Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Dám đụng đến con trai của Vân Du Long ta!"

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

- Ha ha, nói cho cùng thì các người vẫn còn mơ ước tiểu Tử Tiêu thú! Coi như ta đã biết vì sao Độc môn chọn buông tha phòng thủ thành Vân Châu, tình nguyện gánh trên lưng tội đào binh cũng dứt khoát đào tẩu, cùng làm bạn với người như các ngươi thì đúng là bảo hổ lột da (1), chết cũng không biết vì sao mình chết!

Mắt Vân Phi Vũ lạnh lẽo, nhìn sắc mặt đám người kia khiến cho Vân Phi Vũ buồn nôn.

- Độc môn dùng Hắc Thân Độc Hạt ám toán chúng ta, hiện tại đệ tử trúng độc của chúng ta còn đang hôn mê, bọn hắn trốn tránh là quả báo của bọn hắn, Vân Phi Vũ, ta khuyên người nên thức thời một chút, miễn cho da thịt chịu một ít đau khổ.

Tư Đồ Nhất Bá nói tiếp, sắc mặt một bộ ăn chắc.

- Ha ha, ta đây không biết Thiên Tâm Các thấy thế nào?

Ánh mắt Vân Phi Vũ chuyển đến trên người Tô Tâm Nhu, vừa vặn Tô Tâm Nhu cũng nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên đem ánh mắt đặt ở trên người mình khiến cho gương mặt nàng hơi ửng đỏ.

- Ta...

- Thiên Tâm Các ta không biết đầu đuôi sự tình, nhưng đối mặt với Vạn Kiếm Sơn, Độc môn đi ngăn chặn Tử Tiêu thú, ý muốn thả nó trở lại Ma Thú sâm lâm, cũng đã bàn bạc với Thiên Tâm Các ta, theo như lời của Tư Đồ trưởng lão cũng không sai!

Tô Tâm Nhu vừa muốn nói gì, thế nhưng phụ thân của nàng, cũng chính là Các chủ Thiên Tâm Các trực tiếp cắt đứt, đem lời Tô Tâm Nhu muốn nói nghẹn trở lại.

- Tốt, tại thành Vân Châu này, thật sự là chỗ cường giả nói chuyện, Vân Phi Vũ ta xem như là lĩnh giáo! Thế nhưng, muốn Tử Tiêu thú thì trừ phi ta chết!

Linh khí trên người Vân Phi Vũ chấn động, trong nháy mắt xuất ra Lôi Ảnh Tam Thiên, chân thân không ngừng chạy, trực tiếp hướng về phía xa xa chạy đi.

"Thình thịch!"

Nhưng mà chưa từng nghĩ tới, vừa mới chạy ra không đến mười thước, Vân Phi Vũ bị một vách ngăn vô hình chặn lại, lực phản chấn thật to khiến cho khóe miệng Vân Phi Vũ tràn ra một ít máu tươi.

- Thật là không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt ta mà cũng dám chạy trốn, chẳng lẽ nghĩ Vạn Kiếm Sơn ta có thể bị đánh lừa lần nữa sao?

Sơn chủ Thương Minh của Vạn Kiếm Sơn trào phúng một tiếng, trực tiếp đi tới xốc thân thể Vân Phi Vũ lên, giống như là xách một con thỏ, một lần nữa ném vào trên cổng thành.

- Thương thúc thúc, bỏ qua cho hắn đi! Nhìn hắn cứu thành Vân Châu mà tha cho hắn!

Tô Tâm Nhu ngăn ở trước người Vân Phi Vũ mà cầu xin một tiếng, nhìn hình dáng thê thảm của hắn, trong lòng của nàng không biết vì sao mà mơ hồ đau nhói, nàng cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy, nếu như hôm nay nàng không đứng ra thì nàng và hắn sẽ vĩnh viễn trở thành người qua đường, nàng không cho phép chuyện đó xảy ra.

- Tâm Nhu, quay lại, không nên ở chỗ này mất mặt xấu hổ.

Các chủ Thiên Tâm Các nghiêm ngặt quát một tiếng, bàn tay vung lên, lôi kéo Tô Tâm Nhu trở về.

- Cảm ơn nàng, Tâm Nhu.

Vân Phi Vũ chật vật nói câu cảm ơn, hắn thật không ngờ, dưới tình huống như vậy mà Tô Tâm Nhu lại đứng ra xin cho hắn, tình cảnh đó khiến hắn cảm thấy ấm áp.

- Tâm Nhu tiểu thư thật là thiện lương, đối xử như vậy với một tội nhân suýt chút nữa thì hủy diệt thành Vân Châu, khiến cho những người như chúng ta hơi hổ thẹn, tiểu tử, giao Tử Tiêu thú ra, ta sẽ thả ngươi đi, thế nào?

Thương Minh lắc đầu, xuất thủ với một tên Luyện Khí tầng tám khiến cho lão cảm thấy bẩn tay.

