Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh ý tới!

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Dịch: Tĩnh

Dù sao ở phía trước có một đan dược thế gia cản trở, trêu chọc họ thì cũng không có lời.

- Được rồi, Vân lão đệ, hôm nay ca cấp cửa hàng cho đệ, ngày mai là có thể mở cửa khai trương, có ta là chỗ dựa ở thị trường này thì tuyệt đối không có ai dám quấy rối đệ.

Lý Uy nghe thấy lời này thì ngay lập tức đảm bảo.

- Vậy thì đa tạ Uy ca. Tới, chúng ta uống rượu!

- Cạn chén!

...

Đến khi tiệc rượu kết thúc, thì thời gian đến trưa cũng không sai biệt lắm, lần nữa cùng hàn huyên với Lý Uy một hồi, sau đó Vân Phi Vũ mang theo đám người Đổng Đại vẫn còn tức giận về nơi của mình.

Vân Phi Vũ nhìn thịt gà và Cương Châm Chiến Heo ở trước mặt, những nguyên liệu nấu ăn đấy là do hắn vừa mới mua được từ một đội dong binh, huyết dịch vẫn còn nóng chắc hẳn vừa mới chết, dễ dàng để làm món ăn ngày hôm nay.

- Đổng Đại, các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn bắt đầu làm Khiếu Hoa Kê! Người không liên quan thì đừng cho vào quấy rầy ra!

Vân Phi Vũ phân phó rồi nhanh chóng đi vào trù phòng.

Hai canh giờ sau, ba con Khiếu Hoa Kê và một con Khảo Trư (heo quay) đã được Vân Phi Vũ chế biến thành công, trừ bỏ ba con Khiếu Hoa Kê là bán đi thì Khảo Trư xem như là ngoài ý muốn nhất thời của hắn.

Sau khi cùng trò chuyện với Lý Uy, để cho Vân Phi Vũ quyết định, nhất định phải kéo dạ dày Băng lão thật tốt, hiện tại coi như là người khách quen đầu tiên, cũng là một phiếu cơm dài hạn.

Đầu Chiến Trư này toàn thân đầy thịt, phần da được quay giòn xốp, hương thơm bốn phía.

- Đổng Đại, gọi người đem hai con Khiếu Hoa Kê này cho khách đã đặt món ăn, tốc độ đi phải nhanh, trở về chúng ta cũng bắt đầu dùng cơm, lần này cho các ngươi nếm thử trù nghệ của ta.

Vân Phi Vũ hướng về phía cửa kêu lớn, sau đó dùng hai lá giấy bạc bao quanh hồng nê (đất đỏ) Khiếu Hoa Kê, ném cho Đổng Đại rồi bắt đầu cắt Chiến Trư.

Dưới lưỡi dao, một cái móng heo, một cái chân và một cái tai dứt khoát được cắt xuống, sau đó dùng giấy bạc bọc lại, vừa quay đầu lại muốn gọi Đổng Đại tới, nhưng lại phát hiện, căn bản Đổng Đại không hề đi ra ngoài, lúc này hai tay vẫn đang ôm Khiếu Hoa Kê, há hốc miệng chảy nước bọt, vẻ mặt khát vọng nhìn Vân Phi Vũ.

- Đại... Đại ca, sao lại thơm như vậy!

Đổng Đại nuốt nước miếng, nhưng cũng không quên khen ngợi một câu.

- Nhanh đi giao đồ ăn rồi về chúng ta ăn cơm, trở về trong năm phút, sói nhiều mà thịt ít, đừng chậm trễ thời gian!

Vân Phi Vũ thúc giục, cũng không hề trách hắn, chính mình ngửi thấy hương vị này cũng không nhịn được, chứ đừng nói đến Đổng Đại.

- Được!

"Sưu!"

Đổng Đại dứt khoát xuất ra vũ kỹ thân pháp nhanh nhất, chỉ lưu lại tiếng gió, lao ra khỏi cửa tiệm.

Vân Phi Vũ lắc đầu cười, tiếp tục công việc cắt, càng thêm bội phục hệ thống cường đại, cứ như vậy trong chốc lát chế biến ra được một món ngon như vậy.

Cái mùi hương này, quả thật chỉ ứng với giá trên trời!

- Được rồi, Trần Binh vào đi, ta biết ngươi ở bên ngoài rồi, đem những thứ còn dư dọn ra ngoài rồi chúng ta ăn trưa!

Vân Phi Vũ cắt xong, đem một ít thịt rời rạc đặt trên giấy bạc, còn chỗ tương đối đẹp, Vân Phi Vũ dự định bọc lại rồi đưa cho Băng lão, lần này xem như là một bước cám dỗ mới.

Nghe được lời nói từ Vân Phi Vũ, Trần Binh hơi ngượng ngùng đẩy cửa ra, hít sâu một hơi, giống như biểu cảm của Đổng Đại, ánh mắt phát sáng.

- Dọn ra ngoài! Chờ sau khi Đổng Đại trở về thì chúng ta bắt đầu ăn, lại đi mua chút rượu, cấm ăn vụng!

