Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đều là của ta, các ngươi cút!

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Dịch: Tĩnh

Nếu như mình cho nàng vay một khoản tiền, chậc chậc, vậy tuyệt đối có thể kiếm được một khoản tiền lớn.

Hơn một nửa Khảo Trư rất nhanh thì biến mất ở trong miệng đám người kia, chỉ còn lại một đống xương, trưng bày lung tung trước mặt bọn họ.

- Này, người còn là nữ nhân sao? Sao ngươi có thể ăn nhiều như vậy?

Quần áo Đổng Đại dính đầy dầu mỡ, hỏi bạch y nữ tử một câu.

Bạch y nữ tử ôm bụng, vẻ mặt về như cũ, liếc Đổng Đại một cái, trả lời:

- Vậy ngươi còn là nam tử sao, cùng cướp đồ ăn với cô nương như ta!

- Ngạch...

Mặt Đổng Đại đỏ lên, lúng túng ngồi ở chỗ kia không biết nên nói cái gì.

- Cô nương, ngươi là ai? Là người Băng lão gọi tới lấy đồ ăn sao?

Vân Phi Vũ buồn cười nhìn Bạch y nữ tử, thế nhưng trong lòng đã tính toán, làm thế nào để cho nữ tử này vay mượn.

- Ta là Mộ Dung Đóa Nhi, ngươi là Vân Phi Vũ sao! Món ăn ngươi làm thật sự quá ngon, có còn không, ta còn muốn ăn nữa!

Mộ Dung Đóa Nhi nghe được lời này, dù đã biết thân phận của Vân Phi Vũ, cũng biết Khảo Trư này xuất từ tay người nào, cho nên trực tiếp nhảy đến trước người Vân Phi Vũ, bàn tay nhỏ bé lôi cánh tay Vân Phi Vũ lắc không ngừng.

Khuôn mặt Vân Phi Vũ xoạt một cái đỏ lên, hắn thân là một xử nam, đâu thể chịu nổi hấp dẫn như vậy, vội vàng kéo tay Mộ Dung Đóa Nhi ra, nói:

- Nói thì nói, đừng táy máy tay chân!

- U a, còn biết đỏ mặt sao, tiểu đệ đệ, làm đồ ăn cho tỷ tỷ được không, có được hay không!

Mộ Dung Đóa Nhi chứng kiến phản ứng của Vân Phi Vũ thì che cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, nụ cười đầy ma mị, giọng nói tê dại, khiến cho thân thể Vân Phi Vũ tê rần, thiếu chút nữa thì bật thốt lên đáp ứng.

Nữ tử này, tuyệt đối là một yêu tinh.

- Làm thì làm, nhưng ngươi có thể đừng nói như vậy được không, thật khiến cho người ta sợ hãi, giống như nhân phiến tử (bọn buôn người) dụ dỗ oa nhi!

Vân Phi Vũ mắng nhỏ, rồi nhanh chóng chạy đi, lần nữa tiến vào trù phòng.

- Ngươi... Ngươi dám nói thế với ta, ô ô, ta tức giận!

Mộ Dung Đóa Nhi bụm mặt đứng ở nơi đó khóc, thế nhưng nghe thanh âm của nàng, nào có khóc thật, rõ ràng là đang giả ngu.

- Tức giận à! Cho ngươi tức chết, đại ca ta đều làm đồ ăn cho chúng ta!

Đổng Đại rất đúng thời điểm mà trào phúng một câu.

"Bành!"

Nhưng lời vừa mới dứt thì băng ghết Đổng Đại đang ngồi đã bị Mộ Dung Đóa Nhi một cước đá tan tành, còn thân thể Đổng Đại nằm trên mặt đất, còn chưa phản ứng kịp đã nhìn thấy Mộ Dung Đóa Nhi hạ thấp người, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ tinh sảo hướng về phía Đổng Đại, vẻ mặt uy hiếp nói:

- Ngươi nói cái gì là của các ngươi! Có gan thì lặp lại lần nữa!

- Không có... Không có gì... đều là ngươi, đều là ngươi...

Uy hiếp của Mộ Dung Đóa Nhi dùng rất được, Đổng Đại nằm trên mặt đất lắp bắp, lời nói cũng không trôi chảy.

Đổng Đại là Luyện Khí bát giai, tu vi giống như Vân Phi Vũ, thế nhưng một cước kia của Mộ Dung Đóa Nhi, Đổng Đại lại không phát hiện được, tu vi chênh lệch này, tuyệt đối không thấp!

- Cái này còn tạm được! Tiểu Vũ tử, ta mà tức giận thì một cái không đủ, phải hai cái!

Mộ Dung Đóa Nhi hài lòng nhìn ánh mắt Đổng Đại, sau đó đem ánh mắt đặt ở trong trù phòng, hướng về phía đó hô to, rất là hưng phấn.

Con bà nó, Tiểu Vũ tử!

Nghe thấy xưng hô này, Vân Phi Vũ lòng muốn chết cũng có, xưng hô này đối với một nam nhân mà nói tuyệt đối là cấm kỵ, nhất là đối với người địa cầu như hắn, đây chính là xưng hào dành riêng cho tiểu Hoàng (thái giám).

