Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Sự Phủ Bình Xương

Phiên bản Dịch · 1950 chữ

Tại phía đông Phủ Bình Xương, trong phủ đệ của Tri Phủ họ Hoàng đang xảy ra một hiện tượng quái dị, nửa đêm canh 3 tiếng chó gà nháo nhác ở phía sau nhà bếp, tiếng người cười khúc khích của một nữ nhân cứ lanh lãnh, thân ảnh ngượi nọ lúc ẩn lúc hiện.

- Người đâu, có chuyện gì mà ồn ào như vậy.

Từ trong phòng tiếng Hoàng phu nhân vọng ra, giọng điệu nhỏ nhẹ như sợ làm Tri Phủ tỉnh giấc.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng hạ nhân trả lời, vị phu nhân nọ mang theo sự nghi hoặc xuống giường, xỏ giày tiến ra xem xét. 2 nha hoàn vốn túc trực phía ngoài cửa phòng nghe phân phó hiện tại không thấy, Hoàng Phu nhân càng thêm hoài nghi bởi hai nha hoàn này theo bà đã lâu, chưa bao giờ lơ là trong công việc. những thanh âm kì quái kia vẫn vang lên sau bếp khiến Hoàng Phu nhân không khỏi hiếu kì, cầm theo đèn dầu tiến vào xem xét, Thế nhưng khi bà ta bước ra sau phòng bếp thì những tiếng động kì lạ kia bỗng biến mất, không gian đêm tối lại trở nên yên tĩnh. Hoàng phu nhân mang theo sự nghi hoặc đang tính quay lại phòng thì từ phía sau lưng bà ta, một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, mang theo mùi tanh tưởi của xác chết phân hủy. Hoàng Phu nhân quay phắt đầu lại, thì sợ hãi hét lên, phía trước mặt bà ta lúc này là một người nữa, không phải gọi là một quái nhân nữa. Mặt mày lở loét biến dạng, tròng mắt một bên đã không còn, chỉ thấy trong đó có rất nhiêu ròi bọ đang bò lổm ngổm. Quái nhân nọ toàn thân ướt sũng, chân bước tập tễnh từ từ tiến lại phía Hoàng Phu nhân.

- Trả mạng cho ta....ngươi...ngươi trả mạng cho ta. Hu.. hu.

- Cô.... cô là ái. Tránh xa ra, tránh xa tôi ra...

Hoàng Phu Nhân khiếp đảm khi thấy gương mặt thối rữa kia đang từ từ áp sát lại phía mình.

Tiếng nữ nhân kia lại thì thào vang lên.

- Mau quên vậy sao, mới đó mà đã mau quên vậy sao?... hai mươi năm, chỉ mới hai mươi năm. Hì hì. Đã đến lúc ta đòi lại tất cả rồi....

- Hai mươi năm? Rốt cuộc là chuyện gì, tôi .. tôi không biết. Cô, cô là...

Hoàng Phu Nhân nét mặt méo mó vị sợ hãi, trong lòng tự hỏi quái nhân này rốt cuộc là ai.

Đang lúc Hoàng Phu nhân sắp ngất đi vì sợ thì từ phía nhà trên tiếng của Hoàng Tri Phủ vang lên.

- Phu nhân bà đâu rồi, sao cả nhà tối om thế này, người đâu.

Hoàng Phu nhân nghe thấy tiếng chồng thì mừng rỡ hét toáng lên xin cứu mạng. tiếng bước chân của Hoàng Tri Phủ gấp gáp truyền về hướng này. Quái nhân nọ cười cưởi bộ dáng nham hiểm quét ánh mắt về phía Hoàng Phu nhân kế đó dần tan biến vào bóng tồi.

- Phu nhân, bà sao thế, sao đêm hôm lại ra đây một mình để té nhã ra đất như vậy?

Hoàng Tri Phủ nhìn thấy vợ mặt mày nhăn nhúm đang ngồi thất thần trên mặt đất thì chạy lại đỡ lên hỏi han, lúc này đèn trong gian chính cũng được người thắp sáng, gia nhân và nha hoàn tất tưởi chạy xuống bếp. Một viên quản gia lên tiếng.

- Bẩm phu nhân những thứ người cần tiểu nhân đã sai người đi chuẩn bị đủ, đều để hết ngoài giếng, mời phu nhân kiểm tra lại.

