Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ Ăn Thi 2

Phiên bản Dịch · 1660 chữ

Sáng ngày hôm sau vẫn như mọi khi, tửu điếm lại tấp nập người ra kẻ vào. Trịnh Hà miệng tươi cười đứng ngay cửa chính của tửu điếm chào hỏi thực khách, thái độ vô cùng niềm nở. Hôm nay Trương Phong mới quan sát kĩ tửu điếm, phía trong gian trình bày biện hơn 10 bộ bàn ghế, có 1 tiểu nhị chạy tới chạy lui không khí vô cùng bận rộn cùng khẩn trương. Trương Phong không tiện làm vướng chân, vướng tay của hắn nên né sang một bên, tiến dần ra phía phòng bếp. Trong phòng bếp lúc này có 2 vị đại thẩm tuổi tầm hơn 50 đang chuẩn bị nguyên liệu, rất nhiều rau, thịt và một số loại củ, quả được bày biện khắp nơi. nơi quan trọng nhất của gian bếp đang có một trung niên, mồ hôi nhễ nhại không làm mất đi vẻ anh tuấn, tiêu sái của người nọ, người đó dĩ nhiên là Dương Phụng Hiếu, đầu bếp số một của Huyện Lị Nhân này.

Lại nói qua bộ máy hành chính của thời Hậu Lê một chút, thời vua Lê Thái Tổ Đại Việt được chia thành 5 đạo dưới đạo là Trấn, dưới Trấn là Lộ, dưới Lộ là Phủ, Dưới Phủ là Huyện, Dưới Huyện là Xã, tùy theo mật độ các hộ dân, các xã quan sẽ phân chia thành các Thôn để dễ bề quản lý. Dưới thời vua Lê Thái Tông bộ máy chính quyền đó vẫn được giữ nguyên. Hiện tại Trương Phong đã xuyên không đến địa phận Dương Thôn 1 trong 10 thôn của xã Lị Trường thuộc Huyện Lị Nhân, Phủ Lị Nhân. Huyện và Phủ cùng 1 tên Lị Nhân từ thời nhà Lý, Trần và Thuộc Minh, còn vì sao thì chưa có lý giải lịch sử. Mãi đến đời vua Lê Thánh Tông mới đổi huyện Lị Nhân thành Nam Xương.

Quay lại với tình hình khi đó, Dương Phụng Hiếu nhìn thấy Trương Phong đi tới thì lên tiếng gọi.

• Tiểu Phong, ngươi dậy rồi sao. Thân thể thế nào. Nếu mệt có thể tĩnh dưỡng cho khỏe hẳn rồi hãy làm việc, không vội...không vội....

• Đa tạ Phụng Hiếu thúc quan tâm, cháu ổn hơn nhiều rồi, hiện tại có thể làm việc, cháu cũng không muốn trở thành kẻ ăn bám đâu ạ...

Trương Phong thành khẩn nói.

• Tiểu ca này là thất cái ( ăn mày) ven đường được Dương lão bản mang về đây sao?. Thật không nhìn ra.

Một trong 2 đại thẩm đưa ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới Trương Phong nói.

• Nguyệt Hoa tỉ, sao có thể nói như vậy.

Dương Phụng Hiếu có vẻ không vui trước câu hỏi thẳng thừng của đại thẩm tên Nguyệt Hoa kia. Nhìn thấy nét mặt của Dương Phụng Hiếu nghiêm lại, Đại thẩm kia cũng không dám nói thêm chỉ khẽ hướng Trương Phong cười trừ ra điều xin lỗi hắn.

• Không sao đâu ạ, cháu xin tự giới thiệu một chút, cháu tên Trương Phong thời gian tới sẽ làm việc tại đây, trong quá trình làm việc, có gì đó không tốt mong mọi người chỉ bảo thêm, rất mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người.

Trương Phong nói xong mới phát hiện ra 3 người Dương Phụng Hiếu tròn mắt nhìn mình, hắn không rõ nguyên do, ngẫm nghĩ 1 chút thì hiểu ra. Thì ra khi nãy hắn dùng ngữ điệu của thời hiện đại nói chuyện, so với thời đại này thì thật quá mức khách khí, có lẽ chí có những văn nhân, nho sĩ của thời này mới có thể nói ra được những lời như vậy.

Trương Phong cười khổ hướng 3 người chắp tay hành lễ 1 cái rồi vội lãng sang chuyện khác.

• À đúng rồi, Phụng Hiếu thúc. Công việc của cháu là gì ?

• Sao lại gọi như vậy, phải gọi là Dương Lão Bản.

Đại thẩm còn lại khẽ hướng Trương Phong nhắc nhở.

• Không cần câu nệ như vậy đâu Thanh Mai tỷ, Tửu điếm của ta không phân biệt hạ nhân hay chủ nhân, chỉ có hợp tác làm việc thật tốt là được. Các tỉ cũng thân quen với nhà ta từ xưa, đến đây làm việc cũng không dưới 10 năm, chẳng qua là các tỷ quá để ý lễ nghi nên ta không quản nhiều mà thôi.

• ấy như vậy đâu được, chúng ta vẫn gọi là Dương Lão Bản thì tốt hơn.

2 vị đại thẩm một mực cự tuyệt, có lẽ văn hóa phong kiến trọng nam, khinh nữ đã ăn sâu vào tiềm thức của họ từ lâu.

