Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh đoạt Tử Tiêu thú

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Dịch: Tĩnh

Thú ngữ vừa ra, ngay lập tức ma thú có trí tuệ lui ra khỏi chiến trường, mắt thú to lớn chăm chú nhìn chằm chằm Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ trực tiếp lấy ra Tử Tiêu thú ở trong ngực và giơ lên thật cao.

Tử Tiêu thú đột nhiên bị ôm ra, rõ ràng có hơi không vui, bốn nhánh móng vuốt nhỏ ở trên không trung quấy loạn một hồi, sừng nhỏ màu tím phả ra ánh sáng tím vù vù.

- Nhân loại, trả thần bảo vệ cho chúng ta nhanh, ta có thể lựa chọn tha thứ cho các ngươi.

Một thanh âm giống như đại thúc vang lên trong đầu Vân Phi Vũ, giọng có hơi khàn khàn, còn có một loại ý vị không cho phép cự tuyệt.

Nghe thấy thanh âm này, ánh mắt của Vân Phi Vũ trực tiếp rơi vào trên người của Viễn Cổ Sơn Viên ở cách đó không xa.

Tại đây, sau khi thanh âm của Viễn Cổ Sơn Viên qua đi, ma thú đang công kích thì đột nhiên bắt đầu có dấu hiệu rút lui, còn những người đang chống cự tại thành Vân Châu, trên mặt ai cũng xuất hiện một tia vô cùng kinh ngạc, thấy ma thú rút lui cũng không có người nào xông lên đuổi bắt.

Chiến trường tại chỗ ba cường giả, lúc này cũng đã giằng co, ba đầu ma thú mạnh mẽ đều nhìn về phía Vân Phi Vũ, ba người mạnh nhất thành Vân Châu đều bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, đối với ma thú đột nhiên đình chỉ chiến đấu thì hơi mờ mịt, nhưng cũng không tùy tiện tiến công.

- Chỉ cần các ngươi lui binh, ta sẽ trả lại Tử Tiêu thú cho các ngươi.

Vân Phi Vũ dùng thú ngữ để tiến hành giao lưu, thanh âm tối nghĩa khó hiểu, vào trong tai mọi người chính là một loại tạp âm vô cùng khó nghe.

- Tiểu tử này có phải bị choáng váng không? Nói năng lộn xộn gì vậy?

- Đây chính là thiếu gia Vân gia, là đầu sỏ gây nên ma thú công thành lần này, hắn chắc là đang giả bộ mong muốn được chúng ta tha thứ, nhưng quả thực là si tâm vọng tưởng.

- Vân Phi Vũ, mau cút ra khỏi thành Vân Châu chúng ta, Vân gia, cũng mau cút ra khỏi thành Vân Châu chúng ta!

Lúc này, dong binh vừa thoát ly khỏi chiến trường cũng chú ý tới Vân Phi Vũ ở trên cổng thành, cũng trực tiếp bỏ quên Tử Tiêu thú ở trong tay hắn.

Vân Phi Vũ không quan tâm đến đám người không rõ chân tướng này, cùng giận dữ với bọn họ, hoàn toàn không phải... Dù sao lần ma thú công thành này, mình cũng có liên quan gián tiếp.

- Làm thế nào các ngươi mới có thể lui binh!

Vân Phi Vũ lại hỏi một lần nữa.

Nhưng đợi một hồi vẫn không có câu trả lời, nhân loại, ma thú, hai tộc cứ lẳng lặng ở đây chờ đợi, trong không khí tràn ngập vẻ lúng túng.

Tử Tiêu thú bị Vân Phi Vũ giơ lên, cảm giác được sự phản kháng của mình không mang lại hiệu quả, thì ngoẹo đầu hướng về phía cổ tay Vân Phi Vũ cắn một cái, một cái cắn này, khiến cho Vân Phi Vũ đau đến nỗi suýt chút nữa thì buông tay.

"Ba! Ba!" Vân Phi Vũ tức giận, trực tiếp giơ tay lên đánh vào mông Tử Tiêu thú hai cái, vừa mới chụp xong thì trong nhấy mắt nói thầm một tiếng không xong rồi.

Quả nhiên, chỉ thấy trên góc nhọn của sừng nhỏ, hai tia sắng tử sắc trực tiếp bắn ra, mà phương hướng chính là hướng của Viễn Cổ Sơn Viên.

- Tiểu Tâm!

Vân Phi Vũ nhanh chóng nhắc nhở một tiếng, uy lực của một đạo tử quang này, Vân Phi Vũ đã từng gặp qua, chỉ cần hơi vô ý thì sẽ dễ dàng mất mạng.

"Sưu!"

"Bành!"

Thanh âm nhắc nhở của Vân Phi Vũ vừa mới qua thì tử quang đã đến trước người Viễn Cổ Sơn Viên, khiến cho trên mặt Viễn Cổ Sơn Viên không hề gợn sóng cũng xuất hiện một tia hoảng sợ, dùng tốc độ không cân xứng với hình thể của nó, tránh thoát.

- Tử cực! Là lực lượng của thần chúng ta!

Thanh âm của Viễn Cổ Sơn Viên xuất hiện trong đầu Vân Phi Vũ.

Tử cực? Vân Phi Vũ mặc niệm một câu, không nói gì, cũng không xoắn xuýt, dù sao tràng cảnh bây giờ rất xấu hổ a, ma thú và nhân loại, hai chủng tộc như lửa nước bất dung, cứ giằng co như vậy, đổi thành người nào cũng thấy khó hiểu.

