Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Thi

Phiên bản Dịch · 1929 chữ

Ngay trong tối ngày hôm đó Vương Phúc mang theo 10 người đệ tử hắn mới thu nhận, tất cả đều là thôn dân Đại Việt sống tại xung quanh đạo quán của hắn, cùng hắn tiến về phủ đệ của Hoàng Tri Phủ.

Hoàng Tri Phủ đang ngủ trong phòng thì nghe gia nhân bẩm báo.

- Bẩm đại nhân Vương đạo Trưởng mang theo người tới nói là đêm nay muốn thu phục nữ quỷ kia ngay.

Hoàng Tri Phủ nghe thấy vậy thì lập tức thay quần áo tiến ra nghênh đón, vừa nhìn thấy mặt, Vương Phục đã cười cười nói.

- Làm phiền giấc ngủ của đại nhân, xin đại nhân lượng thứ cho.

Hoàng Tri Phủ thấy hắn khách khí như vậy cũng cười xòa cung kính mời hắn vào trong, sai hạ nhân pha trà, sau đó mới quay sang nói.

- Đạo trưởng nghĩ cho an nguy của phủ ta nên mới đêm hôm lặn lội tới nơi này, ta cảm tạ còn không kịp.

- Đại nhân khách sáo rồi, bần đạo sau khi về tới đạo quán vốn định ngày mai mới tiến hành nhưng nghĩ lại để đại nhân phải thấp thỏm lo âu, phận là thần dân, bần đạo thật không yên tâm bởi vậy mới mang theo đệ tử tới ngay trong đêm để giúp đại nhân tiêu diệt nữ quỷ kia.

Vương Phúc nói ra những lời hùng hồn chính nghĩa khiến Hoàng Tri Phủ không khỏi cảm kích. Vốn là ông ta định sai người tới mời Trương Phong nhưng bị Vương Phúc ngăn lại, hắn nói.

- đêm đã khuya không nên làm ảnh hưởng giấc ngủ của khâm sai đại nhân, đây là chuyện nhỏ thôi xin đại nhân yên tâm.hầ hầ.

Hoàng Tri Phủ thấy hắn nói như vậy, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng cũng đồng ý.

Vương Phúc nhanh tróng bố trí pháp đàn, lại sai 10 đệ tử đốt đuốc đứng xung quanh, kế đó Vương Phúc đem trận pháp mới bố trí hồi chiều lấy ra, một luồng quỷ khí pha lẫn chút thi khí bốc lên, 1 trong 10 người đệ tử hắn mang theo không khỏi cau mày. Sau khi trận pháp phong ấn bị phá bỏ, từ dưới đáy giếng tiếng một người phụ nữ than khóc vang lên, tiếng than khóc ngày một dõ dàng hơn, kế đó là hư ảnh xinh đẹp thân mặc một trang phục tân nương từ từ xuất hiện, treo lơ lửng trên miệng giếng khiến Hoàng Phu Nhân cùng đám người hầu đang vây xem không khỏi khiếp sợ hét ầm cả lên. Duy chỉ có Hoàng Tri Phủ là bất động đứng đó, đôi mắt già nua không biết từ lúc nào đã ngấn lệ tự bao giờ.

Nữ quỷ nọ sau khi xuất hiện thì liếc mắt nhìn về phía Hoàng Tri Phủ một chút, ánh mắt của nàng mang theo nỗi bi ai, xen lẫn một chút oán thán, vì là đêm tối âm khí thịnh nàng không cần dùng quỷ khí che đậy thân thể nên giờ đây Hoàng Tri Phủ có thể nhìn rõ khuôn mặt nữ quỷ, lão ngây ngẩn lẩm bẩm trong miệng.

- Ngọc Nhi, sao lại là nàng...?

Nữ quỷ tên Ngọc Nhi nghe thấy những lời đó nhưng không trả lời, nét mặt đau thương dần dần chuyển thành dữ tợn nhìn chằm chặm Vương Phúc mà nói.

- Lại là ngươi, ngươi năm lần bảy lượt xen vào chuyện của ta. Tên đạo sĩ thối.

Tiếng nữ quỷ Ngọc Nhi vang lên, từng tiếng nghiến răng ken két khiến người nghe không khỏi sởn gai ốc.

- Yêu nghiệt, ngươi hóa quỷ dọa người, hôm nay bần đạo phải trừ khử ngươi. Mau chịu chết đi.

