Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Phiên bản Dịch · 1817 chữ

• ấy đại nhân, người đi thong thả...ôi vị công tử này... mời vào mời vào...

hàng loạt thanh âm nhốn nháo, cùng tiếng bát đũa va chạm khiến Trương Phong không khỏi giật mình tỉnh giấc. Những ánh nắng yếu ớt của một ngày mới cũng khiến đôi mắt của hắn cảm thấy khó chịu.

• Mới sáng sớm...cái gì mà ồn ào như...

Trương Phong miệng cằn nhằn, chân bước xuống giường nhưng Lời còn chưa nói hết hắn đã ngẩn người ngồi phịch xuống, 2 tay sờ nắn khắp mặt mũi, đưa mắt quan sát toàn bộ thân thể. Trong lòng cả kinh.

• Không phải mình đang đánh nhau với nữ quỷ Lý Hồng kia sao, sao nhoáng một cái lại ở nơi này rồi, mà...mà đây là đâu...

Ngay lúc Trương Phong đang còn ngây ngốc với những suy nghĩ mơ hồ thì cửa phòng bị người mở ra. Một người phụ nữ tuổi tầm 40, thân hình nục nịch, quần áo diêm dúa tiến vào.

• Tiểu ca, tỉnh lại rồi sao, thấy trong người thế nào. thôi mau dậy ăn chút gì đó cho lại sức.

“ Tiểu ca?...cái ngữ điệu này lại còn phát âm theo kiểu chữ Nôm...” Trương Phong vì tu luyện pháp thuật của gia tộc, trong đó đa phần là chữ Nôm nên nghe hiểu những lời người phụ nữ kia nói. Hắn liếc mắt đánh giá người phụ nữ kia, trên thân bà ta mặc là một bộ quần áo mang hơi hướng cổ trang. Nghe qua ngữ điệu cùng cách ăn mặc của bà ta, Trương Phong đoán có lẽ mình được đoàn phim nào đó đang quay cảnh núi rừng phát hiện ra rồi mang về đây. Trong lòng thầm thán phục. “đạo diễn cùng diễn viên đoàn phim này, đóng phim thật có tâm, có lẽ bộ phim này sẽ là bộ phim đầu tiên của việt nam công chiếu cho người việt mà vẫn cần phụ đề”. Nghĩ tới đây Trương Phong lễ phép nói.

• Cảm ơn cô, cháu không sao.

• Cậu là người nơi khác tới?

Trương Phong ngẩn ra, nghĩ thầm “ bà cô này diễn cũng quá sâu đi, lại còn muốn mình phải dùng cách phát âm chữ Nôm nói chuyện hay sao?” nghĩ là như vậy nhưng Trương Phong vẫn chiều theo ý người kia dùng cách phát âm chữ Nôm mình được dạy từ bé nói.

• Ý cháu là cháu cảm ơn cô, cháu không sao.

Người phụ nữ kia nhìn Trương Phong bằng ánh mắt kì quái, trong lòng thầm nghĩ. “ có lẽ bị thương ở đầu, thần trí cũng có vấn đề rồi xưng hô kiểu gì lạ vậy”. kế đó bà ta không để ý nữa, đem múc từ trong nồi đất ra một bát cháo hoa. Đang lúc người phụ nữ kia lấy cháo, Trương Phong quét mắt quan sát toàn bộ khu phòng một chút, kế đó hương người phụ nữ kia nói.

• Bày trí thật giống, đoàn mình đang đóng phim cổ trang phải không cô?

Thanh âm phát ra một hồi lâu vẫn không thấy người phụ nữ kia trả lời, Trương Phong hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt kỳ quái của người phụ nữ kia đang nhìn mình chằm chặp. Trương Phong khó hiểu lại lên tiếng.

• Sao vậy ạ. Có phải chưa ra phim nên không tiện nói. ấy.. cháu sơ ý quá , xin lỗi cô. Hì

Hắn nói đoạn liền hướng người phụ nữ kia nở một nụ cười thân thiện.