• Thôi...thôi ta thua 2 người.

Dương Phụng Hiểu khoát khoát tay ra ý cho 2 người tiếp tục làm việc, sau đó quay lại phía Trương Phong phân phó.

• Hiện tại thực khách rất đông, mình tiểu Minh làm không xuể, tiểu Phong cháu ra đó giúp nó một tay đi. xem thực khách gọi món gì thì báo lại với ta, gọi rượu thì trực tiếp vào quầy lấy cho họ.

Trương Phong dạ một tiếng sau đó vào việc ngay.

• Vị đại ca này, là người mới sao?

Lúc Trương Phong đang dọn dẹp bàn thực khách mới rời đi thì từ phía sau hắn vang lên thanh âm của một thanh niên. Trương Phong quay lại thì ra là tiểu nhị của tửu quán tên gọi Tiểu Minh.

• À, xin chào, ta tên Trương Phong, hân hạnh ..hân hạnh...

Trương Phong khách khí chào hỏi hắn một câu. Tiểu Minh kia cũng là người dễ gần, nói chuyện qua lại một chút 2 người đã dần thân thiết.

• Này, cậu làm ở đây bao lâu rồi.

Trương Phong hướng Tiểu Minh hỏi.

• À từ năm 15 tuổi ta đã làm ở đây.

• Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?

• 19 xuân xanh. Sao ? Nhìn qua rất trẻ phải không. Hihi

Tiểu Minh nói xong cười khoái chí

• Xem ra độ tự luyến ( tự yêu) bản thân của tên này cũng đạt mức thượng thừa rồi.

Trương Phong nhìn điệu bộ nhăn nhở của Tiểu Minh, thở dài một hơi sau đó lại nói.

• Vậy từ trước tới giờ, ở thôn Mã đầu này có xảy ra chuyện gì quái dị không, đêm qua ta có nghe tiếng dã thú.

• Thời gian trước thì hay xảy ra cướp của giết người, nhưng từ ngày hoàng thượng siết chặt kỷ cương đám giặc cướp ấy cũng ít lộng hành hơn. Còn thời gian gần đây lại xảy ra rất nhiều sự tình quái dị.

• Sự tình quái dị? Rốt cuộc là chuyện gì?

Trương Phong lờ mờ đoán ra chuyện quái dị mà Tiểu Minh nói, nhưng vì muốn biết rõ hơn nên hắn vẫn gặng hỏi.

• Cậu mới đến nên chưa biết đấy thôi. Mấy tháng trở lại đây tình trạng thi thể ngoài bãi tha ma bị thứ gì đó bới móc lên ăn thịt xảy ra rất nhiều. Nhiều người nói là do dã thú gây nên, nhưng cũng có người cho rằng việc này ro ma quỷ làm ra. Này Tiểu Phong ta khuyên cậu đêm đến nên ít ra ngoài một chút, chẳng may gặp phải dã thú hay ma quỷ như lời bọn họ nói thì nguy.

Tiểu Minh thành thật nói, Trương Phong gật đầu trong lòng cũng sinh ra hào cảm với tiểu tử này.

Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh, không khí thân mật trong tửu điếm cũng tăng lên không ít. Tối ngày hôm đó khi thực khách đã về hết, Tiểu Minh cùng 2 vị đại thẩm Nguyệt Hoa, Thanh Mai đang định về nhà thì vợ chồng Trịnh Hà gọi họ lại nói muốn tất cả mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, chính thức làm quen với nhau.

Khi cơm canh đã được dọn ra, Trịnh Hà lên phong mời Dương Lão Thái xuống. Trong bữa ăn 2 vị đại thẩm luôn miệng nhắc về động tĩnh tối ngày hôm qua, còn có việc sáng nay trưởng thôn Mã Đầu đã báo cáo sự việc quái dị diễn ra gần đây cho xã quan.

• Đám nghiệt súc kia, đúng là lộng hành quá rồi, sắp tới xã quan sẽ điều động binh lính tiến hành vây bắt đấy.

• Phải rồi cái đám súc sinh đó phải diệt không còn một mống, thời gian qua chúng đã ăn mất rất nhiều thi thể, đến cả thi thể chôn cất từ lâu chỉ còn lại xương trắng bọn chúng cũng không tha. Thật là đáng giận mà.

• Nguyệt Hoa đại thẩm người nói xem những việc quái dị kia có phải hay không là do ma quỷ gây nên.

Trong lúc mọi người nhao nhao bàn luận thì Trương Phong chỉ dành sự tập trung của mình vào một người duy nhất đó chính là Dương Lão Thái. Thái độ của bà ta khác hoàn toàn với bữa cơm ngày hôm qua, đôi mắt già nua đang đảo loạn liên hồi theo những gì mọi người đang bàn luận, thi thoảng lại chép chép miệng nuốt nước bọt như đang suy tính điều gì đó. Trương Phong trong lòng suy đoán có thể vong quỷ kia đã nhập thân Dương Lão Thái, nó muốn nghe ngóng động tĩnh để dễ bề hành động. Mặc dù Trương Phong lúc nào cũng có thể ra tay thu phục vong quỷ kia nhưng hắn không vội vã hành động, hắn muốn xem rốt cục đám vong quỷ kia nhập thân những người như Dương Lão Thái điều khiển họ đi ăn những thi thể kia, rốt cuộc để làm gì.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.