Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhã Phi quyến rũ.........Sư phụ, Phi Nhi yêu người

Tiểu thuyết gốc · 5746 chữ

Tiêu Sơn hoàn toàn ngẩn ra.

Không thấy Tiêu Sơn trả lời, cánh tay của nàng lớn mật sờ đến côn thịt thô to nóng bỏng dưới quần của Tiêu Sơn. Thiếu nữ cười khanh khách nói:

- Hì, hì... Nhã Phi biết người muốn Phi Nhi!

Tiêu Sơn sau hơn nữa ngày mời nói được một câu:

- Ách, Phi Nhi…….

Lúc này thiếu nữ đã áp sát vào người của hắn, bàn tay của nàng liên tục du động trên đó, hai má của thiếu nữ đỏ hồng lên:

- Phi Nhi vẫn là xử nữ a!

Nói xong nàng áp mặt vào ngực của hắn làm cho hắn không biết làm gì cả. Tiêu Sơn chỉ đứng đó như trời chồng, hắn sợ không nhịn được sẽ đem Nhã Phi đè xuống. Nhã Phi lại tiếp tục nói:

- Chỉ cần Sư Phụ hứa chỉ yêu một mình Phi Nhi, chỉ muốn một mình Phi Nhi thì Phi Nhi sẽ chỉ thuộc về một mình Sư phụ mà thôi!

Tiêu Sơn thở ra hồng hộc, hắn cảm giác được hơi nóng của miệng Nhã Phi phả vào ngực của hắn. Bàn tay của Nhã Phi liên tục vân vê trên ngực của hắn. Tiêu Sơn hít lạnh một hơi, trong lòng thầm mắng:

- Con mẹ nó sắp không chịu được, hừ.....

Hắn nói xong cố đẩy Nhã Phi ra.

Tiêu Sơn thở hồng hộc nhìn nàng nói:

- Phi Nhi!!!

Nhã Phi cười khanh khách nói:

- Sư phụ cái đó của lão nhân gia người thật là lớn a!

Nói xong câu này nàng ngay lập tức mở cửa ra bước vào phòng nói:

- Cảm ơn sư phụ vì ngày hôm nay!

Tiêu Sơn thở hồng hộc, hắn xấu hổ nhìn phía dưới quần. Cái thử phản chủ ấy đã giơ cao vô cùng to lớn, nó đang gào thét như muốn phá quần mà ra. Tiêu Sơn lắc đầu than thở không biết phải nói gì. Hắn đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên cánh cửa của phòng Nhã Phi lại một lần nữa mở ra. Nhã Phi hô lên:

- Đón lấy, đây là quà của Phi Nhi cảm ơn Sư phụ người đã làm những gì ngày hôm nay. Không cho phép người làm mất nó!

- Bạch!

Tiêu Sơn theo bản năng bắt lấy vật này. Cùng lúc đó Nhã Phi cũng đóng cửa lại, hơn nữa cách đóng cửa còn vô cùng vội vàng. Tiêu Sơn cầm được một vật màu đỏ, trong tay có hình tam giác, hơn nữa nó còn ướt át bốc ra một mùi thơm cực độ kích động dục vọng của nam nhân. Tiêu Sơn nhìn về phía cái thứ ướt nhẹp này thì cả người run lên.

Hắn theo bản năng nhìn về phía này khe khẽ lẩm bẩm nói:

- Moá nó! Tiểu yêu nữ này...

Thứ trong tay hắn là một chiếc quần lót màu đỏ. Chính là chiếc quần lót hắn tặng cho Nhã Phi nhưng chỉ khác là nó vẫn còn ấm bốc ra mùi hương xử nữ mê người, trên đó còn chất dính nhớp nhớp màu trắng. Tiêu Sơn cảm giác được thứ nhớp nhớp này vô cùng hấp dẫn mình. Hắn không hiểu mình làm gì nữ, hắn dùng một ngón tay quệt nhẹ lên nó sau đó đưa ngón tay vào miệng của mình.

Nhã Phi lúc này núp trong phòng nhìn hẽ qua khe cửa, hai má của nàng đỏ bừng nói:

- Tên biến thái sắc lang...

Nàng dùng hai tay che má của mình. Nàng cũng không hiểu tại sao hôm nay nàng lại lớn mật như vậy. Nhìn hình dáng hắn dùng ngón tay quệt vào thứ đó sau đó lại đưa lên miệng của hắn thì làm cho nàng xấu hổ gần chết. Nàng sờ sờ vào dưới hạ thể của mình có cảm giác man mát thật khó chịu.

Nhã Phi thầm mắng:

- Tiểu sắc lang!!! Để xem ngươi còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của lão nương không!?

