Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặt bao trước, lôi đài khu Hào

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Dịch: Tĩnh

- Đại ca, diễn võ trường này đa số đều là người địa phương, chúng ta cứ đi như thế, có phải có hơi...

- Đúng vậy đại ca, những thứ vũ kỹ này của chúng ta, đem ra được kỹ năng tốt gì?

- Đại ca nếu như chúng ta phải đi, cùng lắm thì không ra tay là được, đúng vậy đại ca!

Mấy người Đổng Đại đang nghị luận ầm ĩ trên đường, đi đến diễn võ trường tốt nhất tại thành Thự Dương, bên trong đó cường giả tụ tập khắp nơi, cũng không thiếu đệ tử phú gia, ở bên trong đó có một ít cường giả đặt cược, ở trong bóng tối, nơi đây đồng thời cũng tồn tại sòng bạc lớn nhất, dùng lời nói ở trên địa cầu, nơi này là điển hình quyền trường trong lòng đất.

Có thể nói là một nơi đốt tiền, đồng thời cũng là địa phương tốt có thể kiếm tiền.

Chuyến này Vân Phi Vũ cũng không có dự định đặt cược, dù sao tiền cho vay mới là thứ quan trọng nhất, cái gì mà đánh bạc, hắn cũng không có hứng thú, trong sòng bạc, quy tắc đánh cuộc mười lần thì chín lần thua, hắn vô cùng rõ ràng.

- Các ngươi yên tâm, vũ kỹ của các ngươi ta đã chuẩn bị xong, tuyệt đối sẽ không mất mặt!

Vân Phi Vũ tiếp thêm một viên thuốc an thần, mang theo bảy người đi thẳng tới diễn võ trường.

Quần Hùng diễn võ trường không hổ là diễn võ trường lớn nhất tại thành Thự Dương, người đông nghìn nghịt, rất là náo nhiệt.

- Phí đi vào một kim tệ, các ngươi có bao nhiêu người?

Bàn ra vào, một tiểu thư xinh đẹp nhìn tám người, ngọt ngào hỏi.

- Đại ca, nếu không chúng ta đổi cái khác! Một kim tệ có hơi cao?

Đổng Đại vừa nghe thế liền kéo Vân Phi Vũ, có hơi đau lòng nói.

Phí vào của diễn võ trường này cao tới một kim tệ, cái này còn không phải là phí của tất cả, còn có phí dụng cụ, chuyến đi này phí dụng cụ tuyệt đối sẽ không thấp!

Điều này khiến cho đám người Đổng Đại rất là không nỡ, phải biết rằng, đổi thành trước đây, một kim tệ ước chừng có thể cho bọn họ ăn trong năm ngày, mà chỉ vẻn vẹn phí vào bọn họ đã mất tám kim tê, trong lòng bọn họ đang rỉ máu.

- Ha hả, ngay cả một cái kim tệ cũng không nổi, còn muốn đi vào Quần Hùng diễn võ trường, là thích bị chế giễu sao? Hay nghĩ tới học trộm vũ kỹ? Nếu như vậy thì tốt nhất các ngươi nên ngoan ngoãn về nhà gặm bánh màn thầu đi! Tiểu thư xinh đẹp, lôi đài khu Hào, đặt bao toàn bộ!

Đột nhiên, một thanh âm chanh chua từ phía sau Vân Phi Vũ truyền tới, Vân Phi Vũ nhướng mày, trên mặt dần dần lạnh xuống.

Xem ra những thứ mắt chó coi thường người khác này, nơi nào cũng có, thành Vân Châu không ít, xem ra thành Thự Dương cũng như vậy.

- Được, Vương thiếu gia, vẫn là phần món ăn xa hoa sao?

- Đúng vậy, Quả Bàn, mỹ tửu mang hết lên.

- Vâng!

Tiểu thư thu tiền nhìn người tới, thì trên mặt cười lịnh lọt, trực tiếp quên đám người Vân Phi vũ, bắt đầu lả lướt chiêu đãi thiếu gia Vương thị.

- Không biết xếp hàng sao?

Vân Phi Vũ tự tay ngăn hắn lại, trên mặt không thích, thanh âm lạnh băng, hoàn toàn không có dự định nhường đường.

- Xếp hàng? Ngươi biết hắn là ai không? Đây chính lại nhị thiếu gia Vương gia! Vương Tử Phàm, tiểu tử, ngươi muốn ăn đánh đúng không?

Vương Tử Phàm còn chưa lên tiếng, thì gia bộc phía sau lưng đã tiến lên một bước, phách lối hô to.

- Bất kể ngươi là thiếu gia gì, tới chậm cũng phải xếp hàng đàng hoàng!

Vân Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, không lưu tình chút nào, hắn biết Vương gia, còn nhị thiếu gia là ai, ha ha, điều này chưa cần thiết phải biết, chỉ là một tên quần là áo lụa mà thôi.

