rên sao? Không muốn nghe tiếng hét của Nhã Phi sao? Không muốn nghe tiếng khóc của Phi Nhi cầu xin tha thứ bởi vì sự hùng dũng của người sao? Vậy thì chỉ cần nói ra câu đó thôi! Sau đó thân thể của Phi Nhi mọi thứ thuộc về người, người có thể tận tình hưởng thụ, tận tình chứng minh a...

Tiêu Sơn thở dài không cho ý kiến, hắn xoay đầu nhanh chóng bỏ chạy vào mật thất bắt đầu luyện dược. Tiêu Sơn không biết ở lại thêm ở đây sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Nhã Phi dùng tay che miệng lại cười. Nói xong nàng sờ sờ ngực của mình đặc biệt là chỗ tư mật đó. Hai chỗ này ngày hôm nay không biết hắn đã sờ bao nhiêu lần a.

Thật ra, việc hắn muốn dùng miệng liếm láp nơi tư mật của nàng chẳng qua Nhã Phi đoán mà thôi nhưng biểu hiện vừa rồi của hắn rõ ràng là thật. Rõ ràng hắn muốn. Nghĩ đến cảnh hắn sẽ phục dịch vì mình mà dùng chiếc lưỡi kia liếm vào nơi tư mật của nàng Nhã Phi không khỏi run lên, chỗ đó lại tiết thêm dịch ra ngoài đã có chút cảm giác ngứa ngáy. Nhã Phi hờn dỗi nói:

- Tên chết tiệt hỗn đản hại ta ướt đến mức này! Ai da... nếu để người khác biết làm sao mà gặp người được đây!?

Nói xong trên mặt của nàng lại xuất hiện một nụ cười mê người và hạnh phúc. Nhã Phi sau đó cũng không có làm phiền hắn nữa.

Trong gian mật thất của Mễ Đặc Nhĩ.....

Trải qua hai lần vừa rồi luyện đan xong thì bị Nhã Phi làm ảnh hưởng đến việc luyện đan của hắn.

Nhưng với bản năng của Đấu Tông cường giả việc áp chế dục hoả trong người nếu không tiếp tục bị nàng trêu chọc sẽ rất nhanh. Ngay sau đó, hắn lại tiếp tục luyện đan mà không thèm để ý đến nàng nữa.

Lần thứ ba luyện xong, Tiêu Sơn liền cau mày.

- Tư.... Tư! Đương!!!

Một âm thanh vang lên nhè nhẹ. Sáu viên Đan Dược màu tím nhàn nhạt bay ra. Tiêu Sơn khe khẽ ngửi mùi. Hắn gật đầu xác nhận, có vẻ như Luyện Đan đã thành công. Tiêu Sơn lại lấy ra một số lượng khá lớn dược liệu.

- Bốn cây Mặc Diệp Liên năm mươi năm, hai Xà Tiên Quả thành thục, một cây Tụ Linh Thảo khoảng hai mươi năm, một Nhị Giai Ma hạch hệ Thủy...

Đây là những nguyên liệu cần luyện ra Tụ Khí Tán.

Tiêu Sơn há miệng bỏ một viên Thanh Thần Đan vào miệng, nhẹ nhàng nuốt xuống. Cảm giác khí lạnh từ Thanh Thần Đan lan tràn khắp toàn thân cùng với một luồng khí thanh mát xốc thẳng lên não làm cho tinh thần của Tiêu Sơn cực kỳ phấn chấn.

Tiêu Sơn cầm trong tay một gốc Mặc Diệp Liên sau đó đôi mắt của hắn chăm chăm nhìn về phía dược đỉnh. Hắn nheo mắt lại, hất tay ngọn Mặc Diệp Liên bay thẳng về phía trong lô đỉnh.

Dị Hoả từ trong tay của hắn bay thẳng vào trong lô đỉnh. Ngọn lửa bắt đầu bốc lên, ngay lập tức gốc Mặc Diệp Liên tiếp xúc với Dị Hỏa bị chân hỏa đốt cháy thành tro, sau đó hóa thành một đám chất lỏng màu đen óng ánh.

Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành tinh lọc tạp chất. Chất lỏng bị Dị Hỏa bao lấy. Nó phát ra âm thanh ong ong. Chất lỏng thu gọn lại giống như một quả cầu, hơn nữa chất sạn màu kim sắc không ngờ được Dị Hỏa thổi bắn ra khỏi đỉnh. Chất lỏng ngày một đen hơn hơn. Dần dần nó chuyển hoàn toàn sang màu đen thâm thúy.

Tiêu Sơn bắt đầu tiến hành cô đọng, ban đầu dòng chất lỏng to bằng nắm tay dần dần chúng chuyển hóa nhỏ chỉ như ngón tay cái. Ở trong Dị Hoả chậm rãi quay cuồng, nó giống như một hạt hắc trân châu, u thâm mà thần bí.

Khi Dị Hoả biến gốc Mặc Diệp Liên trở thành ngón tay cái thì ngay lập tức Tiêu Sơn hất tay. Đoàn chất lỏng này ép vào một phía. Dị Hỏa liên tục bao quanh nó đảm bảo giữ nhiệt độ cho đám chất lỏng này.