Nhã Phi mỉm cười. Trên khuôn mặt của nàng trần đầy tự tin và hạnh phúc. Thiếu nữ cảm giác lúc này đã ướt đẫm dưới hạ thế, cứ nghĩ đến cảnh hắn dùng ngón tay vân vê thứ đó bỏ vào miệng là nàng không nhịn được run lên. Hạ thể không ngừng tiết ra dịch trắng. Thiếu nữ nhìn về phía hạ thể của mình hừ nhẹ:

- Tên đáng chết!

Thiếu nữ khe khẽ vuốt hạ thể của mình. Lúc này nàng nhớ đến bàn tay của nàng chạm vào cái thứ thô to ấy, khuôn mặt của nàng lại nóng lên. Chính nàng không hiểu tại sao mình lại lớn gan như vậy. Nàng thầm nghĩ:

- Của hắn không ngờ lại to lớn như vậy. Ai lấy hắn không phải bị hắn chơi cho chết sao!?.

Nói xong nàng dùng hai tay ôm lấy má của mình. Thiếu nữ mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy bức tượng của mình. Nàng nhìn về phía bức tượng nói:

- Hì, hì... xem ra hắn cũng rất có tài a!

Tiêu gia, một căn phòng khác...

Một thiếu nữ cầm trong tay một bức tượng ưa thích không thôi. Nàng đang ngồi ở đó ngây ngẩn nhìn bức tượng. Trong bóng đêm xuất hiện một tiếng khe khẽ thở dài của một lão nhân. Trong con mắt thâm thúy của lão nhân nhìn về phía thiếu nữ trong ánh mắt tràn đầy yêu thương và bất đắc dĩ.

Thiếu nữ nhìn về phía bức tượng. Một bức tượng được tạc nên giống hệt nàng. Hơn nữa trên bức tượng còn xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Thiếu nữ dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt của bức tượng sau đó mỉm cười. Trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười giống hệt so với bức tượng.

Cả hai người đều đẹp như nhau. Nhưng tượng dù sao cũng là vật chết, nó so sánh với người thật làm sao có thể xinh đẹp bằng. Thiếu nữ nhớ lại cảnh tượng đó, khuôn mặt khẽ đỏ lên gắt:

- Tiêu Sơn ca ca là một tên hỗn đản.....

Ngày hôm sau.....

Phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ.....

Bên trong một gian mật thất nhỏ....

Cả phòng mật thất tràn ngập mùi Đan Dược. Một thiếu nữ mặc một bộ đồ thưa thớt vải, trên ngực của nàng hiện lên một mảnh trắng nõn và rãnh vú vô cùng mê người. Đùi dài trẵng nõn hấp dẫn cặp mắt của nam nhân.

Đặc biệt là mùi hương vô cùng hấp dẫn làm cho bất cứ nam nhân nào dù chết cũng nguyện đè nàng xuống ba ba ba một lần sau đó đến đâu thì đến có chết cũng đáng.

Nhưng khuôn mặt của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp lúc này hiện lên vô cùng khó chịu u oán nhìn về phía hắc bào thần bí nhân đang chăm chú làm việc.

Hắn liên tục đảo tay, ngọn lửa trong một chiếc đỉnh màu đen liên tục phát ra tiếng ong ong.

- Bụp!

Một tiếng nổ nhỏ, ngay lập tức mấy viên đan dược từ trong lò bắn ra rơi thẳng vào trong tay hắn. Hắn bình thản nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp nói:

- Phi Nhi, đã xem xét kỹ hay chưa!? Học được chút nào hay không!?

Nhã Phi cười, trên mặt của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng rạng rỡ có thể giết chết bao nhiêu nam nhân:

- Sư phụ, ta đã nhớ rõ!

Hắn bình thản cười nói:

- Được rồi! Vậy nàng thử xem!

Nhã Phi mím môi gật đầu một cái:

- Vâng!

Sau đó thiếu nữ lấy ra một dược đỉnh. Chính dược đỉnh này là dược đỉnh sẵn có của nàng. Nàng bắt đầu thử thách tiến hành luyện viên Đan Dược đầu tiên. Nhã Phi thi thoảng liếc mắt nhìn về phía hắc bào nhân trong lòng thầm mắng:

- Hừ, hừ... để xem Thanh Thần Đan giúp người được bao lâu. Khi Đan dược hết hiệu lực, lão nương sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc dám chống đối lão nương. Hừm...

Hiển nhiên đây chỉ là trong đầu Nhã Phi nghĩ như vậy. Nàng hiện giờ đang tập trung bắt đầu tiến hành thử luyện đan.

Nhã Phi hai bàn tay di chuyển vô cùng nhu hòa. Tiêu Sơn cười khổ trong lòng. Không ngờ trong lúc Nhã Phi luyện đan dáng dấp cũng là mê người như vậy.

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, hắn không bị dục hỏa tác động do đã nuốt Thanh Thần Đan. Nhưng Thanh Thần Đan sau khi sử dụng sẽ khiến cho tinh thần của người trở nên mệt mỏi hơn. Hơn nữa không thể sử dụng quá nhiều nếu không sẽ phản tác dụng...

