Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chém giết!

Phiên bản Dịch · 1595 chữ

Dịch: Tĩnh

- Đứa bé này thiên phú kinh người, cũng có một tay giỏi tính toán, không hổ là người Vân gia ta, chỉ là làm việc có hơi mù quáng, nếu cứ như vậy đi vào thành Vân Châu. Aizzz, thực sự là không biết sống chết! Những đệ tử Vạn Kiếm Sơn này coi như là tha cho các ngươi, lại nhìn về sau ngươi ra sao, đây coi như là lần cuối cùng ta giúp người còn sống chết của ngươi là do ngươi định đoạt!

Một lời nói xong thì thân ảnh trực tiếp biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện tại nơi này.

Đệ tử Vạn Kiếm Sơn đột nhiên được cứu đối với chuyển biến này hoàn toàn không có chuẩn bị gì, chán nản chạy trốn chết, vừa quay đầu lại cũng ngạc nhiên phát hiện, ma thú hung tàn vừa rồi ngoại trừ có mấy con vẫn như cũ đuổi bắt Vân Phi Vũ thì còn lại toàn bộ đều chết oan uổng, biến mất một cách vô hình.

- Đây là tình huống gì?

- Không biết, có thể là do cao nhân tương trợ, chúng ta chạy mau!

Đám người kia mặc dù không biết chuyện gì xảy ra thế nhưng biết rằng dưới tình huống hiện tại, đã không còn cho phép bọn họ có quá nhiều do dự, mấy người trực tiếp hướng về phía trước chạy.

- Thực sự là khó chơi!

Vân Phi Vũ thầm mắng một tiếng, trong bụng nghĩ đối sách, một phen đối lập dưới tình huống như hiện tại, chỉ có thể đánh chết hai đầu ma thú mới là hợp lý, thế nhưng nếu một khi động thủ thì nhất định sẽ đưa tới càng nhiều ma thú, thậm chí có cả những ma thú cấp cao hơn, nói vậy, lợi bất cập hại.

Vân Phi Vũ vừa chạy vừa suy tư, lo lắng nhưng không có biện pháp gì.

- Cứu mạng!

- Đội trưởng, cứu mạng...

Dọc theo đường đi tiếng kêu cứu vang lên không ngừng, Vân Phi Vũ chỉ có thể coi như không nghe thấy, không có cách nào khác, hắn muốn nghĩ cách cứu viện thế nhưng hai đầu ma thú sau lưng này, tự mình đi tới sẽ chỉ làm cho bọn họ càng thêm gian nan, thậm chí trực tiếp tuyên bố tử hình cho bọn họ.

- Chết tiệt! Vạn Kiếm Sơn, Độc Môn, Thiết Lang, các ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!

Vân Phi Vũ thầm mắng một tiếng, di chuyển không ngừng, trực tiếp nuốt vào một viên Tiểu Hoàn Đan, thân hình vút qua một cái, lần nữa xông ra ngoài.

"Gào!" Ban Văn Cự Hổ ở phía sau phẫn nộ gầm một tiếng, sóng âm kinh người khiến cho thân hình Vân Phi Vũ dừng lại, móng to của Hoang Lang thuận thế vồ xuống, Vân Phi Vũ chỉ có thể vội vàng dùng Lôi Minh Kiếm ngăn cản ở trước người, tới nghênh đón một cái trảo này, lực lượng khổng lồ khiến cho ngực Vân Phi Vũ một trận khó chịu, thân thể vừa chuyển, mượn lực đạo to lớn lần nữa vọt tới phía trước.

Một đường chạy trốn càng tiếp cận giải đất bên bờ của Ma Thú sâm lâm, hơi thở ma thú càng thêm cường đại, trong lúc đó Vân Phi Vũ còn cảm nhận được hai cổ khí tức của ma thú cảnh giới Linh Động, khiến cho Vân Phi Vũ không thể tiến hành đường vòng, phía sau hai ma thú vẫn như cũ theo đuổi không bỏ, làm cho Vân Phi Vũ dần dần hơi lo lắng.

Nếu ma thú cảnh giới Linh Động cũng xuất động thì hắn không cách nào tưởng tượng nổi, thế cục bên trong thành Vân Châu đã đến trình độ nào rồi, còn có thể kiên trì bao lâu!

"Không được, nếu cứ một mực chạy trốn thì chỉ có thể bị động chịu đòn, xem ra đành tìm một chỗ giải quyết hai đầu này mới được!

Vân Phi Vũ điều chỉnh hơi thở của mình, đan dược trên người tan vỡ, Tiểu Hoàn Đan tích trữ đã không còn nhiều, nếu như tiếp tục như vậy sợ rằng chính mình căn bản sẽ không cách nào trốn thoát khỏi Ma Thú sơn lâm, toàn bộ vận mệnh của thành Vân Châu đã đặt ở trên người mình, mình không thể tiếp tục trì hoãn như vậy.

Đột nhiên Vân Phi Vũ nghe thấy thanh âm nước chảy cuồn cuộn không dứt, cái giải đất kia có tồn tại thác nước hoặc sông, từ thanh âm nhìn lên hẳn là ở phía trước mình, khoảng cách chỉ là hai hơi thở.

