Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình minh trước hắc ám

Phiên bản Dịch · 1596 chữ

Dịch: Tĩnh

Tiểu tử này nói tình hình hiện nay, ngạc nhiên mừng rỡ trên mặt cũng chậm rãi bị một loại bi thương lấp lên, con mắt bắt đầu hơi ửng đỏ.

Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, tính toán thời gian một chút, khoảng cách so với trời sắp tối cũng không không sai biệt lắm hai giờ, dựa theo tốc độ này của chính mình, chỉ có không bất ngờ gì xảy ra thì mới có thể đến.

- Đều tại ngươi, Vân Phi Vũ, thành Vân Châu sụp đổ đều do một tay người tạo thành, người đánh chết Tử Tiêu thú, dẫn tới ma thú tấn công thành, hành vi như vậy người có từng nghĩ tới sống chết của bách tính thành Vân Châu sao? Người nghĩ tới sống chết của lính đánh thuê sao? Người nghĩ tới người nhà của người sao? Người chính là một tội nhân!

Đột nhiên, tiểu tử này giống như là bị kích thích, thanh âm dần trở nên tê tâm liệt phế, vậy mà hướng về phía Vân Phi Vũ chỉ trích một phen, chỉ trích này có thể nói là giậm chân kêu trời, may mà bên cạnh có bốn người cũng mang vẻ mặt tức giận nhìn Vân Phi Vũ, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

- Chó má! Các người biết cái rắm! Ta giết Tử Tiêu thú? Các người có đầu óc hay không, đi ra ngoài mà không mang theo đầu óc sao? Ta giết Tử Tiêu thú, vậy ta trăm nghìn cay đắng để trở về thành Vân Châu làm gì, ta chưa chán sống mà đi tìm chết?

Bị người khác vô duyên vô cớ trách móc một phen, trực tiếp bị người ta đeo gông trên cổ, Vân Phi Vũ vô cùng tức giận.

Linh lực trên người phân tán bốn phía, ngực phập phồng kịch liệt, tiểu Tử Tiêu thú đang nằm trong ngực Vân Phi Vũ cũng cảm thụ được khí tức của hắn, rất không hài lòng gãi vài cái.

- Nói tiếp!

Cảm thụ được bất mãn của Tử Tiêu thú ở trong ngực, Vân Phi Vũ tỉnh táo lại, tiếp tục nói một câu, giọng nói có hơi phẫn nộ.

Cho dù bất cứ người nào nếu bị người khác hiểu lầm như vậy, bị bôi đen như vậy, chỉ sợ không đơn giản chỉ là phẫn nộ rồi.

- Vân Phi Vũ, người chớ nói dối, trưởng lão Tư Đồ Nhất Bá của chúng ta, còn có đoàn trưởng Tiêu Thiên, hai người ở trước mặt làm chứng, chính là ngươi muốn giết chết Tử Tiêu thú, bọn họ không ngăn cản được nên bị người lơi dụng sơ hở chiếm lợi, giết chết Tử Tiêu thú, còn cao chạy xa bay, Vân Phi Vũ, bây giờ người đã không còn chỗ đặt chân tại thành Vân Châu, cho dù tiền trang Vân gia cũng đã bị Vạn Kiếm Sơn ta bao vậy, người không có khả năng cứu một ai!

Tiểu tử này đã không còn sợ hãi, mở miệng ra đầy thấu tình đạt lý, nói việc đại khái trong thành và mang theo chút uy hiếp.

Nghe thấy lời của hắn, trên mặt của Vân Phi Vũ bắt đầu có chút dữ tợn, con ngươi đầy tơ máu, nắm chặt hai quả đấm, một cỗ uy áp từ trên người hắn truyền ra.

- Các ngươi... Lại dám đụng đến Vân gia ta, Tiêu Thiên, Tư Đồ Nhất Bá, thủ đoạn của các người thật tốt, đem tất cả các chuyện đẩy lên người ta, còn đụng tới người nhà ta, không thể tha thứ, thực sự không thể tha thứ!

Vân Phi Vũ hướng lên trời gào thét, trong thanh âm còn kèm theo linh lực kinh người vang vọng toàn bộ sơn lâm, trong nháy mắt một mảnh trong Ma Thú sâm lâm lần nữa bạo động, có vô số khí tức cường đại tụ tập về hướng bên này.

Tiếng gào thét vừa qua, buồn phiền trong ngực Vân Phi Vũ cũng phát tiết thông suốt, thu hồi tâm tình, lần nữa lấy ra ba bình Ngưng Huyết Đan ném trước mặt mấy người phía trước.

- Các người tìm một chỗ mà ẩn nấp! Nếu không muốn mạng bị mất dễ dàng, sự tình rốt cuộc là thế nào, rốt cuộc ta là người như thế nào, ta sẽ chứng minh cho các người, mấy người các ngươi nhất định phải sống sót, cách làm người của ta không cho phép xuất hiện một chút chỉ trích nào!

Vừa nói xong, Vân Phi Vũ trực tiếp chạy về phương hướng thành Vân Châu.