Trên trán của Nhã Phi lúc này đã lấm tấm đầy mồ hôi. Nàng khẽ quát một tiếng:

- Ra...

Lúc này, từ trong dược đỉnh ba viên Đan Dược bay ra. Hơn nữa, có hai viên hình như bị hỏng. Một viên miễn cưỡng đạt đến nhất phẩm đan dược.

Tiêu Sơn có chút kinh ngạc bởi vì lần luyện Nhất phẩm Đan Dược đầu tiên của nàng không ngờ lại thành công ngoài dự kiến. Thiên phú này quả thực là Tiêu Sơn sử dụng bát mã cũng đừng hòng đuổi kịp. Nhã Phi cầm viên Đan Dược nhìn về phía Tiêu Sơn cười nói:

- Sư phụ, ngươi thấy Phi Nhi thế nào!?

Tiêu Sơn cười khổ trong lòng:

- Người so với người đúng là tức chết mà!

Tiêu Sơn gật đầu nhẹ nhàng nói:

- Ừm! Cần cố gắng hơn! Vẫn chưa đạt được như ta mong muốn!

Tiêu Sơn mặt dày mày dạn nói ra điều này. Mặc dù chính lần đầu luyện hắn còn thất bại hơn nữa phải phụ thuộc vào Hư Vô Đỉnh hỗ trợ.

So sánh với Nhã Phi không biết ai kém đây?

Nhưng ai bảo hắn là sư phụ mà sư phụ thì thất nhiên là cần oai phong rồi!

Hắn nhân tiện phát huy ra oai cùng với khích lệ để đồ đệ cố gắng là một việc tốt, một mũi tên trúng hai con chim a. Nói xong hắn lấy một tấm khăn tay cho thiếu nữ.

Nhã Phi chỉ mỉm cười nhè nhẹ gật đầu, nàng dùng bàn tay miết lên bàn tay của hắn. Tiêu Sơn khẽ run lên. Nhã Phi cười thầm biết được dược lực hiện giờ toàn bộ đã tan hết, nàng chỉ nói:

- Sư phụ, Phi Nhi đã biết!

Tiêu Sơn xoay đầu đi, gật đầu phất tay nói:

- Được rồi! Buổi luyện dược hôm nay tạm dừng ở đây đi! Ta cần có việc quan trọng hơn để làm. Đúng rồi! Phi Nhi đã chuẩn bị được đầy đủ những thứ kia cho ta hay chưa!?

- Nha.....

Nhã Phi hơi ngẩn ra. Trong lòng hung hắn thầm mắng:

- Để xem lão nương trị ngươi thế nào!?

Nhưng nàng vẫn mỉm cười nói:

- Sư phụ, Phi Nhi đã vì người chuẩn bị vô cùng tốt a!?

Tiêu Sơn nhè nhẹ gật đầu. Hắn cần chuẩn bị khá nhiều tài liệu. Hắn lúc này không thể tin tưởng ai được mà người duy nhất hắn có thể tin tưởng có lẽ chỉ có mình Nhã Phi.

Mặc dù yêu tinh này không quá tin tưởng nhưng so với người khác vẫn đáng tin hơn. Hắn muốn thiết lập một trận pháp. Thế nên hôm nay hắn mới dành buổi sáng để dạy Nhã Phi luyện dược. Buổi trưa là lúc hai người dùng bữa.

Ngồi trên bàn ăn không ngờ chỉ có hai người, hai người dùng bữa cũng không có bất cứ người phục vụ nào. Nhã Phi lúc này lấy ra một loại trái ẩm ướt màu trắng.

Tiêu Sơn không thể tưởng tượng được tại sao ở cái thể giới quái đản này lại có nhiều thứ quả quái ác như vậy.

Cụ thể là nó hình dáng to dài như quả chuối nhưng nó thẳng hơn nữa màu trắng. Nhã Phi há miệng ra đôi môi đỏ mọng ngậm lấy quả chuối.

Nàng nhìn về phía Tiêu Sơn với con mắt mê ly, nàng nhẹ nhàng cắn nhẹ vào thứ quả dài màu trắng ấy thì thấy một chất dịch từ đó bắn ra dích lên đôi môi và miệng của nàng. Chất dịch có màu trắng ngà, thiếu nữ ánh mắt mê ly, hơi ươn ướt.

Nàng nhẹ nhàng dùng chiếc lưỡi mềm mại thơm tho liếm láp cái thứ chất dịch màu trắng trên miệng. Bộ dạng của nàng lúc này giống hệt dâm phụ.

Tiêu Sơn nhìn mấy thứ thức ăn dưới bàn thì hoàn toàn đầu to như cái đấu, trên trán mồ hồi chảy dòng dòng, cái gì mà hắc kê, thịt dê ướp... Toàn những món liên quan tới tráng dương mà thôi.

