Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch y nữ tử

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Dịch: Tĩnh

Mà Lạc Nhận Tân Phân này, là kiếm kỹ cần nhất trong giai đoạn hiện tại.

Lúc trước Trù Thần dùng kỹ thuật lôi cuốn kia xắt rau khiến cho Vân Phi Vũ hơi ước ao, chỉ là hắn thật không ngờ tới kỹ thuật xắt rau rực rỡ chói mắt như vậy là một môn kiếm kỹ, hơn nữa còn là vũ kỹ Huyền giai trung cấp dùng để nấu ăn, quả thực là xa xỉ.

Mà tất cả những điều này Vân Phi Vũ đều tiến hành trong não bộ, đối với người ngoài thì trừ biểu tình phong phú trên gương mặt của Vân Phi Vũ thì căn bản không nhìn thấy điều khác thường nào.

Trù Thần nhìn Vân Phi Vũ bên cạnh, rầu rĩ một hồi, tiếp đó lại một bộ dáng khiếp sợ, còn tưởng rằng Vân Phi Vũ hối hận.

Trên mặt lộ ra ý cười, vỗ vỗ bả vai Vân Phi Vũ, nói:

- Vân tiểu tử, bớt đau buồn đi, chỉ cần thái độ ngươi tốt một chút, ta sẽ không bạc đãi ngươi, haha...

Đến cuối cùng, Trù Thần không nhịn được cười ha hả, kìm nén lúc trước được giải tỏa.

- Bạc đãi cái đầu ngươi, không trả tiền lại thì đừng mơ tưởng ta nấu cho các ngươi ăn!

Chọn xong kỹ năng Vân Phi Vũ mới phản ứng kịp, nhìn Trù Thần rồi cười gượng một cái, sau đó nhỏ giọng thầm nhủ ở trong lòng một câu: "Mới là lạ!"

- Ngươi...

- Ngươi cái gì mà ngươi, món ăn ngươi làm có thể tốt hơn ta sao?

- Ta...

- Ta cái gì mà ta, món ăn ngươi làm tốt hơn được sao?

Vân Phi Vũ cố ý giả trang bộ dáng bị hãm hại, làm cho Trù Thần cảm thấy đã gây được khó dễ cho chính mình, sau đó cố ý không trả tiền cho mình, rồi đến khi lại cho vay một trăm kim tệ, lúc đó bản thân lại có thể tuyển chọn thêm một môn vũ kỹ, đúng là đại phát.

Ngược lại Vân Phi Vũ cũng nhìn thấu, có Băng lão ở chỗ này, Trù Thần tuyệt đối không dám động thủ với mình.

- Được rồi tiểu tử, sau này hai ngươi hợp tác, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài!

Băng lão đứng ra can ngăn, đối với kết cục này khiến cho lão vô cùng hài lòng, đã có lòng tin ăn chắc Vân Phi Vũ.

"Hắc hắc, tiểu tử ngươi hãy thành thật ở lại làm mỹ thực cho ta! Dám đọ đầu óc với ta, xem ngươi có thể chạy đi đâu!" Băng lão thầm nghĩ.

Nhìn Băng lão hạ bậc thang, Vân Phi Vũ cũng không nói thêm nữa, xem như là ngầm đồng ý.

Sau một phen trao đổi, thành công cho vay khoản tiền, Vân Phi Vũ có thể nói là cảm thấy mỹ mãn, hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, cùng hợp tác với Băng lão, mình tuyệt đối sẽ kiếm được món tiền lớn.

- Vãn bối cáo từ!

- Băng lão, vãn bối cũng lui xuống!

Vân Phi Vũ và Trù Thần song song cáo từ, rời khỏi phòng này.

Vừa ra khỏi cửa Vân Phi Vũ mới phát hiện, thì ra chỗ này là lầu ba, trên lầu rất là vắng vẻ, có rất nhiều gian phòng để không, trang trí đơn giản, và lắp đặt thiết bị có vẻ hơi không hợp nhau ở cả tòa lâu.

- Vân tiểu tử, tầng này Băng lão dùng để chiêu đãi lão bằng hữu, ngoại nhân không thể đi vào, ngươi coi như là một ngoại lệ!

Nhìn thấy Vân Phi Vũ nghi ngờ, Trù Thần liền giải thích một phen.

- Cảm tạ!

Vân Phi Vũ nói cảm ơn rồi không do dự nữa, nhanh chóng xuống lầu, thời điểm đi qua lầu hai, không nghĩ tới lại đụng vào một bạch y nữ tử.

Chỉ thấy nữ tử này, một thân bạch y, nhan sắc diễm lệ. Một đầu tóc đen như mun dài đến thắt lưng, niên kỷ không lớn, nhưng bộ trang phục này của nàng, không tương xứng với tuổi tác của nàng.

- Xin lỗi!

Vân Phi Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng nói lời áy náy, ánh mắt hơi dừng một cái rồi tiếp tục đi xuống dưới.

Nhưng Trù Thần ở sau lưng thì khác, sau khi nhìn thấy nữ tử này thì trên mặt biến sắc, quay đầu đã nghĩ chạy ra bên ngoài.

- Bành thúc thúc, ngươi lại muốn chạy trốn à! Hừ, cẩn thận cháu tìm Băng gia gia cáo trạng!