- Nhân loại, có phải trên người ngươi có Tử Vân Hộ Văn không?

- Ừ.

Vân Phi Vũ không hiểu làm sao nó biết được, thế nhưng lúc này vẫn nên thành thật khai báo là tốt nhất.

- Chiếu cố thật tốt thần bảo vệ của chúng ta, Tử Tiêu thú không thể diệt tuyệt.

-...

- Lui binh!

Trao đổi ngắn gọn, Viễn Cổ Sơn Viên không hề quay đầu lại đi liền, thân thể to lớn, chấn động mặt đất khiến cho đất cũng bắt đầu run rẩy.

Nương theo đó, đại quân ma thú cũng trực tiếp lui lại, mặc kệ là cấp thấp hay cấp cao, không có một con nào dừng lại.

Đồng dạng hai Hỏa Vân Hùng Sư thực lực Linh Động cấp chín cũng hướng về phía Vân Phi Vũ nhìn vài lần, cũng không nhiều lời, trực tiếp xoay người, bước đi thong thả về phương hướng Ma Thú sâm lâm.

- Trời ơi! Ma thú thực sự rút lui!

- Vân Phi Vũ làm sao có thể làm được, hắn có năng lực như thế vì sao không xuất hiện sớm một chút, không thì đã không có nhiều người chết như vậy, hắn cố ý sao?

- Các ngươi xem trên tay hắn kìa, thú nhỏ màu tím kia là gì?

Chứng kiến ma thú rút lui, một đám người thủ thành cũng bắt đầu líu ríu đứng lên, tuy rằng ai cũng đều nghi hoặc thế nhưng mây đen trên mặt đã giãn ra.

Vân Phi Vũ nhẹ nhõm thở một hơi dài, một lần nữa đem Tử Tiêu thú đặt ở trong ngực, Vân Phi Vũ cho rằng phải đem Tử Tiêu thú đi ra ngoài mới có thể làm cho ma thú rút lui, nhưng kết cục bây giờ dường như phù hợp với chờ đợi của hắn hơn.

Vân Phi Vũ cũng rất yêu thích Tử Tiêu thú, không chỉ bởi vì thực lực của Tử Tiêu thú, mà ở trong lòng hắn luôn cảm thấy mình và Tử Tiêu thú có một loại liên hệ không thể nói được.

- Vân Phi Vũ, bây giờ ngươi có thể cho ta một lời giải thích!

Thần Phi thu hồi vẻ vui sướng, một lần nữa đem ánh mắt đặt trên người Vân Phi Vũ.

- Aizzz, kỳ thực không cần giải thích, Tử Tiêu thú không phải do ta giết, vừa mới bắt đầu ta chưa từng có ý nghĩ sẽ giết Tử Tiêu thú, nếu muốn giết Tử Tiêu thú cũng là do người khác mà thôi!

Vân Phi Vũ nhảy xuống đỉnh tháp, thu thập xong quần áo của mình một các cẩn thận rồi hướng về phía Thần Phi nói một câu.

"Sưu..."

Liên tiếp vài tiếng xé gió vang lên, lại thêm mấy người lướt lên trên cổng thành.

Người đến chính là người của Thiên Tâm Các, Vạn Kiếm Sơn cùng với đầu lĩnh của một ít đoàn lính đánh thuê, Tiêu Thiên, Hách Nhiên đều ở trong đó, còn có lão giả đối chiến với Viễn Cổ Sơn Viên. Hiện tại đứng ở trên cổng thành chính là lực lượng mạnh nhất của thành Vân Châu.

- Hừ, rõ ràng là do ngươi ngấp nghé nội đan trên người Tử Tiêu thú, thừa dịp chúng ta không chú mà giết Tử Tiêu thú, sau đó còn đoạt tiểu Tử Tiêu thú, Vân Phi Vũ, ngươi vẫn còn dám quay về!

Tiêu Thiên tiến lên phía trước một bước, ngay tại trước mặt đám cường giả này bắt đầu chất vấn Vân Phi Vũ.

- Ta ngấp nghé Tử Tiêu thú?

Thần sắc Vân Phi Vũ lạnh lùng, hỏi ngược một câu.

- Đương nhiên là người ham muốn có được Tử Tiêu thú, ngày ấy ba phương chúng ta ngăn chặn Tử Tiêu thú chính là muốn đem Tử Tiêu thú đuổi về Ma Thú sơn lâm, nhìn thực lực người thấp nên chúng ta không quá chú ý tới, không nghĩ tới, vậy mà người dám liên hợp với Độc Môn cướp đi Tử Tiêu thú, lúc đó chúng ta đã căn dặn nhiều lần, Tử Tiêu thú không thể chết được, thế mà người vẫn dám đánh chết Tử Tiêu thú, Vân Phi Vũ, người vẫn chưa thấy hối hận sao!

Tư Đồ Nhất Bá giống y như Tiêu Thiên, vừa lên tiếng chính là chất vấn Vân Phi Vũ.

- Ha ha, các người bịa chuyện thật giỏi!

Sắc mặt Vân Phi Vũ đã lạnh xuống như hàn băng, bọn họ, đã đạt đến trình độ không biết xấu hổ thế này rồi!

- Vân Phi Vũ, ta khuyên ngươi nhanh chóng giao tiểu Tử Tiêu thú ra đây!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.