Nhưng phần bên bàn của Nhã Phi thì toàn những mõn ăn vì sắc đẹp của nữ nhân mà dùng mặc dù có một số thứ thẩm mị quả thực là khó coi nhưng bàn bên đó còn dễ ăn hơn bên này.

Nếu ăn mấy thứ này xong thì hắn không phải bởi vì chết vì no bụng mà chết vì dục hỏa đốt thân mới đúng.

Thấy mặt trắng bệch của Tiêu Sơn. Nhã Phi cười khanh khách trong lòng nhưng nàng vẫn bộ dạng liềm nở cười khanh khách nói:

- Sư phụ, mấy món ăn này không hợp khẩu vị của người sao?

Tiêu Sơn thầm mắng trong lòng:

- Còn dám nói thế...!?

Hắn thở dài nhìn về phía dưới quần của mình. Thứ đó đã hoàn toàn chào cờ. Hắn hét lên trong lòng:

- Ta nhịn, ta nhịn!

Hắn điên cuồng vận chuyển Đấu Khí xóa tan dục hỏa trong lòng.

Nhã Phi cười lạnh trong lòng nói:

- Lão nương muốn xem ngươi nhịn được bao lâu!?

Lúc này Nhã Phi khẽ rên lên:

- ƯM...

Nàng dùng ngón tay quệt nhẹ lên miệng. Cái thứ nhơm nhớp màu trắng bỏ tọt vào miệng. Nhã Phi cười hi hi nói:

- Ah.... ưm... thật là ngon a!

Tiêu Sơn điên cuồng hét lớn trong lòng:

- Ta nhịn, ta nhịn...

Nhã Phi nhẹ nhàng sờ lên bộ ngực của mình, thiếu nữ trên đó du động và vuốt ve nói:

- Ah..... thật là nóng nha!

Con mắt của Tiêu Sơn lúc này đó lòi cả ra khi nhìn về phía trước. Nhã Phi cười khúc khích nói:

- Sư phụ!!! Người đang nhìn gì vậy a? Nhìn Phi Nhi sao?

Tiêu Sơn cười khổ quay đầu đi nói:

- Không có...

Nghe thấy vậy trong lòng Nhã Phi thầm giận mắng:

- Ngày hôm qua ngươi còn ôm hôn ta. Cái cánh tay của ngươi còn muốn chui vào áo ngực của ta đi. Hôm nay ngươi lại ra vẻ đạo mạo. Ngươi đúng là có sắc tâm nhưng không có sắc đảm mà.

Trong thoáng chốc ánh mắt của Nhã Phi xuất hiện tia tức giận, nhưng nàng rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh. Nàng chỉ che miệng lại cười khanh khách, bộ ngực hơi rung lên. Lúc này thân thể đường cong ma quỷ của Nhã Phi hiện lên hiển nhiên làm cho Tiêu Sơn muốn lồi cả con mắt ra rồi.

Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi sau đó nói:

- Phi Nhi... Nàng lần sau ăn mặc kín đáo một chút a.

Nhã Phi thấy thế có vẻ cảm giác hơi khó chịu, tò mò hỏi:

- Sư phụ....Tại sao a!?

Tiêu Sơn hơi có chút gấp trả lời:

- Ta cảm thấy nên mặc kín đáo một chút, kể cả khi ra ngoài cũng vậy. Thực sự không thích hợp cho lắm....

Nghe thấy vậy Nhã Phi che tay lên miệng cười khanh khách nói:

- Sư phụ... Người sợ sao?

Tiêu Sơn nhún nhún vai không có trả lời. Nhã Phi khe khẽ hừm lại. Trong lòng nàng thầm mắng:

- Tên tiểu sắc lang khốn kiếp ở thời điểm này còn muốn đùa giỡn ta. Hừm... hừm... tâm của ta đã bị ngươi bắt đi lúc nào không biết! Kể từ khi ngươi sờ sờ chỗ đó... Ai...

Nhã Phi càng nghĩ khuôn mặt của nàng hơi hồng. Nàng nhớ đến thời gian hắn giúp nàng mở ra thể chất thì tâm nàng đã sớm bị hắn bắt mất. Nhưng tên này rõ ràng lúc nào cũng muốn nàng, lần nào cái đó của hắn cũng cương cứng nên nhưng vì sao tên khốn kiếp này lại không đồng ý cơ chứ?

Chỉ cần hắn nguyện ý thề cả đời này chỉ yêu mình nàng chỉ có mình nàng thôi thì hắn muốn đưa cái thứ chết tiệt đó vào người nàng lúc nào chả được. Hắn muốn chơi kiểu gì nàng cũng sẵn sàng thỏa mãn cho dù là tư thế xấu hổ nhất. So với bất cữ nữ nhân nào hiện giờ, nàng tu luyện mị công có thể nói khó có nữ nhân nào bì kịp.