Vương Phúc nói đoạn liền bắt kiếm quyết tiến lên. Đám đệ tử hắn mang theo cũng hò hét trợ uy cho sư phụ. Nữ quỷ hồi chiều bị dương khí trấn áp quỷ khí trên người nên không phô bày được toàn bộ thực lực, giờ đây thấy Vương Phúc dám tìm đến vào giờ này thì cười lên dữ tợn, đôi tay mềm mại quanh qẩn quỷ khí múa may nghênh đón kiếm quang của Vương Phúc, từng tiếng xùy xùy phát ra. Khác với hồi chiều nữ quỷ càng đánh càng hăng, không ít lần đánh văng kiếm gỗ của Vương Phúc.

- Ngươi nghĩ bằng đó đạo hạnh có thể trấn áp được ta sao? Ha ha

Nữ quỷ cười lên dữ tợn đôi mắt bắt đầu chuyển sang màu đỏ như máu, công kích của nàng cũng dần mãnh liệt hơn. Vương Phúc ban ngày chiếm được tiên cơ, vẫn cho là mình đủ sức tiêu diệt được nữ quỷ nhưng hiện tại cảm nhận được quỷ khí hùng hậu của nữ quỷ không ngừng đè ép hắn biết mình đã sai. Vương Phúc vừa khổ cực chống đỡ vừa đưa mắt nhìn về 1 trong 10 đệ tử đi cùng ra ý cầu khẩn hắn giúp sức. Người kia thấy vậy thì thở dài, liền rút từ trong ngực áo ra một đoạn gỗ nhỏ âm thầm làm phép kế đó vung tay phóng đoạn gỗ nhỏ ấy về phía nữ quỷ, nữ quỷ nọ cảm thấy có một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh lén phía sau vội vàng từ bỏ công kích đối với Vương Phúc xoay người lại tụ quỷ khí đón đỡ. “ uỳnh “ một tiếng va động mãnh liệt vang lên, thân ảnh của nữ quỷ bị đánh bay đập vào vách tường phía sau lưng, Vương Phúc cười lên dữ tợn vung kiếm gỗ hướng đầu nữ quỷ đâm tới, đúng lúc này một thân ảnh khác từ miệng Giếng lao vụt ra, điều này làm cho không chỉ Vương Phúc mà tất cả mọi người có mặt tại đó không khỏi giật mình, thân ảnh đó lao đến rất nhanh che chắn trước mặt nữ quỷ Ngọc Nhi thay nàng nhận một kiếm. “ phụt” linh lực kiếm gỗ của Vương Phúc cắm xuyên đầu thân ảnh nọ, một dòng quỷ huyết màu xanh bắn ra tứ phía, quỷ hồn nọ toàn thân run dẩy quỳ sụp xuống, nó chỉ kịp đưa ánh mắt thê lương nhìn lại phía nữ quỷ Ngọc Nhi thều thào nói.

- Tiểu thư mau chạy...

Thanh âm ấy vừa dứt chỉ thấy quỷ hồn nọ toàn thân run dẩy kịch liệt, thân ảnh dần mờ ảo, nói rõ hồn lực đang tán đi. nữ quỷ kia vươn tay định nắm lấy quỷ hồn thì thân ảnh quỷ hồn tan dã, từng điểm tinh phách bay múa trong không trung lượn lờ phía trên đầu nàng sau đó hướng phía xa mà bay đi.

- Không... Tiểu Đào, Không!!!

Nữ quỷ Ngọc Nhi hét lên trong đau đớn, hiện tại nàng đã bị trọng thương chân thân cũng hiện ra, khuôn mặt dập nát, 2 hốc mắt bị thứ gì đó khoét sâu, khuôn mặt kinh khủng là vậy nhưng nhìn qua vẫn cảm nhận được sự bị thương thống khổ của nàng lúc này. Nàng hướng 2 hốc mắt sâu hun hút nhìn Vương Phúc, miệng gằn lên từng chữ.

- Ta sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết chết ngươi.

Nữ quỷ Ngọc Nhi nói xong thì hướng một vết nứt trên tường chui qua. Bỏ lại tiếng gào khóc của Hoàng Tri Phủ.

- Không, Ngọc Nhi nàng đừng đi...

Lúc này mọi người trong phủ nhất là Hoàng Phu Nhân mới trấn tĩnh trở lại, tất cả đều hướng mắt về phía Hoàng Tri Phủ như muốn hỏi lão, nữ quỷ kia rốt cuộc là ai.

