Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đánh cược, ngươi có dám tiếp?

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Dịch: Tĩnh

- Lão đại, ngài không dự định ở chỗ này...

Đột nhiên hình như Viên Đồng nghĩ tới điều gì, kêu gào lên.

- Cái gì?

Vân Phi Vũ đối với Viên Đồng kêu gào cũng hơi ngạc nhiên, bọn họ có thể đoán ra ý nghĩ của mình, đây tuyệt đối là không thể, trừ phi biết trong người mình có hệ thống Đại Chủ Nợ.

- Nấu nướng a! Đại ca, không phải là ngài muốn ở diễn võ trường này nấu ăn sao! Đây cũng quá...

- ...

Cái này dkm, ý tưởng của Viên Đồng thật sự có hơi kỳ lạ, nghe xong lời này, mặt già của Vân Phi Vũ đỏ lên, đúng là không biết nên nói cái gì.

- Con bà nó, làm sao ta cũng không nghĩ tới, cái tay nghề này của lão đại, ở trước mặt nhiều người bày ra như thế sẽ rất là sống động! Chỉ vẻn vẹn mùi hương cũng có thể chinh phục được mọi người!

Đổng Đại sờ đầu, một bộ dạng tỉnh đại ngộ, con mắt sáng lên, bẹp miệng hai tiếng, chỉ còn kém bước chảy nước miếng.

- Nhưng nấu nướng tại diễn võ trường, có tính là đập phá quán không, có người nói thế lực sau lưng của diễn võ trường này rất kinh người, chỉ mấy người như chúng ta, có thể bị đánh hay không?

Trần Binh vẫn còn chút lí trí, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

- Đừng làm loạn, nấu nướng ở chỗ này, vậy sẽ bị người ta chế giễu, đại ca như ta tự có chừng mực, đi tới diễn võ trường này chính là để luyện tập võ nghệ, mấy người các ngươi tất cả yên lặng cho ta, đến lúc đó nghe ta sắp xếp là được rồi!

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ phân phó một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, những tiểu đệ này, não thật sự có phần phẳng.

Một đường đi về phía trước, đối mặt với lôi đài đầy vũ kỹ hoa lệ, không hề dừng lại quá lâu, trực tiếp đi đến bên dưới lôi đài.

Cái lôi đài này, quả nhiên lớn, dụng cụ cần có thì đều có, lúc này, mấy người mặc đồng phục người giúp việc đang lục đục làm việc, thu thập đồ đạc, bên cạnh lôi đài cũng có mấy người ăn mặc tương đối xa hoa ngồi tại chỗ, trên bàn bày đầy hạt dưa, trái cây và một ít đồ ăn vặt, từng vò từng vò rượu ngon được chưng bày rất chỉnh tề, còn có thêm hai thị nữ đứng bên cạnh, dáng người uyển chuyển, ánh mắt câu người.

- Ngài khỏe, ngài là công tử Vân Phi Vũ sao?

Một thị nữ trong đó chứng kiến Vân Phi Vũ thì đi nhanh tới, bước về phía trước hỏi một câu.

- Ta là...

- Lôi đài đã bắt đầu chuẩn bị vì ngài, xin hỏi ngài có phân phó gì đặc biệt không?

Thanh âm của thị nữ ngọt ngào, phục vụ chu đáo, lời nói cũng rất lễ phép.

Vân Phi Vũ nhảy lên lôi đài, nhìn đồ trang trí, lại nhìn xung quanh đài quan sát, rồi thỏa mãn gật đầu, không nói gì, chỉ là khoát khoát tay, ý bảo người không liên quan có thể lui xuống.

- Cũng không tệ lắm, vị trí này khá ổn.

Vân Phi Vũ thấp giọng nói, một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người đám người đang vây quanh, đám người kia, khí tức linh lực trên người cũng không tính là thấp, thực lực thấp nhất cũng là Luyện Khí bát giai, coi như phù hợp với yêu cầu cho vay.

Xem ra hôm nay có thể phát huy thật tốt, đem quyền lợi tăng lên đến mức cao nhất.

- Uy, trên đài là ai vậy, ngươi xem quần áo hắn mặc, có phải người đến từ mương rãnh nào không, lẽ nào hắn không biết người bình thường không thể lên lôi đài sao?

Một người mang theo con dấu dong binh trên người, trên mặt hiện lên vẻ khinh bỉ, rất là coi thường.

- Ngươi có phải điếc tai không, ngươi không nghe thấy Phượng tiểu thư nói sao, hôm nay hắn bao lôi đài khu Hào này sao, có thể bao được chỗ này, hẳn không phải là hạng người hời hợt.

Một người khác lộ vẻ nghi ngờ trả lời.