Rõ ràng muốn đưa cái thứ khốn kiếp ấy tiến vào trong người nàng nhưng lại không muốn nguyện ý thề nguyền còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt đúng là tên tiểu sắc lang, đặng đồ tử khốn kiếp.

Thiếu nữ càng suy nghĩ càng tức giận. Nàng đã quyết định hôm nay dù thế nào cũng bắt ép cùng thúc dục hắn sớm làm ra quyết định. Muốn cưỡi lên người nàng, muốn đưa thứ đó vào người nàng sao?

Vậy thì đồng ý việc chỉ có mình nàng thôi đi! Nếu không đừng hòng, sờ có thể, bóp cũng có thể nhưng thứ đó nhất quyết cứ nhịn mà nghẹn chết đi nàng cũng không có hắn đưa thứ đó vào người mình.

Nhã Phi lắc lắc đầu càng ngày cảm giác có chút mình dâm đãng. Nhưng những thứ này không phải vì tên chết tiệt nào mà xuất hiện sao? Mỗi đêm nàng xuân mộng đều đã ướt đẫm chỗ tư mật đó.

Nàng hy vọng cái thứ đó sẽ tiến vào người của nàng. Hiển nhiên thứ đó là của hắn, chỉ nguyện dành cho hắn. Nhưng trận chiến này dù có chết nàng cũng không chịu thua.

Bất chợt một âm thanh vang lên vô cùng ngọt ngào:

- Sư phụ!

Tiêu Sơn cảm giác giọng này rất quen thuộc, hắn bất tri bất giác theo bản năng đáp trả:

- Có chuyện gì!?

Bất chi bất đắc một cánh tay vô cùng ôn nhu mềm mại kéo lấy hắn. Đồng thời vòng eo của hắn bị ôm lấy. Thiếu niên mở ra đôi mắt của mình thì nhìn thấy Nhã Phi đang ở trước mắt. Hai mắt nàng cũng đồng thời hơi đóng lại. Chiếc lưỡi mềm mại thơm tho giống như một con du long ranh mãnh bắt đầu cuốn lấy chiếc lưỡi của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn cảm giác được đôi môi mềm mại và đê mê này, hơn nữa hắn lại còn cảm nhận được một cảm giác vô cùng êm ái của bộ ngực Nhã Phi ép lên người của hắn. Sau hơn nữa ngày hai người mới tách ra.

Nhã Phi cười sau đó kéo hắn vào trong ngực bắt đầu tiến hành hôn. Nhưng lần này làm cho hắn bất ngờ là bàn tay của nàng trực tiếp kéo cánh tay của hắn đặt vào ngực của nàng.

Tiêu Sơn cảm giác được độ đàn hồi của bộ ngực cao ngất phong mãn ầy truyền qua từng ngón tay. Hắn bắt đầu không nhịn được nhẹ nhàng xoa nắn vân vê. Nhã Phi dường như cảm nhận được từng cơn điện giật lan tràn khắp nơi, cả người tê giật đồng thời thân thề nàng bắt đầu đỏ ửng lên, làn da hồng hào. Hai má trở nên hồng hào đôi mắt đầu trở nên mê ly.

Thiếu nữ thở ra hồng hộc với những hơi thở nóng bỏng. Nhìn nàng như vậy dục hỏa của Tiêu Sơn điên cuồng bốc cháy.

Nhã Phi bởi vì rên lên mà nụ hôn kết thúc nhưng nàng cố nhịn khoái cảm này bắt đầu tiếp tục hôn hắn. Lần này nàng để trực tiếp bàn tay dẫm đãng kia tiến vào trong ngực áo của nàng tùy ý mà xoa bóp.

Lúc này bàn tay Nhã Phi không ngờ lại lớn mật tiếp xúc xuống phía dưới hạ thể của Tiêu Sơn mà khe khẽ vuốt ve. Nhã Phi lúc này cực độ kích thích, miệng thở ra hồng hộc, toàn thân trở nên mẫn cảm hơn, hưng phấn hơn. Nàng lại tiếp tục hôn lên đôi môi của hắn, bàn tay của nàng nhẹ nhàng vân vê côn thịt của hắn.

Cảm giác được từ bàn tay của mình truyền đến cảm giác vô cùng mềm, bộ ngực phong mãn của Nhã Phi hoàn toàn bị bàn tay của Tiêu Sơn nắn bóp dưới mọi hình dáng.

Hơn nữa bộ ngực của nàng càng ngày càng cứng, căng ra và săn chắc hơn. Hai hạt bồ đào nằm trên đỉnh ngực của Nhã Phi, Tiêu Sơn không nhịn được vân vê chúng nó.

Đôi môi hai người không nhịn được dán chặt vào nhau bắt đầu quấn quýt với nhau.