Vương Phúc sau khi chém giết quỷ hồn tên gọi Tiểu Đào, nhìn thấy nữ quỷ Ngọc Nhi bỏ chạy thì định đuổi theo nhổ cỏ tận gốc. Thế nhưng khi hắn định đuổi theo thì một thanh âm trầm đục vang lên.

- Sư phụ lo chính sự đi đã.

Vương Phúc giật mình liền dừng lại, giả bộ khề khà hướng miệng giếng đi tới.

- Đúng vậy chút nữa là ta quên rồi.

Kế đó hắn nhận từ trong tay người đệ tử kia một xấp vải màu đỏ phía trên chứa những kí tự kì quái, nhanh tróng leo xuống miệng giếng, một lát sau mới bò lên, đi tới trước mặt Hoàng Tri Phủ cung kính nói.

- Tri phủ đại nhân, mọi chuyện xem như đã được giải quyết rồi. ngài đừng quá lo lắng nữ quỷ kia sẽ không giám quay lại nữa.

Vị Hoàng Tri Phủ kia nét mặt thất thần ngồi trên mặt đất nào để tâm đến những gì Vương Phúc nói. Hoàng Phu Nhân thấy vậy vội tiến lên thay mặt lão mở lời.

- Chuyện lần này thật vất cả cho Vương Đạo Trưởng. về thù lào nhất định chúng ta sẽ không thiếu ngài một đồng nào.

Vương Phúc khi nãy cũng nhận ra mối quan hệ cả Hoàng Tri Phủ và nữ quỷ, biết Hoàng Phu Nhân muốn lấp liếm việc này nên cũng không tiện nán lại lâu, bèn cười cười bước theo quan giả đi nhận thù lao, kế đó sai người dọn dẹp pháp đàn rời đi ngay trong đêm.

Trên đường trở về Vương Phúc quay sang người đệ tử vừa nãy ra tay giúp hắn, giọng điệu cung kính.

- May mà hôm nay có Mạnh Đạt huynh đi cùng nếu không cái mạng nhỏ này xem như tiêu rồi, thật không nghĩ tới nữ quỷ kia lại lợi hại lên nhanh như vậy.

- Hừ, chuyện này cũng không trách ngươi được, ngươi pháp lực cũng chỉ mới tiến lên chân nhân đối đầu một ác quỷ sắp tiến vào Ngạ Quỷ hồi chiều giữ được mạng liền không tồi rồi.

Vương Phúc nghe Mạnh Đạt nói như vậy không khỏi xấ hổ, im lặng một lát lại nói.

- Mạnh Đạt huynh những mảnh vải kia rốt cuộc dùng để làm gì.

- Đó đều là vải quấn thi cuả Miêu Tộc ta chuyên dùng để hấp thu thi khí phục vụ cho việc nuôi thi. Trong vòng một ngày số vải đó có thể hấp thu sạch sẽ thi khí cùng âm khí từ giếng và phủ đệ, sau một ngày thì mất đi tác dụng, số âm khí cùng thi khí đó bị vải quấn thi tích thụ, đến khi được phóng thích sẽ đậm đặc hơn nhiều, bất kể người bình thường nào hít phải đều sẽ trở thành Nhân Thi, mất đi lí trí gặp người liền cắn, cứ như vậy không sớm thì muộn cả phủ Bình Xương này sẽ toàn là Nhân Thi. Tên pháp sư Đại Việt kia ngày mai xác định sẽ tới, đến khi đó hắn không cảm nhận được thi khí cùng âm khí, sẽ cho là ngươi đã thanh trừ hoàn toàn mà không phong bị.

Nghe Miêu Sư Mạnh Đạt nói tới đây Vương Phúc như hiểu ra liền chen vào một câu.

- Đến khi hắn mất đi cảnh giác, những thi khí và yêu khí kia sẽ thoát ra, tất cả những người sống trong phủ cùng khu vực xung quanh sẽ hít phải thi khí. Đến khi đó cả phủ Bình Xương này sẽ chìm trong quái sự. Tên pháp sư khâm sai kia sẽ không có thời gian mà tìm kiếm âm huyệt thứ 2 của chúng ta. Haha. Mạnh Đạt Huynh biện pháp của huynh cùng Thiên Minh thiên sư quả nhiên lợi hại. haha.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.