Dọc theo đường đi phải trốn đông trốn tây, tránh thoát vài đầu ma thú có khí tức cường đại, tiện tay cứu vài người dong binh, ném đi mấy bình Ngưng Huyết Đan thì tiếp tục lên đường.

Lúc này tướng mạo của Vân Phi Vũ đẫ biến thành dáng vẻ của tiểu đội trưởng Vạn Kiếm Sơn, chỗ tốt của thuật ngụy trạng lại lần nữa hiển lộ ra.

Trời dần dần trở nên u ám, Vân Phi Vũ vẫn một đường đi về phía trước, cuối cùng cũng đến lối vào Ma Thú sơn lâm, nơi đây vốn là địa bàn của lính đánh thuê, thế nhưng với tình huống hiện tại, tất cả cửa hàng đều bị hủy, tất cả mọi thứ trở thành một mảnh hoang vu, xung quanh tràn ngập mùi máu tanh, đá bị nghiền nát chất đầy nơi đây.

Vân Phi Vũ đi bộ ở chỗ này, chỉ có vết máu chứ không có bất kì thi thể nào, xem tình hình này thì hẳn dong binh đã rời đi, còn như tất cả bị tiêu diệt, Vân Phi Vũ không cách nào tin tưởng.

"Rống!"

Nơi sâm lâm không ngừng truyền ra tiếng thú gào, thanh âm đợt trước so với đợt sau càng mạnh hơn, đều đã đến thời gian này, còn có một ít ma thú từ trong sơn lâm chạy ra, bay thẳng đến thành Vân Châu.

Vân Phi Vũ hơi dừng lại, nhìn mấy cửa tiệm cũng đã trở thành một vùng phế tích, chỉ trong chốc lát tìm kiếm đã phát hiện vẻn vẹn trên một chỗ tàn viên, có vài chữ lớn màu đỏ máu đã khô.

"Thiếu gia, đừng trở về thành!" Chữ viết bằng máu đã khô cạn, Vân Phi Vũ liếc mắt nhìn mà trong lòng đau xót, không dừng lại nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất gấp gáp chạy về hướng thành Vân Châu.

Trời dần dần tối, Tử Tiêu thú ở trong ngực Vân Phi Vũ vẫn còn đang ngủ say, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng ngáy nhỏ nhẹ, tên tiểu tử này một chút cũng không phát hiện bởi vì nó và mẹ nó, mà toàn bộ Ma Thú sơn lâm trở nên hỗn loạn, ngay cả ở chỗ sâu nhất sâm lâm, ma thú cường hãn cũng xuất thế, hai mắt màu đỏ tươi một đường giết ra.

Sắc trời dần thay đổi, mây đen áp thành, một đám cường giả ở trên thành Vân Chaauu nhìn ma thú bên dưới thành phẫn nộ gào thét, vẻ mặt đầy ngưng trọng.

Dưới thành, từng con ma thú kinh khủng rậm rạp chen chúc nhau, va chạm tường thành vang lên tiếng động lớn.

Cách đó không xa là từng con từng con, mặc kệ là hình thể hay là hơi thở đều là ma thú cường đại.

Dáng dấp có vài thước là Kim Giác Xuyên Sơn, cự giác kim sắc, kim quang chói lọi, bên dưới mây đen càng thêm lấp lánh.

Gió to gào thét, Thanh Lân Cự Ưng khổng lồ xoay quanh, móng to như ma bàn (thớt) lớn, ném từng viên cự thạch xuống, không ngừng đánh thằng vào Linh Tráo Hộ Thành, tiếng "ầm ầm" vang lên không ngừng, trên tầng linh tráo cũng bắt đầu gợn sóng, mỗi một cái công kích thì quang mang đều giảm một chút ít, dựa theo tốc độ này thì linh tráo vỡ tan cũng đã là chuyện sớm hay muộn.

Chỗ xa hơn, ở trên một ít tòa núi đá, có hai đầu Hỏa Vân Hùng Sư nằm rạp trên mặt đất, hai mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm thành Vân Châu, con mắt không hề chớp động.

...

Rất nhiều chủng loại, ma thú cường đại cũng không hề ít, ma thú trên Linh Động cấp chín có hơn ba đầu, trừ hai đầu Hỏa Vân Hùng Sư, còn có một đầu Viễn Cổ Sơn Viên đứng trước thành Vân Châu.

Ma thú công thành, hiện tại tấn công chỉ là một ít ma thú cấp thấp mà thôi, còn ma thú thông minh, nhóm sinh vật mạnh mẽ này đều vận sức chờ phát động, yên tĩnh chờ đêm tối phủ xuống.

- Thành chủ, tối nay vừa qua chỉ sợ thành Vân Châu sẽ trở thành lịch sử, chúng ta vẫn sớm nên tính toán!

Lão gia bên cạnh Thần Phi than thở, lắc đầu liên tiếp rồi hướng về phía Thần Phi nói một câu.

- Đừng khuyên ta, thành còn ta còn, Thần Phi ra tuy không phải là anh hùng gì, thế nhưng ta là thành chủ thành Vân Châu, ta sẽ cùng tồn vong với thành Vân Châu! Nếu ai sợ chết thì nhanh chóng rời khỏi, giống như Độc Môn vậy, ta quyết không bắt buộc!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.