Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là ai? Dám dụng đến người của Vân Phi Vũ ta?

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Dịch: Tĩnh

- Ta nói cho các ngươi...

Lúc này coi như Đổng Đại tìm được đối tượng để nói chuyện, một năm một mười, thanh âm dào dạt bắt đầu nói cho các tiểu đệ của hắn nghe, một phen diễn thuyết này có thể nói là tỉ mỉ hết sức, Vân Phi Vũ nghe được thì lắc đầu bất đắc dĩ, đám người này sinh hoạt ở tầng chót, cũng có phương thức tìm niềm vui của bản thân.

- Được rồi, mấy người các người, nói cho ta biết tại sao lại gọi Thành Tam thúc là tên lừa gạt?

Nhìn mấy người này nói chuyện cũng không sai biệt lắm, Vân Phi Vũ liền cắt đứt lời của bọn họ, hỏi thăm chuyện tình của Thành Tam thúc.

- Hắn a, hắn vốn là người có tiếng tăm tại thành Thự Dương chúng ta, hai tháng trước đột nhiên xuất hiện, kiến tạo cờ hiệu Vân gia, nói cái gì mà gia tộc ẩn tàng, muốn tới thành Thự Dương phát triển, còn phát ra không ít đan dược cho xung quanh, đơn đặt hàng vũ khí các loại, trong đó đều là Ngưng Huyết Đan, Giải Độc Đan, vũ khí là một ít Hàn Thiết Kiếm cấp thấp, là chủng loại vũ khí cấp thấp phổ biến, thế nhưng hàng mẫu hắn mang tới, nếu như so với những thứ đang lưu thông tại thành Thự Dương thì tốt hơn không ít, cho nên rất nhiều người đều nộp tiền đặt cọc, mấy người chúng ta cũng cảm thấy sẽ được ít lợi nhuận, cho nên đặt cọc nhiều hơn một chút, dự định bán qua tay.

- Nhưng mà, hai tuần lễ trước, hắn đột nhiên biến mất, một chút tin tức cũng không có, chúng ta vốn cho rằng hắn đi lấy hàng cho chúng ta, thế nhưng hai tuần lễ đã trôi qua mà vẫn không thấy tin tức hắn trở về, chúng là liền cho rằng hắn là một tên lừa gạt. Vì thế, chúng ta vừa nghe tin hắn trở về thì lập tức tới đây đòi nợ!

Đổng Đại hơi ngượng ngùng nói, hắn thật không ngờ Thành Tam là thúc thúc của Vân Phi Vũ, nếu như biết Vân Phi Vũ lợi hại như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không tới đây động thủ.

Vân Phi Vũ nghe xong những lời này, tính toán thời gian thì hai tháng trước, đúng là thời điểm mình vừa mới ở thành Vân Châu buôn bán, thời điểm trắng trợn mở cho vay.

Mà ở đây đã có người chuẩn bị, chuẩn bị để Vân Phi Vũ tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường thành Thự Dương, hơn nữa còn là cờ hiệu Vân gia.

- Chẳng lẽ là phụ thân?

Vân Phi Vũ nói thầm, khi đó, Hàn Thiết Kiếm và Ngưng Huyết Đan bán ra nhiều, mà Thành Tam đem hàng mẫu này về chính là những thứ hắn làm ra.

- Xem ra phụ thân đã sớm hạ quyết tâm để cho ta tới thành Thự Dương phát triển, còn trải xong đường cho ta, chỉ là Thành Tam thúc này, ta cảm giác như đang chôn hố chờ mình nhảy xuống vậy?

Sau khi Vân Phi Vũ ngẫm nghĩ, cảm thấy Thành Tam thúc gài bẫy mình, đơn đặt hàng này cũng không biết là của ai, ở trong lòng Vân Phi Vũ, vì danh dự của Vân gia nên bắt buộc phải làm, tiền đặt cọc chỉ là chuyện nhỏ, danh dự mới là chuyện lớn.

- Đổng Đại, người có biết những người nào đặt hàng từ Thành Tam thúc không? Mấy thứ này ta thay ngài ấy trả.

- Đại ca, cái này ta cũng không biết, không phải chờ Thành Tam trở về sẽ biết sao?

Đổng Đại nghi hoặc nói.

- Vấn đề hiện tại thúc ấy vẫn chưa về, ta cũng không biết thúc đi đâu?

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ nói, rồi bắt đầu quan sát cửa hàng này.

Nhìn cửa hàng này khiến cho hắn hơi thỏa mãn, tuy rằng không phải ở đoạn đường tốt, thế nhưng hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ khiến cho hắn càng thích, bất kể là luyện đan hay là đoán tạo, điều kiện yên tĩnh là thích hợp nhất.

- Đại ca, đây là chiến lợi phẩm đánh cuộc lần này, ngài đếm một chút.