Kết thúc lượt thứ nhất, Tiêu Sơn lại tiếp tục làm y như vậy với ba cây Mặc Diệp Liên kia. đem chúng nó tương tự toàn bộ luyện chế thành bốn khỏa chất lỏng thuần tịnh như hắc trân châu. Sau đó đôi bàn tay của Tiêu Sơn giang rộng kéo lại với nhau. Bốn viên chân lỏng chân châu ngay lập tức tiến vào dung hòa với nhau. Thể tích tăng lên gấp đôi. Nhưng ngay lập tức bàn tay của Tiêu Sơn nắm lại. Dị Hỏa dùng thế vững chắc nhất bao lấy dòng chất lỏng này. Nó liên tục xoáy tròn như một cơn lốc khiến cho dòng chất lỏng co quắp áp xúc đến mức cao nhất. Lần này nó chỉ còn bằng bảy thành so với một viên chân châu ban đầu.

Tiêu Sơn hất tay khiến nó lui vào trong góc nhưng Dị Hỏa vẫn đem nó giữ vững ở nhiệt độ đó còn không ngừng quay tròn.

Tiêu Sơn cầm lấy Xà Tiên Quả. Hắn ném Xà Tiên Quả vào bên trong đỉnh. Ngay lập tức Xà Tiên Quả bị Dị Hoả bao bọc.

- Xuy Xuy Xuy...

Nó bắt đầu bị đốt cháy phát ra tiếng, hơn nữa nó còn bốc ra hàn khí nhè nhẹ.

Chúng dần chuyển hóa thành màu xanh biếc. Tiêu Sơn lại dùng thủ pháp loại bỏ tạp chất trong đoàn dịch màu xanh biếc. Đoàn dịch màu xanh biếc được Tiêu Sơn nén lại và chuyển động ngược so với hắc trân châu. Nó giống hệt một viên trân châu màu xanh biếc.

Viên trân châu màu hắc sắc liên tục quay tròn. Nó biến hóa giống hệt một hắc động. Tiêu Sơn từ từ để cho hắc động tiếp xúc với viên trân châu màu xanh biếc một cách nhẹ nhàng.

- Chi chi...

Hai loại chất lỏng thuộc tính bất đồng tiếp xúc, nhất thời vang lên một trận dị thanh, bạch khí nhàn nhạt, theo Dị Hoả mà bốc lên.

Viên trân châu màu xanh biếc ngay lập tức bị dòng xoáy màu đen hấp thu. Chúng quyện tròn lại với nhau mà trung tâm là viên hắc trân châu.

Bạch khí dần dần tiêu tán, sau đó hình thành một viên Đan Dược cực kỳ thô ráp. Hắn nhanh chóng lấy ra Tụ Linh Thảo cùng Thủy hệ Ma tinh cấp hai.

Hắn nhanh chóng tinh luyện chúng sau đó dùng chất lỏng của Tụ Linh Thảo trung hòa dược tính bá đạo của Ma tinh.

Chúng hình thành một đoàn chất lỏng màu xanh lam. Tiêu Sơn lại tiến hành tinh luyện đoàn chất lỏng này.

Ngay sau đó, một lượng lớn chất lỏng màu xanh lam bắt đầu tiến vào trong Đan Dược. Tiêu Sơn khéo léo huy động Dị Hoả điều khiển cho viên đan dược xoáy tròn liên tục, sau đó chất lỏng màu xanh lam liền hoà quyện vào xung quanh để cho chúng nhẹ nhàng rải lên viên Đan Dược kia.

Sau khi giọt năng lượng màu lam cuối cùng tiến vào trong Đan Dược, phần vỏ ngoài thô ráp nhất thời trở nên mượt mà sạch sẽ, màu lam sáng bóng nhàn nhạt luân chuyển trên bề mặt.

Tiêu Sơn nhíu mày nhìn về phía Đan Dược, tựa hồ còn chưa có thỏa mãn. Hắn ngay lập tức dùng Dị Hoả bao quanh viên Đan Dược. Đấu Khí điên cuồng xuất động, dũng mãnh tiến vào trong viên Đan Dược.

Viên Đan Dược dần dần trở nên sáng bóng. Phần thô ráp ở bên trong dần dần biến thành mịn màng, hơn nữa chúng bắt đầu trở thành màu lam trong suốt. Không chỉ có vậy viên Đan Dược này còn xuất hiện vài đường vân trên đó.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Sơn nhìn viên Đan Dược đã hoàn toàn biến thành một viên đan dược giống như một viên ngọc thạch. Hắn lúc này mới chịu dừng lại.

Hắn cảm giác không khí bắt đầu có hiện tượng hơi dao động một chút xíu sau khi viên Đan Dược này ra đời.

Hắn cũng không quá để ý đến vấn đề này nữa liền đem viên Đan Dược thu vào trữ vật giới chỉ của mình.

Tiêu Sơn khẽ thở dài một hơi sau đó hắn đứng dậy dùng bàn tay vỗ vỗ vào quần áo của mình sau đó rời đi.

Tiêu Sơn sau khi trở lại Tiêu Gia liền trực tiếp trở về phòng của mình. Hắn lúc này cần để linh hồn nghỉ ngơi một chút. Lúc này một thân thanh y nhàn nhạt, tà áo phất phơ liền xuất hiện chắn đường hắn. Thiếu nữ thấy được Tiêu Sơn thì hai hàm răng nghiến chặt lại.

Tiêu Sơn nhìn về phía một thiếu nữ với đôi chân thon dài và bộ ngực đang âm trầm phập phồng bất định, Tiêu Sơn khoé miệng nhếch lên một chút, cảm giác giống như nhìn thấy thứ đồ thú vị gì đó.

Tiêu Ngọc lúc này nghiến răng nghiến lợi tiến đến gần Tiêu Sơn nói:

- Tiêu Sơn. Mấy ngày nay ngươi đi đâu?

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.