- Hừ, xem bộ dáng như vậy, cũng chỉ là nhà giàu mới nổi thôi! Bao cái lôi đài này, cũng không biết hắn có mấy cái bàn chải, đến lúc mất mặt, còn không phải là ngoan ngoãn cút ra ngoài, người như vậy, không phải lần đầu nhìn thấy!

Người lính đánh thuê kia vẫn không phục nói.

- Xem ra hôm nay có trò hay để nhìn rồi, nếu ta nhớ không nhầm thì hôm nay là thời gian Vương công tử mở lôi đài, chậc chậc, cũng không biết là tiểu tử này chưa rõ hay là cố ý khiêu khích, nói chung dựa theo tính nết của Vương công tử thì ngày hôm nay nhất định có trò hay.

- Ha ha, nguyên bản ngày hôm nay yên lành đánh cược, nhưng có trò hay để xem thì ngày mai đánh cuộc nữa cũng không muộn.

- ...

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, rất rõ ràng, hôm nay đều ôm tâm tính tới xem náo nhiệt, dựa theo quy tắc ngầm của diễn võ trường này, mỗi tháng vào ngày hôm nay Vương công tử đều mang theo người tới lôi đài thi đấu, sau đó mọi người áp thắng thua, khi bọn hắn chứng kiến người đứng trên đài là Vân Phi Vũ, mà không phải là Vương tử Phàm, thì đều trở nên hưng phấn.

Người nào cũng thích xem náo nhiệt, cho dù là tu luyện giả cũng không ngoại lệ.

- Đại ca, chúng ta phải làm sao? Sẽ không phải muốn nấu nướng a! Nhiều người như vậy, ta cảm thấy thật khẩn trương a!

Đổng Đại nơm nớp lo sợ, đứng dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, làm cho hắn rất khó chịu.

- Sau đó nghe ta an bài là tốt rồi, các ngươi đi xuống trước, ta đi trước làm một cái diễn thuyết.

- Được!

Nghe được Vân Phi Vũ cho bọn họ xuống đài, bảy người như nhặt được vàng, chạy xuống như một làn khói, học người khác đứng ở trong đám người, bắt đầu đảm nhiệm nhiệm vụ người qua được.

- Ôi, mọi người khỏe, ta tên là Vân Phi Vũ, ngày hôm nay ta đặt bao hết diễn võ trường khu Hào này, làm vốn sinh ý nho nhỏ, xin mọi người cổ vũ nhiều hơn!

Mặt Vân Phi Vũ không đổi sắc đối mặt với chỉ trỏ của mọi người, thẳng thắn nói, việc làm ngày hôm nay của mình, tuyệt đối sẽ làm cho những người này trở nên điên cuồng, chỉ không biết điên cuồng đến trình độ nào thôi, vậy phải xem những người này, đối với vũ kỹ sẽ nhiệt tình yêu thương đến dạng gì.

- Tiểu tử, nơi này là diễn võ trường, ngươi đến làm ăn? Có phải rảnh rỗi không có việc gì tới tiêu khiển với chúng ta, cẩn thận ta đập sinh ý này của ngươi, nhanh cút xuống dưới, chúng ta vẫn chờ Vương công tử tới mở lôi đài cho chúng a, ngày hôm nay ta nhất định phải lấy cả gốc lẫn lãi của ngày hôm qua thua tiền về.

Một người vạm vỡ, vẻ mặt mang đầu dấu vết, diện mục dữ tợn, hướng về phía Vân Phi Vũ hô to một tiếng, gương mặt không kiên nhẫn.

- Tiểu tử, mau xuống a! Vì sinh ý mà đắc tội người khác, có tiền là chuyện tốt, thế nhưng phải phân rõ chuyện, người tuổi trẻ bây giờ thực sự không biết ngã đau là gì!

Một lão già khuyên bảo hai câu.

Phản ứng của người bên dưới, Vân Phi Vũ thu hết vào mắt, uy hiếp hay khuyên bảo đều nghe rõ ràng, thế nhưng hắn không hề có dấu hiệu dừng, tiếp tục nói:

- Lẽ nào mọi người không muốn biết sinh ý, đến cùng là làm gì sao?

- Không hứng thú, người xuống đi, Vương công tử lập tức tới ngay, không nên trễ nãi thời gian của chúng ta, không cân nhắc xem chính bản thân mình có tài nghệ gì sao? Một mao tiểu tử thì có sinh ý gì tốt?

Người vạm vỡ lần nữa tức giận, lúc này đã vén tay áo lên, rất có điệu bộ một lời không hợp sẽ đánh.

- Xem ra người huynh đệ này rất bất mãn với ý của ta!

Vân Phi Vũ cười lạnh một tiếng, đang lo không tìm được một mẫu thử, thì người này ngang bướng như vậy, mình cũng không ngại dạy hắn một làn, bỗng nhiên nói:

- Ta đánh cược, ngươi có dám tiếp?

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.