Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trù Thần Bành Tổ

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Dịch: Tĩnh

- Nhường đường nào, Uyên Ương Kê!

Tiểu nhị mang theo thức ăn đẩy mọi người ra, đem Uyên Ương Kê đặt trên bàn cơm của hai người Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, dứt khoát gắp một miếng thịt ức bỏ vào trong miệng của mình, nhấm nuốt hai cái, thần sắc trong mắt bắt đầu hơi biến hóa.

Đổng Đại cũng là một người khôn khéo, vừa nhận thấy ánh mắt Vân Phi Vũ không đúng thì liều mạng lấy tay che miệng Vân Phi Vũ, rất sợ hắn lại nói ra mấy lời như trước, mà hậu quả Vân Phi Vũ mang tới đã bị quên đi, cho dù bị đánh một trận thì cũng còn hơn là bị mất mạng.

Bị Đổng Đại lấy tay che miệng lại, Vân Phi Vũ nhướng mày, chiếc đũa trong tay hướng về phía Đổng Đại gõ.

- Gào... Đại ca, đại gia, ngài có thể đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm nhanh rồi đi nhanh được không?

Đổng Đại thống khổ kêu, có phần ủy khuất hướng về phía Vân Phi Vũ nói chuyện, hiện tại hắn đang hối hận đến nẫu ruột đây.

- Đừng lo lắng, cái này cũng không tệ lắm, rất tươi mới.

Vân Phi Vũ nói một câu.

Lời này vừa ra, người xung quanh há miệng, hắn vẫn còn dám nói như vậy?

Tim Đổng Đại đều đã muốn nhảy ra ngoài, thế nhưng nghe xong lời nói tiếp theo của Vân Phi Vũ, cả người hắn ngồi phịch trên ghế, trong ánh mắt có phần bất đắc dĩ, có chán chường, còn có một loại rầu rĩ sống không bằng chết.

- Ngay cả chút đặc biệt cũng không có.

- Ha ha, các ngươi có nghe thấy không, hắn còn dám nói Uyên Ương Kê không có gì đặc biệt, thực sự là buồn cười chết ta rồi!

Dường như Lý Thành vừa nghe thấy một chuyện cười lớn, ngồi tại chỗ, cười đến run cả người.

- Tiểu tử, ngươi tới đây gây chuyện sao? Ngươi có biết Uyên Ương Kê xuất từ tay người nào không? Đây chính là Trù Thần Bành Tổ, ngươi lại dám đánh giá như vậy, cẩn thận chịu không nổi.

- Dám đánh giá Uyên Ương Kê như thế, ngươi là người đầu tiên tại thành Thự Dương, cũng sẽ là người cuối cùng, người đang khiêu chiến vị giác của toàn bộ thành Thự Dương, ngươi biết không? Ở trong tôn nghiêm của chúng ta, ngươi lại nói không có gì đặc biệt, là đang gián tiếp nói chúng ta ngu muội sao?

Nghe xong lời nói của Vân Phi Vũ, những người giàu có bên này nổi giận, Uyên Ương Kê, trên căn bản là món ăn bọn họ dự định gọi, bị người người khen ngợi là một món ăn nổi tiếng, nhưng đến trong miệng Vân Phi Vũ lại bị nói thành là không có gì đặc biệt, bọn họ cảm thấy như bị người đánh một cái tát, rất là đau.

Vân Phi Vũ nhìn đám người tức giận, trên mặt cũng hơi bất đắc dĩ, lời nói ra đều là thật, cần phải như thế à?

- Tiểu tử, khai tên mình ra, ngày mai ta nhất định sẽ đem sự tích của ngươi treo ở trên cổng thành, ta sẽ viết có một người nào đó khiêu chiến Trù Thần của Triều Phượng tửu lâu, thua, tốt cho một thiếu niên khí phách, đáng khen ngợi!

Sắc mặt Lý Thành nghiêm lại, bắt đầu nghiêm trang cười nhạo Vân Phi Vũ, cuối cùng thực sự không nhịn được, lần nữa cười to.

Trái lại Vân Phi Vũ cũng dần dần trở lại bình tĩnh, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, hạ xuống gắp từng món ăn.

Từng món từng món, Vân Phi Vũ là muốn bình phẩm một chút, hơn nữa mỗi một món đều chỉ ăn vẻn vẹn một miếng, tuyệt không ăn nhiều, nhưng Đổng Đại, từ trong trạng thái muốn chết trở lại bình thường, bắt đầu gắp ăn thật nhiều.

Trong lòng của hắn, đã hạ tử hình cho chính mình, dám khiêu khích Trù Thần như thế, thật là trước nay chưa từng xuất hiện, thủ tịch trù sư của Triều Phượng lâu, đây chính là mặt mũi của tửu lâu này, bị người trực tiếp vẽ mặt, nào có đạo lý sẽ không đáp lại.

- Băng Tiên Điêu Ngư Phiến này, kỹ thuật xắt rau rất rốt nhưng đáng tiếc mùi vị không phải rất hoàn mỹ!