Đổng Đại đưa chiếc nhẫn trữ vật cho Vân Phi Vũ, hắn cũng không khách khí, nhanh chóng nhận lấy, tỉ mỉ đếm một chút, vậy mà có ước chừng hơn ngàn miếng, hơn nữa một viên Tẩy Kinh Phạt Cốt Đan cùng với một khối Không Minh Thạch cũng là thu hoạch lớn, hơn những gì Vân Phi Vũ nghĩ.

- Cầm lấy một trăm kim tệ này, thuộc về người, mang theo các huynh đệ đặt mua ít đồ, ngày mai ta bắt đầu làm Khiếu Hoa Kê, các ngươi đều phụ giúp ta, ở trong cửa hàng này làm một ít việc lặt vặt!

Vân Phi Vũ móc một túi tiền ném cho Đổng Đại, nói một câu rồi đi vào phòng.

- Oa, một trăm kim tệ!!

Nhị lăng tử hô to, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi, nhiêu tiền như vậy, thế mà đơn giản ném cho Đổng Đại, thật khiến người ta đỏ mắt.

- Lão đại, không biết đại ca lai lịch thế nào, không chỉ có thực lực cao cường, còn nhiều tiền như vậy, cứ hào phóng ném ra?

- Đúng vậy, lão đại, không bằng chúng ta đi theo đại ca mà lăn lộn đi! Hơn là làm một tên côn đồ a!

Các tiểu đệ của Đổng Đại, ngươi một câu ta một câu, bàn tán ầm ĩ, khuôn mặt đầy chờ mong nhìn Đổng Đại.

- Cái này còn cần các ngươi nói sao, ngay từ đầu ta đã quyết định đi theo đại ca lăn lộn, các ngươi phải biết rằng, ta là đại ca của các ngươi, hắn lại là đại ca của ta, bối phận này không thể loạn! Đi, mau đi mua đồ!

Đổng Đại hoan hô một tiếng rồi dẫn chúng người đi ra ngoài.

Vân Phi Vũ tiến vào phòng, bố trí một phen, nhìn những đồ dùng trong phòng này, dĩ nhiên không kém bao nhiêu so với nhà mình ở thành Vân Châu, xem ra Vân gia trong miệng Thành Tam chính là Vân gia nhà mình, nhưng vì sao Thành Tam thúc không nhắc qua cho mình, phụ thân cũng không nói cho mình, trong lúc đó có chuyện gì sao?

Vân Phi Vũ không biết, hắn tới ở thành Thự Dương trước, cho rằng bởi vì mình ở thành Vân Châu tạo ra chuyện lớn, nhưng bây giờ xem ra, khả năng này không phải là toàn bộ nguyên nhân.

- Quên đi, phụ thân an bài luôn có đạo lý, Thành Tam thúc và phụ thân là hảo hữu chí giao, tuyệt đối sẽ không hại mình, nếu đã tới đây thì mình sẽ cẩn thận ở thành Thự Dương này mà phát triển một phen.

Vân Phi Vũ an ủi bản thân rồi nhanh chóng đi ngủ.

Một đêm không mộng, Vân Phi Vũ ngủ rất nhẹ nhàng khoan khoái, mệt nhọc sau khi bôn ba cũng quét sạch sẽ.

"Đông... Đông..."

Đột nhiên, tiếng đập cửa to lớn truyền vào lỗ tai của Vân Phi Vũ, thanh âm liên tục như là có việc gấp.

Vân Phi Vũ đi ra khỏi phòng, phát hiện toàn bộ bên trong cửa hàng, ngoại trừ một ít tiểu đệ ở cửa bên ngoài. thì mấy người Đổng Đại không có ở đây, ở trong ý thức của hắn, ban đêm ngày hôm qua, hẳn mấy người này đều đã trở về mới đúng.

- Có chuyện gì gấp gáp vậy?

Mở cửa là tiểu đệ tên là Trần Binh, nhỏ nhất ở trong đám người, được Đổng Đại bọn họ rất chiếu cố hắn, nghe nói là cô nhi, nhưng thời gian còn sớm như vậy đã bị đánh thức khiến cho hắn không kiên nhẫn.

- Đại đại ca đâu? Có phải chưa rời giường, này... Xảy ra chuyện rồi!

Người đến tiếp theo là Viên Đồng, là tiểu đệ cao cấp trong đám, lúc này trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng, mơ hồ còn có chưởng ấn, hai mắt ửng đỏ.

- Không có đâu, làm sao vậy? Các ngươi không phải đi mua nguyên liệu nấu ăn sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Trần Binh nghi ngờ hỏi một câu, vừa nghe đến chuyện không may, buồn ngủ trong nháy mắt biến mất.

- Đổng Đại bọn họ bị người ta vây đánh!

- Là ai! Dám đụng đến người của Vân Phi Vũ ta?

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy mấy người Đổng Đại bị vây đánh, thân hình vừa chuyển đã đi đến trước cửa, hướng về phía Viên Đồng nói.

Sắc mặt dần dần lạnh xuống, chuyện của Đổng Đại, tuyệt đối không thể mặc kệ.

Lời Nhắn Chương 130
Thanks
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.