Nhã Phi hai má đỏ ửng, đôi mĩ mâu chứa đầy nước, ánh mắt mê ly nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng thở ra hồng hộc, khe khẽ phát ra những tiếng rên vô cùng mê người:

- Ưm... Ah...

Hai người tách nhau ra xuất hiện giữa hai người là một vết ngân tuyến nước dãi trong suốt và cực kỳ dâm mỹ. Sau đó nàng không để Tiêu Sơn phản ứng nàng lại dâng lên đôi môi bắt đầu quấn quýt với hắn.

Sau nửa ngày, Nhã Phi mới tách hắn ra, thực sự làm những chuyện này ở đây với hắn ở chỗ này quả thực vô cùng kích thích. Nhã Phi lúc này nhẹ nhàng vuốt ve căn côn thịt khá to của hắn đang nổi lên.

Tiêu Sơn không nhịn được khe khẽ kêu và cả người run lên. Đặc biệt cảm nhận được mùi thơm xử nữ từ người Nhã Phi phả ra quả thực vô cùng mê người. Bất cứ nam nhân nào lúc này chỉ muốn làm một điều đó là đè nàng xuống sau đó phát tiết dục vọng.

Nhã Phi thở hồng hộc bất chợt nàng tựa vào ngực của hắn. Hắn theo bản năng dùng bàn tay của hắn ôm lấy nàng vào lòng.

Hắn muốn mở miệng nói chuyện còn không kịp trả lời thì Nhã Phi đã làm một hành động vô cùng lớn mật. Bàn tay của nàng hơi kéo chiếc quần của mình ra sau đó kéo cái tay của hắn. Nàng để cho cái tay của hắn thọc vào tận nơi tư mật nhất của mình.

Bàn tay của Tiêu Sơn tiến vào bên trong đó là một nơi như thế nào. Hắn không quá rõ ràng chỉ biết đó là một nơi ẩm ướt.

Hơn nữa thiếu nữ kéo cánh tay của nàng là trực tiếp thông qua tiếp xúc thân mật nhất không quá chiếc quần lót mà tiến thẳng vào bên trong. Bên trong vô cùng ẩm ướt lại ấm áp, hơn nữa Tiêu Sơn lúc này cảm giác cả người nóng ran giống như bị hoả thiêu vậy.

Bàn tay của hắn không nhịn được tiến vào bên trong. Hắn không quá rõ ràng đó là một nơi như thế nào chỉ biết đó là một nơi ẩm ướt. Hơn nữa thiếu nữ kéo cánh tay của nàng là trực tiếp thông qua tiếp xúc thân mật nhất không quá chiếc quần lót mà tiến thẳng vào bên trong.

Bên trong vô cùng ẩm ướt, ấm áp hơn nữa Tiêu Sơn lúc này cảm giác cả người nóng ran giống như hoả thiêu vậy.

Bàn tay của hắn không nhịn được tiến vào nơi sâu hơn bắt đầu tìm tòi cái cửa động thần bí ấy. Lúc này trong quần lót của Nhã Phi đã ướt đẫm, bàn tay của hắn sục sạo vào bên trong cũng bị dịch thủy ướt át.

Nhã Phi cảm giác được phía dưới trở nên ngứa ngáy khi bàn tay ma quỷ của Tiêu Sơn tiến vào bên trong. Hắn bắt đầu vuốt ve nó, hơn nữa ở trên miệng cửa động ngón tay của hắn liên tục vân vê lên xuống. Nàng cảm giác được một dòng điện lan tràn khắp toàn thân.

Hai má thiếu nữ đỏ hồng, hơi thở đứt quãng, cả người mềm nhũn, mĩ mâu uông uông nước tựa trên ngực của hắn thở ra hồng hộc phát ra tiêng kêu vô cùng tiêu hồn:

- Hừ...ưm...hừ... hừ...

Nhã Phi lúc này cũng bắt đầu cử động. Nàng muốn bàn tay của hắn quệt quệt vào nơi tư mật của nàng nhiều hơn, mạnh hơn và dữ dội hơn. Cảm giác mềm mại do chỗ đó truyền đến, hắn cảm giác được cửa miệng cũng không tính quá lớn nhưng thứ chất nhờn ra làm cho tay hắn cảm giác được hơi ấm và trơn nhẵn, chiếc khe lại cực kỳ khít và dài ra.

Hơn nữa ngón tay của hắn đang vân vê tại cửa miệng động của nàng, hắn thấy được từ nơi đó đang vọt ra càng ngày những dịch thể nóng ấm và ẩm ướt.

Thông qua cánh tay của hắn một mùi hương vô cùng mê người bốc ra làm cho Tiêu Sơn như lửa gặp phải dầu hừng hực bốc cháy.

Hắn chỉ vân vê cửa miệng động mà thôi. Hắn có chút sợ nếu ngón tay của hắn tiến vào sẽ phá vỡ đi lớp màng quý báu của Nhã Phi. Hắn muốn để tiểu đệ đệ của mình xông phá tâng bích trướng ấy chứ không phải ngón tay của hắn.