Nữ nhân này quả nhiên thiếu dạy dỗ.

Vân Phi Vũ chịu đưng sự vọng động của nàng, luôn luôn nhắc nhở bản thân: "Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân!" rồi đặt tâm tư ở trong đồ ăn.

Mặc dù cô nàng này hung hăng càn rỡ, nhưng Vân Phi Vũ không muốn lộ chiêu bài của mình, chọn xong nguyên liệu nấu ăn, lập tức bắt đầu làm, nếu là hai món thì một xào Trư Can (gan heo), một Hồng Thiêu Nhục (thịt kho tàu).

Thời gian mười phút, trong cửa hàng bắt đầu xuất hiện một mùi hương như có như không, rồi dần dần, hương thơm bắt đầu nồng nặc, mùi hương xông vào mũi, thật lâu không tiêu tan, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

- Con bà nó, lão đại đang làm gì thế? Ừ ừm, cái hương vị này ta không chịu nổi, tiếp theo các ngươi không được phép giành với ta, người nào giành ta đánh người đó!

Đổng Đại hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn chăm chú cửa trù phòng, chỉ cần có tiếng động thì trực tiếp xông vào.

- Ngừng, Ngài muốn đánh thì ăn xong rồi hãng đánh, ngài uy hiếp chúng ta, ôi chao, chúng ta có phải là huynh đệ không chứ!

- Đúng vậy!

Viên Đồng hô lớn, nhanh chóng kéo theo một đám tiểu đệ bắt đầu xem thường Đổng Đại, khiến cho Đổng Đại tức giận đến giậm chân, nhưng cũng không có biện pháp gì, đám tiểu tử này ở trong chuyện này là đầy dũng cảm, không quản ai là lão đại, ăn vào trong miệng mới là chính sự!

- Các ngươi có phải ngứa da hay không? Dự định cướp đồ ăn của ta sao? Hửm?

Mộ Dung Đóa Nhi bị mọi người bỏ sót, trên mặt đầy vẻ không vui, ngón tay dài và mảnh dứt khoát vặn lỗ tai Đổng Đại, xoay ba trăm sáu mươi độ.

- Ngao!... Đừng đừng, cô nãi nãi, ta sai rồi, không đoạt... không đoạt, ngài mau buông tay ra!

Vẻ mặt đau nhức, Đổng Đại đầu hàng, còn đâu vẻ kiêu ngạo lúc trước.

Một đám tiểu đệ sau lưng cũng ngậm miệng lại, không có người nào dám nói nhiều, trong đám người này mạnh nhất là Đổng Đại, mà hắn cũng bị chế ngự thì sao còn có người dám phản kháng, khuôn mặt đang hưng phấn nhất thời cúi gằm xuống dưới, sao lại có một cô nãi nãi tới chứ.

Đã ăn nhiều Khảo Trư như vậy rồi, còn chưa no sao?

Mùi hương khắp cửa hàng, mùi dầu thơm ngát xông vào mũi, để cho tâm tình mọi người nhộn nhạo, thời thời khắc khắc kích thích khứu giác của mọi người, nước bọt tràn ra cũng không phát hiện, đám người vừa mới ăn cơm xong nhưng bụng nhất thời lại kêu đói, thật muốn thêm một bữa no đủ.

- Trời, đại ca các ngươi là món gì vậy, ta sắp không chịu nổi, ta đã ăn nhiều mỹ thực như vậy, nhưng ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên ta muốn mình ăn no đến chết, ta không chịu nổi, chỉ có mùi hương đã gây xúc cảm thế rồi, đây tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm!

Hai con mắt Mộ Dung Đóa Nhi như muốn biến thành hình trái tim, vẻ mặt khát vọng, không chút nào keo kiệt khen ngợi tay nghề của Vân Phi Vũ.

Mà những tiểu đệ cũng liều mạng nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn trù phòng.

- Được rồi, đã xong, Đổng Đại đưa khay đây!

Vân Phi Vũ hô một tiếng.

- Vâng... Con bà nó, tiểu bì nương này dám đá mông ta!

- Đều là của ta, các ngươi cút!

Đổng Đại hưng phấn muốn vào bưng đồ ăn, nhưng lại cảm giác người mình đang bay, chờ đến khi hắn phản ứng kịp thì nhìn thấy Mộ Dung Đóa Nhi đã vọt vào trù phòng, chỉ để lại cảm giác đau rát trên mông hắn.

Tiểu bì nương hung hãn như vậy, ở nơi nào tới đây!

- Đáng đời!

- Đúng là đáng đời, dám cùng Đóa Nhi cô nãi nãi cướp đồ ăn, đá lão đại còn nhẹ lắm!

Mấy người Viên Đồng không chút lưu tình nào trào phúng Đổng Đại, nhìn Mộ Dung Đóa Nhi bưng thức ăn ra thì nhanh chóng vuốt mông ngựa:

- Đóa Nhi cô nãi nãi xinh đẹp mỹ lệ, quả nhiên là tiên nữ trên trời.

Lời Nhắn Chương 135
thanks
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.