Lão quản gia vừa dứt lời thì lại có một nha hoàn tiến lên cung kính thưa.

- Bẩm phu nhân chúng nô tì tuân theo căn dặn của phụ nhân đã chuẩn bị mấy tấm vải đỏ cũng để ngoài sân giếng rồi đấy ạ.

Hoàng phu nhân nghe 2 người nói xong thì càng thêm kinh hãi, miệng lắp bắp.

- Ta sai các ngươi làm việc đó khi nào, nửa đêm nửa hôm các ngươi đang nói cái gì thế hả?

Vị quản gia cùng nha hoàn nọ quay sang nhìn nhau cả hai ngây ra như phỗng, kế đó cũng không giám nói xằng nói bậy, tượng tần kể lại đầu đuôi.

Thì ra canh 2 đêm hôm đó, khi nha hoàn còn đang ngồi ngủ gật phía ngoài thì bị người đánh thức, nàng dụi mắt nhìn lại thì là Hoàng Phu Nhân bà sai nha hoàn nọ xuống kho lấy mấy tấm vải đỏ đem tới sân giếng. kế đó lại bảo nàng gọi quản gia tới. quản gia sau khi tới nơi lại nghe theo phân phó đem chó gà trong nhà giết sạch, đem ra sân giếng. lúc đầu vị quản gia còn sợ mình nghe lầm nhưng sau khi hỏi lại thì xác định không sai, cũng không giám hỏi nhiều lập tức đi làm ngay.

- Sao lại có sự lạ như vậy. Mau tất cả ra giếng quan sát một chút.

Hoàng Tri Phủ vốn là người chính trực xưa nay không tin vào mấy truyện ma quỷ, liền lớn tiếng dẫn đầu đoàn người tiến ra xem xét. Thế nhưng những sự việc diễn ra sau đó khiến Hoàng Tri Phủ không khỏi trợn mắt há mồm, tất cả chó gà cùng vãi vóc khi nãy còn nằm trên sân giếng, giờ đây đã không còn thấy, trên đất chỉ còn máu tươi loang lỗ. Lúc này tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ. Ngay trong đêm thủ vệ cùng binh lính được điều động, thiết chặt vòng vây bảo vệ phủ đệ.

Sáng ngày hôm sau tin tức phủ của Tri Phủ Bình Xương xảy ra quái sự truyền đi khắp nơi, dân chúng trong phủ Bình Xương đều biết truyện, bao nhiêu suy đoán được nói ra, kể cả việc con gái Hoàng Tri Phủ đến ngày lên kiệu hoa thì dở điên, dở dại cũng bị người ta cho là do ma quỷ làm ra. Cứ như vậy trong mấy ngày liền rất nhiều cao nhân pháp sư được mời đến xem xét nhưng tuyệt nhiên không ai giải trừ được, rất nhiều người có vào mà chẳng có ra.

Đám người Trương Phong dong duỗi mấy ngày trời đi qua rất nhiều làng mạc, thôn xóm chứng kiến dân chúng an cư lạc nghiệp, lại được cảm thụ tinh hoa của văn hóa cổ đại Trương Phong trong lòng không khỏi cảm thán. Hắn vô tình trở lại quá khứ, không nghĩ tới lại có thể trải nghiệm nhiều thứ mới mẻ mà thời đại của hắn không có được.

- Trời cũng sắp tối, chúng tìm Khách Điếm nghĩ ngơi một chút đi.

Trần Kiên quan sát sắc trời, kế đó quay sang nói với mọi người.

- Đây đã là Đông Đạo sao?

Trương Phong lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy. Nghỉ ngơi một chút ngày mai lại lên đường. Thiền Phái Trúc Lâm cách đây không xa, chúng ta tới đó hỏi thăm một chút, dù sao đây cũng là địa bàn cuả họ, có nhiều chuyện họ nhất định biết tới.

Nhận được sự đồng ý cả mọi người Trần Kiên đánh xe tìm đến một Khách Điếm gần đó. Xe ngựa vừa định rẽ vào khoảng sân rộng của Khách Điếm thì phía xa truyền tới tiếng la hét của quan nha.

- Tất cả tránh ra, mau nhường đường cho đại pháp sư.