Bạch y nữ tử nhìn thấy Vân Phi Vũ từ lầu ba đi xuống, mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không nói gì, sau đó lại nhìn thấy Bành Tổ, ánh mắt nàng sáng ngời, hướng về phía Bành Tổ đang muốn chạy trốn hô to một tiếng, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, rất là bất mãn.

- Đừng, đừng a! Tiểu cô nãi nãi, ta sợ cháu còn không được sao.

Nghe lời nói của Bạch y nữ tử, Trù Thần biến sắc, nhanh chóng quát to.

- Hừ, cháu muốn ăn ngon, ngài làm được không!

- Làm, tiểu cô nãi nãi của ta!

Trù Thần nhanh chóng trả lời, e sợ làm cho nữ tử này mất hứng.

Nữ tử chứng kiến lời này của Bành Tổ, miệng bẹp hai tiếng, đôi môi đỏ hồng rất là mê người, nói tiếp:

- Người vừa rồi là ai vậy? Sao lại đi xuống từ lầu ba chứ?

- Người kia sao, là một tiểu tử có điểm thần bí, ngoại trừ không lễ phép ra thì vẫn có chút bản lĩnh.

Bành Tổ nhìn nữ tử này bình tĩnh trở lại thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, giới thiệu một chút, thế nhưng đại não vừa chuyển, một chủ ý xấu đến bên mồm hắn.

- Tiểu cô nãi nãi, ngươi kia ta cảm thấy nên cháu nhận thức một chút, trù nghệ của hắn còn mạnh hơn ta không ít, ngày hôm nay ta còn bại bởi hắn!

- Thật hay giả? Thúc đừng mơ lừa gạt cháu, thúc nói thua là có phải không muốn nấu cơm cho cháu nữa phải không, có phải thúc chê cháu phiền không? Ô ô... Cháu muốn đi nói cho Băng gia gia, thúc bắt nạt cháu!

Trù nghệ của Trù Thần nàng đã quá rõ ràng, làm sao có thể thất bại được, trên mặt nàng treo đầy vẻ không tin!

- Đừng, tiểu cô nãi nãi, vừa hay ngày mai ta muốn đi tới chỗ của hắn, phiền cháu đi thay ta, tốt nhất là cho cháu nhìn một chút, trù nghệ của tên tiểu tử này, khục khục, thật sự mạnh!

Trù Thần tiếp tục khen Vân Phi Vũ, gương mặt nhiệt thành, khác xa với dáng vẻ lúc trước cùng gây gổ với Vân Phi Vũ.

- Tốt, ngày mai cháu lại đi xem, bây giờ thúc đi làm món ngon cho cháu!

Bạch y nữ tử thúc giục Trù Thần, thẳng đến khi nhìn Trù Thần đi đến trù phòng mới yên lòng.

- Trù Thần đại nhân, rốt cuộc ngài đã tới, ngài mà không tới nữa thì khách nhân sẽ đi mất, ngài nhanh chóng làm món ăn đi.

Vừa vào trù phòng thì Trù Thần đã bị người khác lo lắng kéo vào.

- Không đợi kịp thì cút đi, đừng ở chỗ này của ta, không biết nấu nướng cũng cần tâm tình tốt sao? Cấm ồn ào!

Vừa vào trù phòng, Trù Thần liền biến sắc, mỗi ngày đều bị buộc phải nấu ăn, lúc nào mới giải thoát đây.

...

Mà hiện tại Vân Phi Vũ, bị Đổng Đại lôi kéo chạy như chạy trốn, vì sao trốn ư, còn không phải là những người sau lưng kia, từng người từng người muốn lôi kéo Vân Phi Vũ làm trù sư của riêng mình.

Mặc kệ Vân Phi Vũ cự tuyệt thế nào thì những người đó cũng không chịu rời đi, Vân Phi Vũ chỉ còn cách trốn chạy.

Một đường không ngừng chạy, quẹo chỗ này vòng chỗ kia, sau khi xác định mấy người kia không còn đuổi theo, Vân Phi Vũ mới trở lại cửa hàng.

Lúc này đã sang buổi chiều, sau khi tỷ thí trù nghệ một phen, thế mà lại lãng phí nhiều thời gian như vậy, đi tới cửa hàng, đám tiểu đệ của Đổng Đại đã ngồi quanh ở một cái bàn bên cạnh, cười cười nói nói, rất là thích ý.

- Đổng Đại, nhận đặt bao nhiêu đơn hàng?

Vân Phi Vũ trực tiếp ngồi xuống.

- Đại ca, nhận ba mươi sáu con, mỗi ngươi ta chỉ cho phép đặt một con, giá mỗi con bảy kim tệ, lần này chúng ta kiếm bộn rồi!

Khuôn mặt Đổng Đại hưng phấn, kích động nói.

- Cái này mà là kiếm lớn sao? Cũng chỉ là ba mươi sáu con, chuyện nhỏ.

Vân Phi Vũ vỗ vỗ bả vai Đổng Đại, không hề kinh sợ khi gặp chuyện quái dị.

Đây mới chỉ là bắt đầu, ba mươi sáu con mới chỉ có 252 kim tệ, quá ít.

- Con bà nó, lão đại, là cái gì mà bảy kim tệ một con, xa xỉ như thế.

Nhị lăng tử nghe mà mơ hồ, cũng không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.