Vân Phi Vũ căn dặn rồi bắt đầu thu thập toàn bộ trù phòng.

- Vâng đại đại ca!

Chờ Vân Phi Vũ đi ra trù phòng, hắn vừa nhìn thì thấy Đổng Đại đã trở về, trên mặt còn mồ hôi, cũng không tắm mà ngồi yên một chỗ chờ, mà tiểu đệ bên cạnh, vẻ mặt đầy khát vọng nhìn Khảo Trư, thế nhưng không ai chạm vào.

- Đúng là một đám tiểu tử thối, ăn đi!

Vân Phi Vũ đến gần, nhanh chóng ra lệnh.

- Đại đại ca, đây là chân heo của ngài!

Trần Binh rất ngoan ngoãn đem một cái trư thối (chân heo) lớn đưa cho Vân Phi Vũ, sau đó thèm thuồng cầm lấy một khối thịt được cắt gọn, bỏ vào trong miệng.

- Con bà nó, quá ngon!

- Đại đại ca, đây là thịt trư sao? Quá ngon rồi, ta không thể dừng lại được, làm sao bây giờ!

- Các ngươi mau nói chuyện đi, Đô Thuyết Thoại, Viên Đồng, cái đuôi kia là của ta, cẩn thận ta đánh ngươi!

- Mau hạ mũi trư xuống cho ta, Viên Đồng, ngươi ăn chậm một chút, buông ra, xương sườn kia cũng là của ta!

- Con bà nó, Viên Đồng...

Đám người kia vừa ăn vừa mắng, cuối cùng dứt khoát được ăn cả ngã về không, tất cả đều mang oán hận nhìn Viên Đồng, Vân Phi Vũ nhìn lối ăn của Viên Đồng mà sắc mặt cũng bắt đầu có chút biến hóa, tốc độ ăn của tiểu tử này, có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

Trên tay cầm, trong miệng nhai, trong lòng còn ôm, điển hình ăn thùng uống chậu, lối ăn không biết xấu hổ này thành công hấp dẫn mọi người, dứt khoát đem hắn ra ngoài.

"Bành!"

Đột nhiên, cửa hàng trực tiếp bị người ta một cước đá nát, một bóng trắng vọt vào không dừng lại chút nào, không biết xấu hổ bò lên trên bàn ăn.

Đám người Đổng Đại nghe tiếng nổ, cho rằng có người tới gây chuyện, vừa muốn xông ra thì phát hiện trên bàn cơm có thêm một người, không nói hai lời, nhanh chóng ngồi ăn, căn bản không hề có chút khách khí nào, cũng hoàn toàn không để ý cảm thụ của bọn hắn, cầm lấy thịt thì ăn, lối ăn kinh người, không hề kém so với Viên Đồng.

- Con bà nó, đàn bà thúi từ đâu tới, dám đoạt thịt của chúng ta!

Đổng Đại tức giận gầm lên, kêu tiểu đệ tới cạnh nàng, thế nhưng thanh âm tuy lớn lại không hề có xu thế động thủ, vừa nói xong lại tiếp tục gia nhập chiến trường, bắt đầu cướp đoạt Khảo Trư.

- Con bà nó, lão đại ngài thật không biết xấu hổ!

Tiểu đệ phản ứng lại mắng to một tiếng, cũng không quan tâm đến lai lịch không rõ của người này, tiếp tục ăn.

Trên bàn Vân Phi Vũ đã ăn xong không ít, Khảo Trư này hắn ăn cũng hơi no rồi, nhìn bạch y nữ tử đột nhiên gia nhập này, sắc mặt hơi biến, đây là nữ nhi nhà ai, lối ăn này, khẩu vị trình độ này, chậc chậc, tuyệt đối là một kẻ tham ăn.

- Này, ngươi là ai?

Vân Phi Vũ hỏi.

- Ta... Ta là... Ăn ngon thật, tại sao có thể ngon như vậy, trời, so với Bành thúc thúc làm còn ngon hơn... Ngon gấp trăm lần!

Nữ tử này nghẹn ngào, vừa nói chuyện vừa đem thịt bỏ vào trong miệng, đã quên mất câu hỏi của Vân Phi Vũ.

- Con bà nó...

Vân Phi Vũ nhìn lối ăn của cô nương này, cảm thán cực độ rồi, hắn chưa từng thấy nữ tử nào ăn như vậy, thật khiến người ta không nói nên lời.

Chờ một chút, nàng nói Bành thúc thúc? Chẳng lẽ là Trù Thần gọi nàng tới? Vân Phi Vũ không khỏi quan sát nữ tử này lần nữa.

Nàng, hình như là cô nương bạch y mà ngày hôm qua hắn gặp tại Triều Phượng tửu lâu.

Lại nhìn lối ăn của nàng, suy nghĩ lại một chút nàng có quen biết với Bành Tổ, trong lòng Vân Phi Vũ hơi động, sinh ý tới rồi! Nữ tử này, lai lịch tuyệt đối không đơn giản!

Lời Nhắn Chương 134
Goodnight!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.