Hai má của Nhã Phi đỏ ửng như ứ huyết, đôi mắt uông uông nước nhìn về phía hắn nói:

- Hừ... Ưm...Ah..... Sư Phụ, người yêu ta sao!?

Tiêu Sơn hơi giật mình, hắn thoáng lấy lại bình tĩnh. Hắn không biết làm sao trả lại nàng. Dường như mối quan hệ của hắn và Nhã Phi càng ngày càng thân mật.

Lần này ngay cả chỗ tư mật nhất của nàng hắn cũng sờ rồi. Chỉ còn thiếu một việc đó là để cho cây côn thịt kia tiến vào trong động tiên của nàng mà thôi. Tiêu Sơn đang không biết trả lời sao thì Nhã Phi dùng những lời đầy dâm đãng nói ra:

- Sư phụ, hừ... hừ...Chỉ cần... uhm... Chỉ cần người hứa với ta...ưm...Ah...

Nhã Phi lúc này không nhịn được bất đắc dĩ gắng sức lực còn sơ sót kéo cái cánh tay đang vân vê nơi thần bí nhất của nàng.

Nếu tiếp tục nàng chắc chắn sẽ thất thủ. Thiếu nữ kéo cánh tay của hắn ra, Tiêu Sơn lúc này cũng giật mình mặc dù không muốn nhưng hắn cũng nhanh chóng đem chiếc tay kéo khỏi nơi tư mật nhất trong người nàng.

Cánh tay của hắn kéo ra thì thấy được nó đã hoàn toàn ướt nhẹp dính những thứ nhơ nhớp hơn nước bốc ra một mùi hương kỳ dị kích thích huyết tính của nam nhân. Nhìn bàn tay ướt đẫm của Tiêu Sơn, Nhã Phi có chút xấu hổ, hai má đỏ ửng.

Ngay sau đó Nhã Phi kéo lấy cánh tay của hắn bắt đầu nghiêng người mút mát những thứ dịch nhớp đó trên tay của hắn. Động tác dâm mỹ này của Nhã Phi khiến Tiêu Sơn hoàn toàn ngây người.

Thiếu nữ liếm sạch sẽ những thứ trên tay hắn nhưng Nhã Phi không có nuốt những thứ này. Nàng nhanh chóng dâng lên đôi môi của mình dành cho Tiêu Sơn. Hai người lại ôm chặt lấy nhau, hai chiếc lưỡi bắt đầu quấn quýt với nhau, chiếc lưỡi của Nhã Phi như du long nhu nhuyễn đem toàn bộ chỗ dịch ấm áp có mùi hương kỳ dị này truyền vào miệng của Tiêu Sơn.

Đó là cảm giác hơi mặn, có vị tanh nhưng mùi của nó xộc lên đầu của Tiêu Sơn làm cho hắn tâm mê ý loạn. Nhã Phi cười ranh mãnh nói:

- Haa... khanh khách... thứ đó của Phi Nhi rất ngon a?

Nói xong tựa hồ bởi những lời này mà xấu hổ, Nhã Phi rúc vào trong ngực của Tiêu Sơn thỏa mãn áp lên lồng ngực rắn chắc đó. Cảm giác được nồng ngực ấm áp, bàn tay khe khẽ vuốt cây đại bổng của hắn. Tiêu Sơn lúc này hoàn toàn đang khiêu chiến cực hạn chịu đựng của mình.

Nhã Phi giọng điệu lúc này vô cùng mê người, nàng nhìn hắn ôn nhu nói:

- Sư phụ, có phải thứ này rất muốn tiến vào cơ thể ta đi a?

Tiêu Sơn không đáp lại nàng, cả người hắn chỉ hơi run lên nhưng Nhã Phi lại cười khanh khách nói:

- Ta biết Sư Phụ người muốn dùng thứ này chà đạp ta a! Ta biết thứ đó của rất muốn đâm thật sâu vào chỗ này a! Rất muốn những phát đâm mạnh đó kích thích chết ta để cho Sư phụ người nghe thấy tiếng kêu hay la lớn dâm đãng của ta đúng không?

Nói xong nàng kéo cánh tay của hắn đề vào chỗ tư mật nhất của mình. Lần này trực tiếp tiến vào bên trong mà không phải sờ soạng bên ngoài lớp vài. Bàn tay của hắn lại tiến vào một nơi ấm áp và ướt át.

Tiêu Sơn thở ra hồng hộc khe khẽ nói:

- Phi Nhi...

Nhã Phi dùng bàn tay cầm lấy tay của hắn vân vê chỗ tư mật của mình sau đó nói:

- Haa... nếu như người muốn cắm thứ vào đó cũng có thể nha! Uh.. chỉ cần...