Cả đám người Trương Phong nghe vậy thì đều hiếu kì xuống xe quan sát, phía xa xa có một cỗ kiệu to lớn đang tiến đến gần, phía dưới đang có 4 người cao to lực lưỡng khiêng kiệu, nhìn thân hình lực lưỡng như vậy, nhưng ai nấy đầu đều chảy mồ hôi dòng dòng, bước đi nặng nhọc, nhìn qua liền biết họ đang phải khiêng nặng đến mức nào. Đi phía trước là một tốp quan nha, kẽ đi đầu là một bổ khoái, dáng vẻ hách dịch nhìn qua tương mạo thì thấy, người này ti hí mắt lươn, đôi mày dũ xuống dường như hoan lạc quá độ, sống mũi tẹt cộng với bờ môi dầy cộm càng khiến đường nét trên khuôn mặt của hắn kì dị vô cùng. Khi cả đám đi qua chỗ của Trương Phong, tên bổ đầu đó còn liếc ánh mắt dâm đãng về phía Lý Hồng cùng Hoàng Linh, cái lưỡi nhọn hoắt lướt qua vành môi càng khẳng định hắn là một kẻ không ra gì.

- Tên bổ khoái này thật bỉ ổi. không biết quan huyện tìm tới pháp sư làm gì nhỉ? Nhìn bộ dáng tôn kính của đám này có lẽ là bậc cao nhân.

Hoàng Linh vừa dứt lời thì tấm rèm cửa của kiệu bị gió thổi lên, để lộ ra một cảnh tượng “xuân sắc” khiến đám người Trương Phong đứng hình, Tiểu Minh đưa tay che đi mắt của Lý Phượng như không muốn nội tâm trong sáng của nàng bị vấy bẩn.

Phía trong kiệu lúc này, cái vị mà Hoàng Linh khi nãy còn đoán là cao nhân, thực chất là một lão đạo sĩ béo ú, hiện tại lão đang hưỡng lạc cùng 2 mỹ nhân son phấn lờ loẹt, y phục của cả 2 nàng sộc sệch nói rõ đang đến đoạn cao trào.

Trương Phong lăc đầu nói.

- Không trách gì được, 4 người kia bộ dáng mệt nhọc như vậy, con mẹ nó đã khiêng nặng lại còn lên xuống dữ rội như vậy. ầy phi lễ chớ nhìn...là phi lễ chớ nhìn mà.

Nói đoạn hắn thúc dục mọi người tiến vào Khách Điếm nghĩ ngơi.

Thời đại này lễ nghĩa được chú trọng rất nhiều, ngay cả đến tiểu nhị của Khách Điếm cũng được huấn luyện rất bài bản, dường như kẻ nào miệng lưỡi cũng được bôi mỡ.

- ấy..ấy các vị khách quan mời ngồi...mời ngồi.

tiểu nhị niểm nở đón tiếp, đám người Trương Phong đặt 2 phòng kế đó tùy tiện gọi một ít đồ ăn. Vì cả ngày đường chưa có gì vào bụng nên mọi người tập trung ăn uống, rất nhanh đồ ăn trên bàn đã bị xử lí, tiểu nhị hiể chuyện liền tiến lên hỏi bọn họ có dùng thêm gì không. Lúc này cả đám đã no liền bảo hắn chuẩn bị một bình trà ngon, cùng nhau ống trà nói chuyện.

- này, ta nghe nói gần đây trong phủ của Tri Huyện đại nhân hay xảy ra chuyện kì quái đấy. Thấy không đến đại pháp sư cũng mời tới rồi. chuyện này xác định không nhỏ.

- Phải rồi, phải rồi...ta còn nghe nói ái nữ của Tri Huyện sắp được gã cho người ta, không hiểu sao tự nhiên hóa điên. Xem ra là có yêu tà quấy phá đấy.

Lúc cả đám Trương Phong đang nói chuyện về chuyến đi mấy ngày qua thì xung quanh vang lên những tiếng bàn luận, đa phần đều nhắc tới phủ đệ của Tri Phủ, phủ Bình Xương.

- Truyện này rốt cuộc thế nào?

Trần Kiên nghi hoặc hỏi.

Tiểu Minh vỗ ngực lên tiếng.

- Không phải đến hỏi liền biết sao, để ta.

Hắn nói đoạn liền tiến tới một cái bàn gần đó nơi có mấy người đang bàn luận, gọi tiểu nhị đem đến một bình rượu, bắt đầu làm quen kế đó lân la hỏi

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.