Một món ăn cuối cùng, Vân Phi Vũ vẫn ăn một miếng, để đũa xuống, trên mặt hơi tiếc hận, những món ăn này co lại chỉ tới mười kim tệ, một bàn toàn món ăn đắt tiền như vậy, coi như món ăn Vân Phi Vũ ăn ngon nhất, vẫn như cũ không đến tình trạng có thể cho chính mình tán thưởng.

- Con bà nó, ngươi đúng là tưởng mặt mình dát vàng sao! Món ăn này chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không ăn nổi, còn làm bộ, thừa dịp Trù Thần chưa để ý tới ngươi thì mau chóng góp tiền chạy trốn đi! Ha ha, hay căn bản ngươi không có tiền trả hả!

Một cơ hội nhỏ nhoi Lý Thành cũng không buông tha, nhìn món ăn cuối cùng đã ăn gần hết, trực tiếp đứng lên nhìn Vân Phi Vũ cười nhạo một tiếng.

Nhìn vẻ mặt đáng ăn đòn của Lý Thành, tuy Vân Phi Vũ đã rất nhẫn nại cũng bắt đầu không nhịn được nghĩ đánh hắn ta một trận.

- Liên quan gì tới ngươi! Ta ăn cơm của ta, ngươi líu ríu là muốn ta bố thí cho ngươi sao? Thật xin lỗi, ta không có dự định nuôi loại hung ác độc địa như vậy!

Vân Phi Vũ thẳng tắp mắng, cơm đã ăn xong hắn cũng không tính toán ở lại, chờ Trù Thần kia cũng chưa có dấu hiệu đi ra, dù có dự định trả tiền xong rồi đi, thế nhưng trước khi đi, vẫn nên mắng tên Lý Thành này đôi câu.

- Ngươi...

- Ngươi cái gì mà ngươi! Tiểu nhị, tính tiền!

Vân Phi Vũ nhìn Đổng Đại, hắn lại thận trọng nhìn Vân Phi Vũ, trên mặt bắt đầu hơi xấu hổ.

Vân Phi Vũ xem như là hiểu, bữa cơm này vẫn là mình mời, liền thuận tay lấy ra sáu mươi kim tệ, rất là phách lối để ở bàn trước mặt Lý Thành, đứng lên muốn đi.

Lý Thành nhìn kim tệ trên bàn, trên mặt một hồi đỏ một hồi đen, làm sao hắn ta cũng không nghĩ tới, thiếu niên ăn mặc mộc mạc này dĩ nhiên có tiền thật, lại còn lấy ra sáu mươi kim tệ mà trên mặt không chút dấu hiệu đau lòng nào.

- Tuyệt đối là cậy mạnh, cái này nhất định là tất cả giá trị trên người hắn, buổi tối hắn sẽ ăn đất!

Lý Thành tự an ủi mình.

- Chờ đã! Tiểu tử, vừa rồi ngươi phê bình với thức ăn của ta sao?

Đột nhiên, một thanh âm bình thản vang lên ở phía sau đám người, không nghe ra bất luận cảm tình gì trong thanh âm này, giống như đang nói chuyện rất bình thường.

- Oa, là Trù Thần Bành Tổ, rốt cuộc ngài cũng xuất hiện!

- Trù Thần, cuối cùng ta cũng nhìn thấy Trù Thần!

Một ít người sáng suốt đã nhận ra nam tử này là ai, nhất thời kinh hô một tiếng, mỗi ngày ăn đồ ăn Trù Thần nhưng chưa từng thấy qua bản thân Trù Thần, khiến cho đa số người đều tiếc nuối.

Tục truyền Trù Thần anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, là một nam nhân như thần, lần này nhìn thấy, đúng như dự đoán.

- Ngài chính là Trù Thần?

Vân Phi Vũ quay đầu lại, nghi ngờ hỏi một câu.

Trù Thần này, có một loại bình tĩnh không sợ gặp biến, không giống như trù sư thông thường, Vân Phi Vũ liếc mắt nhìn, người này tuyệt đối là một tu luyện giả, hơn nữa tuyệt đối vượt qua mình.

- Hệ thống, tra xét tu vi.

- Đinh, tu vi mục tiêu quá cao, thám tra thuật mất đi hiệu lực.

Quả nhiên, nhìn thấy tin tức hệ thống đưa, Vân Phi Vũ bắt đầu cẩn thận, trong lòng cũng hơi xoắn xuýt, mình đắc tội với một cường giả như vậy, có thể đưa tới họa sát thân hay không.

- Hả, nghe lời ngươi đánh giá, dường như có bất mãn đối với đồ ăn của ta, có gì thỉnh giáo?

Trù Thần Bành Tổ lạnh lùng nói.

- Ta...

- Trù Thần, chính là hắn, dám khinh nhờn món ăn của ngài làm, tội không thể tha, ngài nhất định phải...

- Lắm chuyện!

Lời Lý Thành còn chưa nói hết, Trù Thần dứt khoát vỗ một cái tát đưa hắn bay ra ngoài, dính vào trên tường không biết sống chết.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.