Một kiếm bức lui Hoang Lang, bay thẳng đến nơi có tiếng nước chạy, nếu có thác nước tồn tại, mượn ưu thế của địa hình, chính mình sẽ phải có cơ hội chiến đấu.

Thời gian hai hơi thở, sắc mặt Vân Phi Vũ vui vẻ, cái chỗ này quả thật tồn tại một cái thác nước hai trăm trượng, dòng nước chảy xiết, núi đá đứng vững, trên thác nước còn hòa hợp một tầng hơi nước.

Thực sự là địa phương tốt để chém giết ma thú, huyết khí, thanh âm chiến đấu đều sẽ bị cái thác nước này che đậy, hơn nữa Vân Phi Vũ cảm thụ sơ lược, nơi đây chỉ tồn tại vẻn vẹn hai ma thú cấp thấp, cũng không đủ gây ra thiệt hại.

"Hống!"

Trong chốc lát, Hoang Lang tới trước một bước, thấy Vân Phi Vũ thì trực tiếp đánh tới, lợi trảo vĩ đại không lưu tình chút nào, răng nanh lộ ra, phun ra từng cổ hơi thở mùi tanh hôi khiến cho vẻ mặt đang cười của Vân Phi Vũ khẽ nhíu lại.

- Nhìn ta dễ bắt nạt thế sao!

Vân Phi Vũ chửi nhỏ một tiếng, hắn chính là bị ma thú đuổi theo nên có hơi tức giận, có thể đánh cũng không dám đánh, tương đối uất ức.

"Phong Lôi Thần Chưởng!" Vừa lên tới Vân Phi Vũ cũng không giấu dốt, trực tiếp dùng ra vũ kỹ tối cường, tư thế phong lôi, loạn hưởng đùng đùng, sau khi mình sử dụng lần đầu tiên, lực lượng có gia tăng.

Xen lẫn Lôi Điện chi lực, đón nhận thú chưởng to lớn, đụng chạm kịch liệt, linh lực tứ tán, trực tiếp đem cây cối xung quanh mình đánh gãy, ngã vào cây cối, phần còn lại của chân tay đã bị cụt, lá úa bay đầy trời.

Núi đá vỡ nát, một mảnh hỗn độn, sương mù lượn lờ trong đất, thân thể to lớn của Hoang Lang trực tiếp bay ra ngoài, đụng vào bên trên núi đá cạnh thác nước, truyền ra một tiếng kêu rên, thanh âm to lớn, thế nhưng chỉ một chốc lát sau đã bị thanh âm của thác nước giấu đi.

"Sưu!" thân hình Vân Phi Vũ còn không kịp thu về, từ bên cạnh đột nhiên bắn ra một đạo quang mang rực rỡ, trực tiếp xông về hướng Vân Phi Vũ, tốc độ quá nhanh khiến cho Vân Phi Vũ né tránh không kịp, thế nhưng hắn cũng không cuống quýt, Tử Vân Hộ Văn trong người hắn bắn ra từng đạo hoa lửa ở phía sau lưng, kêu đau một tiếng, thân thể nhỏ yếu của Vân Phi Vũ trực tiếp bị đụng bay ra ngoài, trên lưng truyền tới một hồi đau rát.

Con Ban Văn Cự Hổ này một kích trúng mục tiêu, theo sát không dời, bộ lông tinh tế, linh lực bắn ra bốn phía, một tầng ánh sáng màu trắng chảy xuôi, răng nanh lộ ra, hóa thành một dải lụa ánh sáng rực rỡ mà tới cắn xé.

Vân Phi Vũ nuốt Ngưng Huyết Đan và Tiểu Hoàn Đan vào trong miệng, miệng vết thương dày đặc tử quang, đôi mắt hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm Ban Văn Cự Hổ, lại xuất ra một kích Phong Lôi Thần Chưởng, một kích này trực tiếp đánh vào miệng hổ.

Lôi điện lóe sáng, máu tươi vung vẩy, linh lực cực lớn giống như là tìm được đường phát tiết, cấp tốc đánh thằng vào một người một thú, không khí rung động không ngừng, linh lực ầm ầm vang lên.

Sau một kích, Ban Văn Cự Hổ nằm rạp trên mặt đất đem Vân Phi Vũ áp dưới thân, thân thú run run, trong lúc nhất thời đúng là không có động tĩnh gì khác.

Hoang Lang tru lên một tiếng cũng vồ tới, miệng thú tràn đầy máu, nhưng tốc độ không hề thuyên giảm, móng to vừa nhấc, đứng thằng người lên, hai móng vuốt to lớn hướng về nơi Ban Văn Cự Hổ và Vân Phi Vũ vồ xuống, hai đạo ánh sáng lạnh trong nháy mắt cắt xuyên qua da Ban Văn Cự Hổ, lực đạo không hề giảm, lại thêm hai đạo ánh sáng lạnh trực tiếp bắn ra, hướng về Vân Phi Vũ ở dưới thân Ban Văn Cự Hổ, tiếp tục giết tới, tiếng nổ leng keng, dưới mặt đất tạo thành vùng trũng, một kích này quả nhiên là khủng bố.

"Thình thịch!"

Vậy mà, lúc này Vân Phi Vũ đã đến phía sau Hoang Lang, thân Lôi Minh Kiếm hừng hực, một kích chém xoáy trúng cổ Hoang Lang, máu tươi bắn ra điên cuồng.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.