Lúc này người kia mới trấn tỉnh lại, hướng Trương Phong hỏi.

• Vị tiểu ca này, xem ra vết thương ở đầu không nhẹ, nãy giờ những lời cậu nói ta thật không hiểu ý tứ trong đó.

“Gì? Vẫn đang còn nhập vai sao. Cô này đúng kiểu diễn viên có tâm.” Trương Phong nghĩ như vậy nhưng không tiện nói ra, liền lãng sang chuyện khác nói.

• Khí hậu thay đổi thất thường cô nhỉ, mới hôm qua còn lạnh như thế, ấy vậy mà hôm nay đã nắng nóng như thế này. Mà cũng may nghe nói cái con virus corona cái gì đó chỉ sống được ở nhiệt độ thấp thôi, nắng ấm thế này cho dịch bệnh đỡ bùng phát.

Trương Phong hồn nhiên thao thao bất tuyệt mà không biết rằng người phụ nữ kia đã xem hắn là một kẻ bị bệnh thần kinh.

• Cháo đây, cậu ăn đi cho nóng. Khỏe rồi thì tự về nhà đi. đừng đi lang thang nữa. Hôm qua lão công nhà ta có việc lên kinh đô gặp phải cậu nằm ngất bên đường mới đem về đây.

Người phụ nữ kia đưa bát cháo đang còn bốc khói nghi ngút cho Trương Phong kế đó thở dài lại nói.

• Đám thanh niên các cậu không lo làm ăn đàng hoàng, suốt ngày cứ chém chém , giết giết. Thiên hạ thái bình hơn chục năm nay rồi. hoàng thượng thánh minh, dân chúng an cư, lạc nghiệp lấy đâu ra cướp bóc cho các cậu hành hiệp nữa. Đấy, binh khí của cậu cùng cái hộp gỗ kia tôi còn đang để dưới giường đây này. Thôi..ăn đi kẻo nguội.

Người phụ nữ kia nói xong vừa xoay người bước đi thì phía sau lưng vang lên tiếng chén vỡ. Bà ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Phong nét mặt quỷ dị đang nhìn mình chằm chằm, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bà ta giật mình khi thấy Trương Phong nhảy xuống giường chạy tới nắm lấy đôi tay mập mạp của mình, bà ta vốn dĩ còn tưởng kẻ này muốn sàm sỡ mình đang định hét lên kêu cứu thì thấy Trương Phong miệng lắp bắp, ngôn từ cũng sáo trộn tuôn ra một tràng câu hỏi.

• Cô ơi...cô nói là thiên hạ mới thái bình lại còn cái gì mà hoàng thượng. Không phải đây là đoàn phim sao?...sao lại thế.

• Tiểu ca này, cậu bị thương ở đầu đến phát điên rồi sao? Đoàn phim là cái gì, ta thực không hiểu cậu đang nói gì nữa? Thôi thôi, ăn nhanh rồi đi đi. khách điếm của ta còn phải làm ăn.

Trương Phong ngẩn ra theo quán tính đưa tay lên đầu mình sờ soạng 1 chút, đúng là có mấy mảnh vải đang buộc, cẩn thận nắn nắn thấy đau một chút. Hắn biết người đàn bà kia không nói dối, suy nghĩ 1 chút hắn lại hướng người kia hỏi.

• Cô ơi...năm nay là năm nào ạ.?

• Là năm Thiệu Bình thứ 5.

“ Thiệu Bình thứ 5” Trương Phong lục lọi lại vốn kiến thức ít ỏi của mình bất chợt toàn thân hắn run rẩy, như nhớ ra điều gì đó hắn khẩn trương nắm lấy tay người phụ nữ kia hỏi dồn.

• Là năm Thiệu Bình thứ năm, hoàng đế là Lê Nguyên Long, Lê Thái Tông ?

• Này, cậu bé cái mồm một chút, quan sai nghe được là tội chém đầu như chơi đấy. Sao cậu dám đem tên húy của hoàng thượng nói ra như vậy.

