Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không làm sẽ không phải chết

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Dịch: Tĩnh

Trên đường hai người đi không ngừng, nhanh chóng đến một tửu lâu xa hoa, phân làm ba tầng, tầng thứ nhất đều là một ít người quần áo hoa lệ, nhưng nhìn cũng không phải loại người đại phú gì, chỉ có thể nói là bình thường, so với một ít bình dân có tiền trên đường.

Hai người vừa tiến đến, Đổng Đại trực tiếp ở tầng một tìm một vị trí, còn chưa tới giờ ăn cơm thế nhưng đã kín người không còn chỗ, cho nên vị trí có hơi chênh lệch chút ít, ở gần cửa.

- Đại ca, ngài ngồi trước, muốn ăn gì thì thoải mái gọi, ta thanh toán!

Đổng Đại ân cần kéo một cái ghế, sau khi thấy Vân Phi Vũ ngồi xuống thì hắn mới ngồi.

- Ah? Nơi này có gì ăn ngon!

Vân Phi Vũ tương đối thỏa mãn với thái độ phục vụ của Đổng Đậi, làm tiểu đệ có tiềm chất, nếu như có khả năng thì Vân Phi Vũ vẫn muốn nhận một ít tiểu đệ, bình thường giúp mình làm một ít chuyện lặt vặt cũng tốt, thế nhưng điều kiện tiên quyết là phải trung thành, Đổng Đại này còn cần khảo nghiệm một chút.

- Đây là thực đơn, đại ca ngài nhìn xem!

Đổng Đại nhanh chóng đưa thực đơn cho Vân Phi Vũ, dùng hai tay đưa, nịnh bợ không nói nên lời.

Vân Phi Vũ vừa nhìn cái này, kém chút nữa ngã lệch mồm.

Một Uyên Ương Kê giá năm kim tệ, càng thái quá hơn là canh La Bốc Phỉ Thúy (canh cải củ) giá ba kim tệ, ngay cả đồ ăn bình thường nhất cũng phải một kim tệ. Tính ra ăn uống ở đây thế nào cũng tốn hơn mười kim tệ.

- Con bà nó, mắc như vậy, những thứ này đều làm từ vàng sao?

Vân Phi Vũ dứt khoát kêu lên, tuy biết rằng lợi nhuận tửu lâu lớn nhưng không nghĩ tới lớn như vậy, chi phí gốc của mấy món ăn này, ăn no chết cũng chỉ mười mấy tiền đồng, chính những đồ ăn có thịt kia cùng lắm chỉ trên dưới một ngân tệ.

Mình cũng có kỹ năng nấu nướng, đây chẳng phải chính mình có thể yên lành kiếm được một món tiền lớn.

Thế nhưng sau đó Vân Phi Vũ lắc đầu, chính mình là đại chủ nợ, sao lại đi làm trù sư chứ? Cùng lý tưởng của mình cách biệt quá xa.

- Xuỵt, đại ca nói nhỏ chút, giá ở nơi này chính là như vậy!

Đối với thổn thức của Vân Phi Vũ, Đổng Đại nhanh chóng chặn lại.

Thế nhưng hắn vừa mới dứt lời, chỉ thấy một nam tử vừa mới vào tửu lâu, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt nhìn về phía Vân Phi Vũ nói:

- Đắt? Nơi này chính là Triều Phượng tửu lâu, người tới nơi này đều là người có mặt mũi, không ăn nổi thì nhanh cút đi, đừng chiếm vị trí tốt.

Nam tử này, quần áo hoa lệ, thân mang bội kiếm, trên bội kiếm còn gắn hai viên Hoàn Toản thạch to như quả nho lớn, vừa nhìn chính là loại nhà giàu mới nổi, sợ người khác không biết rằng hắn có tiền.

- Ngươi có tiền thì rất giỏi sao, tiểu nhị, Uyên Ương Kê, Hấp Hùng Chưởng, canh Kim Khâu Phỉ Thúy...

Vân Phi Vũ mắng một tiếng, nhưng gọi món ăn lại không chút úp mở nào, gọi một mạch mười món rồi buông thực đơn, khiêu khích nhìn nam tử này.

- Ngươi... Tốt, Lý Thành ta ngược lại phải xem tí nữa người lấy cái gì tính tiền, tiểu tử nghèo kiết hủ lậu như người, nếu dám ăn cơm chùa thì sẽ bị đánh cho tàn phế.

Lý Thành nhanh chóng ngồi bàn bên cạnh Vân Phi Vũ, bộ dáng muốn chế giễu.

Kỳ thực Lý Thành cũng tới để ăn cơm, nhưng tìm nửa ngày lại phát hiện không có chỗ trống nào, vừa hay nghe thấy Vân Phi Vũ đang oán trách, khiến cho hắn trong nháy mắt cảm thấy ưu việt nên không nhịn được nói lời châm biếm Vân Phi Vũ.

- Huynh đệ...

- Cho ngươi tiền, bữa cơm này ta mời!

Chủ nhân cái bàn này vốn có hơi bất mãn với hành vi của Lý Thành, nhưng vừa muốn nói thì một túi kim tệ bay tới, sau đó rơi ra chừng hai mươi miếng, tức thời trên mặt liền vui vẻ, hướng về phía Lý Thành cười nói:

- Ngài ngồi đi.

- Oa, đây không phải ông chủ lương điếm Lý gia Lý Thành sao? Ai dám đối nghịch với hắn?