- U ah, tiểu tử ngươi rất là ngôn cuồng, lại dám không để mặt mũi cho Tử Phàm ta, ngươi muốn gây chuyện sao?

Vương Tử Phàm biến sắc khi nghe được lời nói của Vân Phi Vũ, sống trong nhung lụa như hắn, ở trong thành Thự Dương, không ai không để mặt mũi cho hắn.

- Tiểu thư, một lôi đài khu Hào, phần món ăn xa hao thì bao nhiêu tiền.

Vân Phi Vũ bĩu môi, lựa chọn không nhìn đám người Vương Tử Phàm này, hướng về phía tiểu thư thu tiền thét to.

Quần Hùng diễn võ trường, tổng cộng chia làm ba khu, khu nhất cung cấp cho người Linh Động cảnh và Luyện Khí cảnh sử dụng, khu nhị cung cấp cho người có cảnh giới Ngưng Thần và Quy Khư sử dụng, còn như khu ba thì nghe nói hiện nay còn chưa có người sử dụng qua, dù sao cường giả cấp bậc này, cho dù toàn bộ đại lục cũng không có nhiều, càng chưa nói đến thành thị tuyến hai như thành Thự Dương.

Một lôi đài khu Hào, chính là khu giữa tại Quần Hùng diễn võ trường, được người người chú mục, thông thường có cả thi đấu cỡ lớn, hoặc là chỉ sử dụng vào thời điểm cường giả tỷ võ, người bình thường sẽ không có ai cam lòng bao nó, dù sao đặt bao toàn bộ phí dụng cụ đã cao tới 80 kim tệ, hơn nữa phần món ăn xa hoa, một trăm tiền vàng cũng chưa được động tới.

- Tiên sinh, một trăm lẻ tám kim tệ, ngài nhất định muốn đặt bao hết sao?

Tiểu thư thu tiền không xác định hỏi một câu, rất rõ ràng, nàng không tin Vân Phi Vũ có năng lực bao toàn bộ.

- 110 kim tệ, nhận xong! Còn lại là tiền boa của ngươi.

Vân Phi Vũ dứt khoát ném ra một túi tiền, mang theo đám người Đổng Đại tiến vào trong Quần Hùng diễn võ trường.

Chỉ để lại Vương Tử Phàm với sắc mặt tái xanh đứng ở nơi đó, nghiến răng nghiến lợi, rất là không cam tâm.

- Thiếu gia, có muốn chúng ta...

Đám người phía sau vươn tay, ra hiệu làm động tác đập.

- Đi vào trước rồi nói, xem Lan Đồng có ở nhà hay không, đưa hắn tới đây, dám cướp lôi đài của ta, ta sẽ khiến hắn cả người cũng không còn!

Vừa nói xong, đám người Vương Tử Phàm khí thế hừng hực đi vào sân tập luyện.

Thỉnh thoảng Đổng Đại quay đầu lại, nhìn thấy đám người Vương Tử Phàm chậm rãi bị bọn họ bỏ qua, lúc này mới hơi tỉnh hồn nói với Vân Phi Vũ:

- Đại ca, chúng ta không để mặt mũi cho Vương thiếu gia, có phải không tốt lắm hay không?

- Tại sao phải cho hắn mặt mũi, chúng ta tới trước thì có quyền lựa chọn trước, không cần lo lắng, ta có chừng mực!

Vân Phi Vũ nói nhẹ một tiếng, không hề có dấu hiệu lo lắng.

- Vì giận mà bao toàn bộ lôi đài khu Hào, có phải hơi lãng phí không, đây ước chừng 110 kim tệ!

Nghĩ đến kim tệ, khuôn mặt Đổng Đại co rúm kịch liệt, rất không đành lòng.

Vân Phi Vũ buồn cười quay đầu về, phát hiện không chỉ sắc mặt Đổng Đại đau lòng, ngay cả Viên Đồng, Trần Binh cũng một bộ mặt đau lòng nhìn Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn những tiểu tử này mà thực sự cảm giác mình đúng là trong chốc lát xung động, vì giận dỗi mà bao toàn bộ lôi đài này.

- Các ngươi cảm thấy ta là loại người coi tiền như rác sao?

Vân Phi Vũ thản nhiên hỏi một câu.

- Không phải coi tiền như rác, đại ca chỉ là rất có tiền mà thôi, hắc hắc!

Trần Binh ngây ngô nói.

Vân Phi Vũ nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu tử này, lời Trần Binh này có hơi đúng.

- Ta không có tiền, ta bao cái lôi đài này là có dự định kiếm tiền, các ngươi chỉ nhìn là được rồi, đến lúc đó nhất định phải chăm sóc miệng của các ngươi, đừng có kinh ngạc.

- Kiếm tiền?

Đổng Đại nghi ngờ lặp lại một câu, bao lôi đài này có thể kiếm tiền sao, đánh nhau hả? Nhưng dựa vào bản thân mấy người này, đừng nói là động vào người khác, có khi chưa được nửa phút đã gục toàn bộ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.