Nàng nhẹ nhàng kéo tay của hắn ra sau đó ngước mắt lên nhìn hắn một cách mị hoặc, thở hổn hển đứt quãng nói:

- Ta không cần người hứa chỉ có một mình ta..... Hừ..... Ah.... chỉ yêu một mình ta.... Ah.... Ân.... người chỉ cần hứa một việc thôi! Ta.....Ah.....Ta sẽ mặc cho ngươi chà đạp a...uu...! ta cũng sẽ dùng tư thế xấu hổ huu... nhất hầu hạ người được không, Su phụ uhm...!? Lúc đó người thỏa thích chà đạp ah.. ta, người hãy dùng thứ này đâm thật mạnh u..ha... vào chỗ đó của ta được không?

Nói xong bàn tay của nàng lại tiếp tục thông qua lớp vải vuốt ve cây côn thịt.

Những lời hoàn toàn dâm đãng đến cực độ từ trong xương dâm đãng mà ra. Tâm linh của Tiêu Sơn đã sớm thất thủ, hắn thở ra hồng hộc nói:

- Ừm, việc gì!?

Nhã Phi thấy vậy hai má đỏ ửng vì xấu hổ, nhưng trong mắt lại mang theo tia giảo hoạt nói:

- Chỉ cần người hứa sau khi dùng thứ đó đút vào trong người ta như vậy sau này người chỉ có thể dùng được dùng nó trên người ta. Người chỉ có thể đút nó vào trong thân thể của ta. Người không được dùng nó đút vào người bất cứ nữ tử nào khác... Ân.... Ah....

Bàn tay ma quỷ kia hình như đối với cái hạt cứng phía trên của nàng đang vân vê vô cùng thích thú. Nhã Phi cả người giống như con rắn điên cuồng vặn vẹo, cánh tay của nàng bắt chặt cánh tay của Tiêu Sơn sợ hắn làm quá mạnh mà nàng sẽ rên lên lớn. Nhã Phi hiện nay hai má đỏ hồng vô cùng mê người, nàng nằm trong ngực của hắn bắt đầu rên rỉ.

Tiêu Sơn cảm giác được một thứ mềm mại ấm áp từ tay truyền lại. Hắn không nhịn được lại tiếp tục vân vê. Hiển nhiên Nhã Phi cũng không chịu thua, bàn tay của Nhã Phi lúc này không từ tốn mà trực tiếp thọc vào quần của hắn mà vân vê cây côn thịt. Tiêu Sơn đã vô lực phản kháng. Hắn thân thể run lên khi nghe nàng nhu mì lên nhắc lại:

- Ah... uhm.. được... Ah... không!?

Hắn lúc này chợt nhớ đến một điều gì đó. Hắn dùng cây côn thịt của hắn sau khi tiến vào tiểu huyệt động của Nhã Phi vậy thì sau này chỉ được tiến vào nơi đó thôi a!? Vậy thì khác quái gì lời hứa kia?

Chỉ được dùng mỗi cây côn thịt này trên người của Nhã Phi như thế cũng đồng nghĩa là hắn vẫn có quyền tán tỉnh nữ nhân khác, vẫn có quyền chinh phục nàng.

Vẫn có thể dùng tay chân sờ lên mọi chỗ trên thân thể của họ ngay cả chỗ tư mật, có thể dùng tay đi vào có thể dùng lưỡi liếm hắn cũng có thể làm bất cứ chuyện gì nhưng có một chuyện tuyệt đối việc hắn không thể làm là dùng cây côn thịt thô to dưới quần của hắn cằm vào người các nàng. Thế này thì có khác quái gì nhau cơ chứ!?

Thấy vậy Nhã Phi trừng mắt nhìn hắn kéo cánh tay của hắn ra không để cho hắn sờ vào chỗ tư mật của nàng nữa. Bàn tay thoát khỏi chỗ tư mật ấy Tiêu Sơn có cảm giác có chút mất mát vô cùng lớn lao.

Quả thực bàn tay của hắn khi vân vê nơi tư mật của Nhã Phi cảm giác ấm áp, xôm xốp cùng dịch thể nàng chảy ra quả thực vô cùng thích thú và sung sướng.

Nhã Phi u oán nhìn về phía hắn trong giọng nói của nàng mang theo đầy trách móc:

- Nam nhân các người đều không phải người tốt lành gì!?

Nhưng Nhã Phi không có phản kháng tiếp tục ôm chặt lấy hắn, bàn tay của nàng vẫn thông qua lớp vải mân mê cây côn thịt càng ngày càng to kia. Nhã Phi tiếp tục nói, trong giọng nói mang chút hơi ngượng ngùng nhưng lại đầy tình cảm chất chứa:

- Sư phụ, Phi Nhi yêu người...

Bạn đang đọc Hệ Thống Trên Tay Ta Vô Địch Thiên Hạ sáng tác bởi KeDuocChon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeDuocChon
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.