Người phụ nữ kia vội vã bịt miệng Trương Phong trách móc.

“ con mẹ nó...không lẽ mình xuyên không về thời Hậu Lê. Lê Thái Tông là vị hoàng đế thứ 2 của triệu đại Hậu Lê, ông ta lên ngôi năm 1433 lấy niên hiệu là Thiệu Bình, năm nay là Thiệu Bình thứ 5 vậy là 1438. Trời ạ! mình xuyên không gần 600 năm, chính xác là 582 năm. “ Trương Phong đầu chảy đầy mồ hôi khi nhận ra hiện thực phũ phàng. Hắn lờ mờ hiểu ra nguyên nhân vì sao mình lại xuyên không.

• Có lẽ là do vết nứt hư không kia, hài cốt của tổ tiên bị phá bỏ đã khiến vết nứt mở ra một lần nữa hút mình vào trong đó, trôi nỗi đến tận đây. Giờ phải làm sao để quay về thời của mình bây giờ.

Trương Phong lẩm bẩm trong miệng như người điên khiến người phụ nữ kia không khỏi lắc đầu.

• Ta thấy bệnh của cậu cũng không nhẹ, hay là thế này đi, nhìn cậu cũng cao lớn khỏe mạnh, chi bằng ở lại khách điếm của nhà ta làm việc. Đảm bảo cho cậu ăn no. Thế nào.

Trương Phong hướng ánh mắt lạc thần nhìn về phía bà ta, mặt không biết đã méo xệch từ khi nào, hắn tiến lên không ngại ngùng gì ôm lấy người phụ nữ kia mà khóc lớn. người phụ nữ nọ thấy thế cứ nghĩ đâu hắn cảm động trước lòng tốt của mình, nhất thời không kìm chế được nên mới khóc lớn như vậy, bà ta đâu ngờ Trương Phong là vì bị thất lạc gia đình đến tận 582 năm trong lòng cảm thấy tuyệt vọng nên mới sinh ra cảm xúc như vậy.

Người phụ nữ thấy Trương Phong bộ dáng đáng thương như vậy thì khẽ vỗ về nói.

• Được rồi, thân nam nhi sao có thể dễ dàng rơi lệ. Từ nay về sau cứ ở chỗ của ta, dù sao vợ chồng ta cũng không có con cái. Ta tên Trịnh Hà cứ gọi ta là Hà Thẩm được rồi.

Sau một trận khóc lóc thảm thiết lúc này Trương Phong cũng dần bình tĩnh lại, hắn phần nào cũng chấp nhận sự thật cay đắng này. Dù sao muốn trở lại trục thời gian của mình ngay cũng là điều không thể, trước mắt phải ổn định cuộc sống ở cái thời phong kiến lạc hậu này trước đã.

• Hà Thẩm, cảm ơn người !

• Không có gì...không có gì. Thôi mau ăn đi. ta ra ngoài một chút, sáng sớm đông khách quá. Ngươi cứ tỉnh dưỡng, khỏe lại rồi thì giúp chúng ta cũng không muộn. à phải rồi ngươi tên gì?

• Dạ! cháu tên Trương Phong, Hà Thẩm cứ gọi tiểu Phong được rồi.

• Được rồi Tiểu Phong vậy ta đi trước.

Trịnh Hà nói đoạn xoay người rời đi.

Từ lúc chấp nhận được sự thật mình đã xuyên không, Trương Phong đã định hình trong đầu văn hóa của thời phong kiến, hắn là kẻ thích nghi rất nhanh, kể cả trong cuộc sống, hay chiến đấu hắn đều linh mẫn, học hỏi cái mới vô cùng tốt, bởi vậy chỉ mới thoáng chốc mà hắn đã tập làm quen với cách nói chuyện của người xưa, khiến cho Trịnh Hà dù lúc đầu đem hắn xem là người điên nhưng giờ cũng sinh ra hào cảm.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.