- Muốn chém giết róc xương róc thịt thì tùy tiện, không cần phải giả vờ thương hại, thật khiến người ta thấy buồn nôn.

Vân Phi Vũ chậm rãi đứng lên, vẫn như cũ không chịu thỏa hiệp.

- Vân công tử, cảm ơn ngài cứu bách tính thành Vân Châu, nhưng mà là Thành chủ, có một số việc, ta hy vọng ngài có thể hiểu được.

Thần Phi bất đắc dĩ nói, trực tiếp xoay người mang theo đám người Từ dược sư đi xuống bên cổng thành, nơi có dong binh và thủ vệ đứng đó.

Từ dược sư âm thầm lắc đầu, cũng không nói lời gì, lão cảm thấy dưới tình huống này, nhiều lời cũng vô ích.

- Ha ha, vậy dong binh đoàn Thiết Lang ta tới, Vân Phi Vũ, mau giao Tử Tiêu thú ra.

- Si tâm vọng tưởng! Ngụy quân tử ra dáng vẻ đạo mạo, có thủ đoạn gì thì trực tiếp dùng đi!

Vân Phi Vũ mãnh liệt quát to, thân thể một lần nữa hướng về phía Tiêu Thiên mắng to, không hề thỏa hiệp.

"Bành!"

Khuôn mặt Tiêu Thiên hiện lên một vẻ dữ tợn, nhếch miệng lên, trực tiếp đánh vào mặt của Vân Phi Vũ.

Cả thân thể Vân Phi Vũ đập lên trên một tấm bia đá, thân thể nguyên bản đã trọng thương, lại thêm va chạm kịch liệt khiến cho ý thức của Vân Phi Vũ bắt đầu hơi mơ hồ.

Dường như cảm giác Vân Phi Vũ khác thường, trên ngực hắn tiểu Tử Tiêu thú lộ ra đầu nhỏ đầy lông, nghi hoặc nhìn mọi người ở trước mặt, ríu rít kêu lên hai tiếng.

Nhìn thấy Tử Tiêu thú xuất hiện, trên mặt các cường giả nơi đây bắt đầu xuất hiện vẻ tham lam.

Thương Minh lắc mình tiến lên, vừa muốn kéo Tử Tiêu thú ra thì đột nhiên xuất hiện một uy áp kinh người bao trùm toàn bộ cổng thành, may là lão mạnh mẽ, nhưng ở dưới uy áp như vậy thân thể lão cũng không thể động đậy.

- Đánh con ta rất thoải mái sao?

Một trung niên nam tử có hơi mập mạp, chậm rãi đi tới cổng thành, bước chân ung dung, không có chút chấn động linh lực, mỗi một bước đi thì gạch đá dưới chân lại vỡ vụn, không phải do lực lượng tạo thành, hoàn toàn dựa vào lực uy áp.

- Xin hỏi các hạ...

"Bành!"

Sắc mặt Thương Minh biến đổi, vừa muốn hỏi đại danh, nào biết đâu nam tử này căn bản không cho lão cơ hội nói chuyện, đã đánh một quyền vào mặt lão, không - cảm nhận được linh lực, hoàn toàn dựa trên lực lượng của thân thể, một quyền này khiến cho mắt lão hoa lên.

- Ta có bảo ngươi nói sao?

"Bành!" Lại thêm một quyền, khóe miệng lão tràn máu.

- Các hạ...

- Còn nói!

Lúc này đây, một cước đá vào bụng của Thương Minh, đòn càng thêm nghiêm trọng, Thương Minh trực tiếp phun ra hai ngụm máu tươi.

- Ta!

- Thật là có khí phách!

Sắc mặt nam tử hơi mập trở nên băng lãnh, không nói lời gì lại thêm một cái tát, chỉ thấy trên má Thương Minh sưng lên theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ.

Một phen này, vốn Thương Minh có lòng phản kháng nhưng lão phát hiện thân thể mình căn bản là không thể động đậy, thâm chí linh khí hộ thể trên người cũng biến mất.

Đây là một cường giả như thế nào mà khiến cho nội tâm Thương Minh hoàn toàn mất đi sức chống cự.

- Lúc này mới nghe lời!

Nam tử lắc đầu, lại đem một cái tát đánh lên má phải của lão ta, trái phải đều sưng đỏ rất là cân xứng, hoàn toàn thành hình dáng của đầu heo.

Yên tĩnh, hiện tại toàn bộ cổng thành hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.

Nam tử đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, đem một viên thuốc bỏ vào miệng của hắn, kiểm tra vết thương trên người, khuôn mặt vốn đã lạnh lại càng thêm lạnh, còn xuất hiện thêm một tia dữ tợn không dễ thấy được.

- Tốt, các ngươi thật tốt, dám đụng đến con trai Vân Du Long ta, các ngươi cảm thấy mình sống quá lâu rồi sao?


Chú thích:

(1) 与虎谋皮 Bảo hổ lột da: Không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.