- Đúng là hắn, nhớ lần trước có người trêu chọc hắn, ngay lập tức con dâu mất tích!

- Aizz, lúc này đây, không biết lại có ai gặp phải xui xẻo, đúng là xuất môn không nhìn hoàng lịch a!

Người bên cạnh quan sát được một màn này, thấy người gây chuyện lại là Lý Thành, lại nhìn Vân Phi Vũ một chút, một thân thanh sam, căn bản không hề giống như kẻ có tiền, không khỏi bắt đầu có phần thổn thức, có hơi đồng tình nhìn về phía Vân Phi Vũ, nhưng trong ánh mắt lại là một bộ muốn xem kịch vui.

- Lý Thành là ai? Sao ta chưa từng nghe nói qua? Người có tiếng tăm sao?

- Ngươi không biết hắn? Ngươi còn là người thành Thự Dương à! Chính là lương điếm Lý gia, năm ngoái nạn châu chấu, hắn đã kiếm được một khoản lớn, bây giờ danh chính ngôn thuận là kẻ có tiền, nghe nói có chút liên hệ với Vương gia, người như vậy chúng ta tốt nhất không nên trêu vào!

- Tiểu tử này chết chắc, Vương gia đó, chậc chậc, tứ đại gia tộc thành Thự Dương, cũng không phải dễ trêu như vậy!

Cơm nước còn chưa bê lên, những người xem kịch này đã đem nội tình của Lý gia nói cẩn thận tỉ mỉ.

Hai chân Lý Thành vắt chéo, nghe người xung quanh khen ngợi khiến hắn bắt đầu hơi lâng lâng, đối với nông phu như Vân Phi Vũ, hắn có mười mấy loại biện pháp khiến cho hắn không thể sống ở thành Thự Dương nữa.

- Không phải là một tên dựa vào nghiền ép bình dân bách tính mà kiếm tiền, mới trở nên giàu có sao, như vậy có gì tốt!

Vân Phi Vũ bĩu môi, đối với người như vậy, từ trước tới nay hắn chưa từng dễ dãi.

- Hừ, ta xem thời điểm người tính tiền còn dám mạnh miệng như vậy không!

Lý Thành hung tợn đáp.

Đúng lúc này, món ăn thứ nhất được bê lên, Vân Phi Vũ cũng không nói nhảm nữa mà cầm đũa lên, ngược lại hắn phải nhìn thật kĩ xem đến tột cùng là mỹ vị ra sao mà giá cao như vậy, đồ ăn như vậy đủ cho một thường dân bách tính ăn một năm.

Hồng Thiêu Nhục (thịt kho tàu), Vân Phi Vũ đem một miếng thịt bỏ vào trong miệng, trơn mà không dính, vị tốt, nhưng cũng chỉ thuộc tầm trung, để cho Vân Phi Vũ đánh giá mà nói thì không có gì đặc biệt, không có gì đặc sắc, giá ba kim tệ quả thực đắt tiền.

- Hồng Thiêu Nhục như vậy, ba kim tệ, quá đắt!

Vân Phi Vũ để đũa xuống, chỉ ăn một miếng rồi không ăn nữa.

- Đại ca, ta có thể nói vài lời được không, tửu lâu này chúng ta không thể trêu vào!

Đổng Đại nghe thấy lời Vân Phi Vũ nói, trên mặt bắt đầu hơi cười khổ, Lý Thành dù sao cũng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, thế nhưng khác xa so với tửu lâu này, thế lực sau lưng đây chính là một nhân vật khủng bố, từ lúc hắn thành lập đến nay, chưa từng có ai dám gây sự ở chỗ này.

- Ta nói thật mà thôi, ngươi ăn đi!

Vân Phi Vũ nhếch miệng, không thèm nhắc lại.

- Tiểu tử, ngươi lại dám khiêu khích Triều Phượng tửu lâu, ta xem ra ngươi thật đúng là không muốn sống!

Lý Thành nghe được lời của Vân Phi Vũ thì nhanh chóng kêu lên, e sợ rằng người khác không biết.

- Cái gì? Lại có thể có người dám khiêu khích Triều Phượng tửu lâu? Hắn chán sống rồi sao? Đi, chúng ta cũng đi xem!

Những lời này của Lý Thành, quả nhiên hữu hiệu, trong nháy mắt hấp dẫn một nhóm lớn người qua đây, đem nơi này vây chặt đến một giọt nước cũng không lọt.

Khuôn mặt Đổng Đại dần dần thay đổi, trong lòng âm thầm hối hận, sớm biết Vân Phi Vũ là một người không khiến người ta bớt lo thì đánh chết hắn cũng sẽ không mang Vân Phi Vũ đi tới chỗ này ăn.

Nhìn càng lúc càng nhiều người vây đến, mặt Vân Phi Vũ cũng dần dần thay đổi, hắn đã nghĩ tìm một chỗ ăn cơm thật ngon lại hoàn toàn không ngờ sự tình sẽ chuyển biến thành cái dạng này, lại nhìn Lý Thành, ánh mắt Vân Phi Vũ dần trở nên băng lãnh.

Đã như vậy thì Vân Phi Vũ cũng không ngại cho hắn ta một bài học, cho hắn ta biết, không làm sẽ không phải chết.

Lời Nhắn Chương 121
Buổi trưa vui vẻ
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.